Công tước

Chương 1297: Hôn nhân đại sự (2)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lý Nhất Địch: “...”

Anh ta hít sâu một hơi, mỉm cười, yên lặng gật đầu: Đại Bảo làm vô cùng giỏi!

Yến Đại Bảo3 cười, lập tức rất vui vẻ. Cô nhìn về phía Mục Hi, lại chân thàNHÂNói: “Dì, cháu và anh Bánh Bao thật sự rất yêu nhau, sau k2hi chúng cháu kết hôn cháu sẽ đối xử tốt với anh ấy, con sẽ chăm sóc anh ấy. Năm nay cháu tốt nghiệp nghiên cứu sinh rỗi, sa5u khi tốt nghiệp cháu sẽ kiếm tiền, có thể nuôi gia đình.” Cô để đồ bố trong tay xuống, nói: “Dì, không phải là cháu tùy tiệ4n nói đâu, cháu thật sự muốn kết hôn với anh Bánh Bao.”

Gương mặt Mục Hi giật giật, vốn dĩ bà không phải là người có0 thể quyết định, lúc còn trẻ còn bướng bỉnh, bây giờ bị Lý Tấn Dương cưng chiều thàNHÂNgốc nghếch rồi, cái gì cũng đều nghe chồng. Yến Đại Bảo chạy đến trước mặt bà nói một đồng, Mục Hi hoàn toàn không biết làm thế nào mới được. Vì vậy bà nghiêng đầu, mở đôi mắt quyến rũ hoang mang ra cầu cứu chồng mình.

Mục Hi nín cười, cố gắng khiến mìNHÂNghiêm túc. Lý Tư Không ở cửa vì bị Lý Nhất Địch trừng mắt mà không dám tới gần đã cười không đứng thẳng nổi. Anh ta bám chặt vào khung cửa để mình không ngã xuống đất.

Bởi vì vừa rồi Lý Nhất Địch nói đầu óc anh Màn Thầu không tốt, cho nên Yến Đại Bảo không so đo với anh ta, cố gắng thuyết phục Mục Hi và Lý Tấn Dương.

Lý Tấn Dương cúi đầu, đợi một lúc lâu sau mới hồi phục lại tâm tình, ông nói: “Đại Bảo, chuyện cháu nói, người lớn hai nhà chúng ta cần phải bàn bạc với nhau, một mình cháu quyết định không được tính. Dù sao bây giờ cháu vẫn chưa tốt nghiệp, tiền trong nhà đều là do ba mẹ cháu kiếm được, chắc chắn phải được ba mẹ cháu đồng ý, cháu nói có đúng không?”

Yến Đại Bảo nghiêm túc suy nghĩ một chút, cảm thấy cũng đúng, “Vậy cháu về nhà nói với mami cháu trước, đợi mami cháu đồng ý rồi, cháu lại nói với cô chú, có được không ạ?”

Lý Tấn Dương cười nói: “Đương nhiên là được rồi. Có điều còn có một cách cũng có thể dễ dàng giải quyết vấn đề bây giờ Đại Bảo gặp phải.”

Lý Tấn Dương thở dài, “Đại Bảo à, cháu và anh Bánh Bao của cháu từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, thật sự là thanh mai trúc mã, cháu muốn kết hôn với nó đương nhiên là được. Dì và chú đồng ý, hoàn toàn không có vấn đề.” Yến Đại Bảo lập tức thở phào nhẹ nhõm, còn quay đầu lại làm ra dấu tay “OK” với Lý Nhất Địch, ý là mình đã giải quyết được rồi, bảo Lý Nhất Địch đừng lo lắng.

Lý Nhất Địch: “.” Đúng là không còn gì để nói, Bảo Bảo ngốc của anh lại còn làm ra vẻ đã tính trước mọi việc, nhưng anh có thể làm thế nào chứ? May mà Lý Tấn Dương thật sự rất hiểu Yến Hồi, người hai nhà qua lại cũng thân thiết, biết bảo bối này nhà Yến Hồi đơn thuần. Cô nói lung tung như vậy nói không chừng chính là Yến Hồi dạy từ nhỏ. Nghĩ cũng biết từ nhỏ đến lớn chắc chắn Yến Hồi sẽ không để cho những kẻ không ra gì đến gần bên cạnh Yến Đại Bảo, cho nên sau khi Yến Đại Bảo lớn lên, chuyện đơn thuẫn trong cái đầu nhỏ của cô chính là nghĩ cái gì nói cái đó.

“Đại Bảo, ngồi xuống nói chuyện đi.” Mục Hi vẫy Yến Đại Bảo, kéo cô ngồi xuống. Yến Đại Bảo ngồi ngay ngắn, nhớ lời nhắc nhở của Lý Nhất Địch trên đường, phải lễ phép với người lớn.

Cô ngoan ngoãn ngồi xuống, khuôn mặt nhỏ bé căng thẳng, cố gắng duy trì thái độ chân thành, “Dì Mục, chú Lý xin hãy tin cháu, cháu thật sự sẽ đối xử tốt với anh Bánh Bao.” Mục Hi: “Không sao, Đại Bảo không cần vội. Đại Bảo à, dì Mục hỏi Đại Bảo này, Đại Bảo cảm thấy anh Bánh Bao có tốt không?” Yến Đại Bảo lập tức trả lời: “Tốt ạ! Nếu như anh Bánh Bao không tốt, sao cháu lại muốn kết hôn với anh ấy chứ? Anh Bánh Bao, có phải hay không?”

Lý Nhất Địch lại mỉm cười gật đầu: “Đúng thế.” Yến Đại Bảo cố gắng muốn thuyết phục Lý Tấn Dương và Mục Hi nhanh chóng đồng ý cho cô và Lý Nhất Địch kết hôn. Xử lý xong chuyện bên này, cô mới có thể yên tâm về nhà nói chuyện kết hôn với ba mẹ mình được. “Cô, nhà cô có thể không cần mua, ở nhà cháu, hai hôm nữa cháu và anh Bánh Bao sẽ đi chọn một phòng làm phòng tân hôn. Sau đó, chúng cháu còn có thể phối hợp khăn trải giường và rèm cửa sổ xinh đẹp, còn cả phòng trẻ em cũng phải chuẩn bị trước thật tốt, bên trong phải đặt thật nhiều cầu trượt và xích đu...”

Yến Đại Bảo vội vàng hỏi: “Vấn đề gì ạ?” Lý Tấn Dương: “Bây giờ Đại Bảo vẫn chưa kiếm được tiền, cho nên rất nhiều chuyện đều phải được ba mẹ đồng ý mới có thể quyết định. Nhưng, nó thì khác.” Lý Tấn Dương giơ tay chỉ Lý Nhất Địch, nói: “Không phải anh Bánh Bao lớn hơn Đại Bảo mấy tuổi sao? Hơn nữa cũng đi làm rất nhiều năm rồi, anh Bánh Bao của Đại Bảo có tiền hơn Đại Bảo, tại sao nhất định phải để Đại Bảo tiêu tiền? Bây giờ Đại Bảo vẫn chưa tốt nghiệp, nếu như kết hôn rồi, Đại Bảo kiếm được tiền, lúc đó nuôi gia đình là được, còn bây giờ đương nhiên là ai có tiền thì tiêu tiền của người nấy. Đại Bảo cháu nói có đúng không?”

Yến Đại Bảo: “Nhưng mà... nhưng mà... như vậy không phải là thiệt thòi anh Bánh Bao rồi à?”

Nào có chuyện kết hôn không tiêu tiền, để cho anh Bánh Bao trả hết? Anh và Tiểu Ngũ kết hôn, anh cũng tốn rất nhiều tiền, chẳng lẽ cô không nên tiêu rất nhiều tiền để nuôi anh Bánh Bao à? Sau này còn phải nuôi con nữa.

Vừa nghĩ như vậy, Yến Đại Bảo đột nhiên cảm thấy áp lực to lớn, sau này nếu như không nuôi nổi con thì phiền phức rồi. Cô đột nhiên cảm thấy mình cũng nên tiết kiệm tiền giống như Tiểu Ngũ mới được, nếu không sau này sẽ rất nghèo!

Lý Tấn Dương: “Nhất định là Đại Bảo thích sau khi kết hôn sống cuộc sống vui vẻ với anh Bánh Bao của cháu, đúng không? Lúc kết hôn ai bỏ tiền không quan trọng, sau khi kết hôn kiếm tiền nuôi gia đình mới quan trọng. Trước khi cưới mọi thứ chỉ là hình thức, chỉ cần hai đứa đồng ý, hình thức lớn nhỏ đều không sao. Sau khi cưới mới là cuộc sống thật, lúc đó cần hai đứa đồng tâm hiệp lực cùng nhau đối mặt. Đại Bảo nói có đúng không?” Yến Đại Bảo gật đầu: “Vâng. Đúng ạ. Chú, vậy phải dùng tiền của anh Bánh Bao để kết hôn ạ?” Cô lại quay đầu nhìn về phía Lý Nhất Địch, hỏi: “Anh Bánh Bao, liệu anh có vì tốn tiền kết hôn mà không vui không?” Lý Nhất Địch lắc đầu: “Đương nhiên là không rồi, bởi vì là kết hôn với Đại Bảo, sao anh lại không vui được? Tốn bao nhiêu tiền anh cũng vui.”

Yến Đại Bảo: “Nhưng mà... nhưng mà... như vậy không phải là thiệt thòi anh Bánh Bao rồi à?”

Nào có chuyện kết hôn không tiêu tiền, để cho anh Bánh Bao trả hết? Anh và Tiểu Ngũ kết hôn, anh cũng tốn rất nhiều tiền, chẳng lẽ cô không nên tiêu rất nhiều tiền để nuôi anh Bánh Bao à? Sau này còn phải nuôi con nữa.

Vừa nghĩ như vậy, Yến Đại Bảo đột nhiên cảm thấy áp lực to lớn, sau này nếu như không nuôi nổi con thì phiền phức rồi. Cô đột nhiên cảm thấy mình cũng nên tiết kiệm tiền giống như Tiểu Ngũ mới được, nếu không sau này sẽ rất nghèo!

Lý Tấn Dương: “Nhất định là Đại Bảo thích sau khi kết hôn sống cuộc sống vui vẻ với anh Bánh Bao của cháu, đúng không? Lúc kết hôn ai bỏ tiền không quan trọng, sau khi kết hôn kiếm tiền nuôi gia đình mới quan trọng. Trước khi cưới mọi thứ chỉ là hình thức, chỉ cần hai đứa đồng ý, hình thức lớn nhỏ đều không sao. Sau khi cưới mới là cuộc sống thật, lúc đó cần hai đứa đồng tâm hiệp lực cùng nhau đối mặt. Đại Bảo nói có đúng không?” Yến Đại Bảo gật đầu: “Vâng. Đúng ạ. Chú, vậy phải dùng tiền của anh Bánh Bao để kết hôn ạ?” Cô lại quay đầu nhìn về phía Lý Nhất Địch, hỏi: “Anh Bánh Bao, liệu anh có vì tốn tiền kết hôn mà không vui không?” Lý Nhất Địch lắc đầu: “Đương nhiên là không rồi, bởi vì là kết hôn với Đại Bảo, sao anh lại không vui được? Tốn bao nhiêu tiền anh cũng vui.”

Lý Tư Không đã cười không đứng dậy nổi nữa rồi, anh ta ngồi ở bậc cửa đấm sàn nhà cười. Yến Đại Bảo nghe thấy thế lúc này mới gật đầu nói: “Vậy được rồi. Chú và dì đã đồng ý cho cháu và anh Bánh Bao kết hôn đúng không ạ? Vậy cháu sẽ về nhà nói chuyện với ba mẹ cháu!” Lý Tấn Dương gật đầu: “Được, lát nữa chú cũng sẽ bàn bạc với ba mẹ Đại Bảo.” Yến Đại Bảo cảm thấy đã giải quyết xong chuyện này rồi, thở phào nhẹ nhõm: “Vâng, cảm ơn chú và di đã đồng ý gả anh Bánh Bao cho cháu.”

Lý Tấn Dương cố nhịn xua tay: “Chủ yếu là hai đứa yêu nhau, hai đứa đều đồng ý, người làm ba mẹ như cô chú đương nhiên không có lý do gì để phản đối rồi.”

Mục Hi nín cười đến nỗi đỏ cả mặt, khó khăn lắm đợi có cơ hội rời khỏi phòng khách, bà mới trốn trong phòng ngủ cười nửa ngày.

Cả quá trình Lý Tấn Dương đều thở dài, cũng không biết nói gì, càng không dám xoay chuyển gì Yến Đại Bảo, sợ không cẩn thận chút là cô sẽ nói với Yến Hồi, sau đó con chó điên kia lại tìm con trai ông gây phiền phức.

Trước kia Yến Đại Bảo thường xuyên ở lại nhà họ Lý ăn cơm, nhưng sau này vợ chồng Lý Tấn Dương luôn ra ngoài du lịch mới không đến nữa. Vốn dĩ cô ăn chực quen rồi, không hề biết ngại. Nhưng lần này cô ngồi ăn rất nghiêm túc, chắc vì mới vừa xin cưới với ba mẹ Lý Nhất Địch xong, cô sợ khiến anh mất mặt, làm mất hình tượng khó khăn lắm cô mới xây dựng lên được.

Yến Đại Bảo như vậy dọa cho Lý Tư Không không dám ngồi vào bàn ăn tối. Anh ta bê bát ngồi xổm ở cạnh cửa, còn nhếch nhác hơn cả Xúy Vân giả dại.

Lý Nhất Địch nhìn anh ta không thuận mắt: “Không ăn thì cút ra ngoài.”

Lý Tư Không trợn mắt: “Rõ ràng là ông đây đang ăn, đâu có không ăn chứ, sắp xuất giá rồi ghê gớm lắm à... Ha ha ha ha ha...” Nói xong, anh ta cười ngã lăn xuống đất. Lý Nhất Địch cảnh cáo nhìn anh ta một cái, Lý Tư Không lập tức ngồi dậy bê bát tiếp tục ăn, Một bữa cơm y như hành hạ, Yến Đại Bảo nghiêm trang, mọi người cũng phải nghiêm trang theo, nếu không không phải là thất lễ với cô sao? Khó khăn lắm mới ăn cơm xong, cuối cùng Lý Nhất Địch cũng nói phải đưa Yến Đại Bảo đến Tuyệt Địa, trước khi đi còn mang theo mấy quả xoài cực lớn. Yến Đại Bảo rất vui vẻ, “Anh Bánh Bao, quả xoài này to thật đấy!” Lý Nhất Địch cười nói: “Cho Đại Bảo mang về nhà ăn.”

Đợi hai người đi rồi, Mục Hi nhìn về phía Lý Tấn Dương, “Ông xã, làm thế nào đây? Đại Bảo thật sự muốn kết hôn với Bánh Bao Nhỏ à? Sao em lại cảm thấy anh em sẽ không đồng ý thế nhỉ?”

Nếu Yến Hồi đồng ý mới là lạ, đương nhiên Lý Tấn Dương biết Yến Hồi là cái đức hạnh gì, ông cười nói: “Không sao, ông ta không đồng ý, không phải còn có bạn tốt của em à?”

“Băng Dính hả?” Mục Hi cau mày lo lắng nói: “Băng Dính luôn nói anh em bị thần kinh, bà ấy không quản được ông ấy... Anh em luôn bắt nạt Băng Dính, anh còn mong đợi bà ấy thuyết phục được anh em à...” Lý Tấn Dương thở dài: “Yến Đại Bảo là con gái của Yến Hồi, không phải Yến Đại Bảo cũng sẽ tự nghĩ cách sao? Cho nên đừng lo lắng, bọn họ không khó như em lo lắng đâu.”

Mục Hi không tin một chút nào, bà vô cùng lo lắng, cuối cùng cũng chỉ có thể miễn cưỡng chờ đợi. Lịch trình du lịch của vợ chồng Lý Tấn Dương phải tạm hoãn lại, không có gì quan trọng bằng hôn nhân của con cái. Ông bà có hai đứa con trai mà không bớt đưa nào bớt lo được. Một đứa suốt ngày dỗ tiểu tổ tông, khó khăn lắm mới nói muốn kết hôn, nói gì cũng phải thúc đẩy việc cưới xin.

Còn đứa kia... Lý Tấn Dương ghét bỏ nhìn Lý Tư Không, thằng nhóc này đến bây giờ ngay cả một người phụ nữ cũng chưa có, đàn ông không tìm được vợ, quá nhục!

Lý Tư Không vốn đang bế quả xoài to gặm, đột nhiên phát hiện ba đang nhìn anh ta với vẻ mặt ghét bỏ. Lý Tư Không lập tức run cầm cập: “Ba, ba đột nhiên nhìn con như vậy là có ý gì? Chẳng lẽ lần đầu tiên ba phát hiện ra con trai ba ngọc thụ lâm phong anh tuấn tiêu sái, cho nên sám hối vì những lời nói hành động ác độc ba đối xử với con những ngày qua à?”

Lý Tấn Dương thuận tay ném đồ vật trong tay về phía anh ta: “Chỉ biết ăn thôi, con mau đi tìm một cô gái về kết hôn cho ba! Con bao nhiêu tuổi rồi hả? Phí Tiểu Bảo kia còn nhỏ hơn con mấy tháng, con nhà người ta đã chạy khắp nơi rồi, con thì sao? Ế kiNHÂNiên rồi còn không biết xấu hổ ăn cái gì mà ăn” Lý Tư Không hộc máu: “Con là độc thân quý tộc, một mình con ăn no cả nhà không đói, có chỗ nào không tốt chứ?”

Lý Tấn Dương vẫn định dạy bảo anh ta, Mục Hi đã vội vàng nói chen vào: “Ông xã ông xã, anh đừng nói nó nữa, không phải thaNHÂNiên bây giờ đều thích kết hôn muộn sao? Đâu có thể ai cũng kết hôn sớm được chứ!” Bà vội vàng lén khoát tay với Lý Tư Không, bảo anh ta đừng có lượn lờ ở trước mặt Lý Tấn Dương nữa. Lý Tư Không liên hệ quả xoài to chạy đi.

Buổi tối Lý Nhất Địch đưa Yến Đại Bảo về nhà, trên đường Yến Đại Bảo thương lượng với Lý Nhất Địch: “Anh Bánh Bao, anh chọn thời gian đến nhà, nhớ đến lúc đó mua chút quà, không thể đến tay không được, sẽ khó coi.” Lời này là trước kia Cung Ngũ nói với An Hổ Phách lúc cô mới yêu. Cung Ngũ nói lần đầu tiên đến nhà ít nhiều phải mang chút quà nhỏ, giá trị không quan trọng, tâm ý mới là quan trọng nhất, tay không đến chắc chắn sẽ khó coi.

Lý Nhất Địch gật đầu: “Được, Đại Bảo Bảo nhà aNHÂNói đều đúng cả.”

Yến Đại Bảo rất hài lòng, cảm thấy sau này mìNHÂNhất định là trụ cột gia đình rất có trách nhiệm. Sau khi đưa Yến Đại Bảo về nhà, Lý Nhất Địch quay về.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 6.3 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status