Công tước

Chương 286: Tiểu ngũ chính trực.5


Anh kéo cánh tay cô để cô ngồi lên trên đùi mình, “Được rồi Tiểu Ngũ, không nghịch nữa, bây giờ chúng ta làm gì?”

Cung Ngũ đảo mắt một vòng, cảm thấy cơ hội đến rồi: “Đi ngủ thôi! Đương nhiên là đi ngủ rồi!”

Cô hưng phấn kéo Công Tước đại nhân lên giường rồi đẩy anh ngồi xuống, còn mình xếp bằng ngồi xuống bên cạnh, “Anh ngủ đi, em mát xa cho anh!”

Công Tước đại nhân: “…”

Đúng là không nên hy vọng bất cứ điều gì.

Cung Ngũ mím môi, giơ tay ra, bắt đầu xoa bóp trên cổ anh.

Bàn tay nhỏ bé mềm mại, sức không đủ mạnh, nhưng về tổng thể mà nói thì không cần nói đến, xoa bóp từng hồi một, nắm đấm nhỏ nhanh chóng quét qua quét lại trên lưng anh, cô vui vẻ nói: “Anh Tiểu Bảo cứ ngủ đi, còn lại cứ giao cho em là được rồi.”

Cung Ngũ ấn bóp một lúc, phát hiện cơ thể Công Tước đại nhân dần thả lỏng, cô tưởng anh đã ngủ cho nên buông tay ra, quỳ nhoài xuống bên cạnh, cẩn thận nhìn anh chằm chằm.

“Anh Tiểu Bảo là chính nhân quân tử, không giống như những kẻ hạ lưu khác, vừa nghe nói đến đi khách sạn là đã hưng phấn rồi, nghe nói đến lăn giường là như khỉ đốt đít, hừ! Anh Tiểu Bảo vẫn là tốt nhất!”

Công Tước đại nhân: “…”

Ngàn ngựa tung vó giày xéo cũng không đủ để hình dung nội tâm của Công Tước đại nhân lúc này được nữa, những người đàn ông bình thường sẽ đều hạ lưu giống như cô nghĩ mới đúng... bất giác Công Tước đại nhân thầm định nghĩa mình là người đàn ông không bình thường nữa rồi...

Cung Ngũ cẩn thận giơ tay ra đẩy, rồi lại hắng giọng gọi: “Anh Tiểu Bảo! Anh Tiểu Bảo...”

Công Tước đại nhân không phản ứng, Cung Ngũ thở phào nhẹ nhõm, tuy cô rất tò mò chuyện lăn giường, nhưng khi thực sự sắp phải đối mặt thì cô lại thấy rất sợ hãi.

Cô trèo xuống giường, làm một cô bạn gái nhỏ bé chu đáo đắp chăn lên cho anh, sau đó chạy đi tắm.

Kỳ cọ một lúc trong phòng tắm, Cung Ngũ mới chạy ra ngoài, cô nhón chân đi vào trong phòng ngủ, lén lút leo lên giường, bắt đầu nằm ở bên ngoài cùng. Sau đó, cô cảm thấy làm vậy không đúng lắm với nỗi khổ tương tư suốt bao lâu nay của mình, thế là lại len lén dịch vào bên trong.

Cô cứ thế nằm trên giường, cẩn thận quay đầu sang nhìn về phía anh. Công Tước đại nhân nhắm mắt nằm thẳng, hơi thở đều đặn. Anh đã ngủ không còn chút khả năng tấn công nào, cũng không cần phải lo anh ấy sẽ giận, Cung Ngũ nhìn mà mắt sáng như sao.

Cô chui vào trong chăn rồi ra sức dịch về phía bên cạnh anh. Anh Tiểu Bảo là bạn trai của cô cơ mà, cho dù có ngủ chung một chiếc giường cũng không sao hết. Dù sao đi nữa anh Tiểu Bảo không giống như những tên đàn ông khốn kiếp thối tha bên ngoài, anh ấy là chính nhân quân tử, là quý tộc hoàng gia, là quý ông lịch thiệp chân chính!

Dịch ra giữa giường, cô cảm thấy vẫn chưa đủ, cô thấy hơi chán ghét chiếc giường này sao lại to như thế chứ! Cô đã dịch chuyển một lúc rồi mà còn chưa thành công chạm được vào người anh.

Thế là Cung Ngũ cắn răng, dịch đến bên cạnh người Công Tước đại nhân với tốc độ nhanh nhất rồi cứng đờ một lúc bất động. Sau khi thấy Công Tước đại nhân không có hiện tượng tỉnh dậy, cô mới cẩn thận giơ cánh tay và chân gác lên người anh.

Mới đầu cô còn không dám đặt xuống, sợ anh bị đè là tỉnh dậy. Đợi một lúc sau, mí mắt như muốn sụp xuống, cơn buồn ngủ kéo đến, tay chân cô mới hoàn toàn buông lỏng hạ xuống.

Công Tước đại nhân từ từ mở mắt ra, hơi nghiêng đầu sang nhìn cô, quả nhiên vẫn là khi ngủ đáng yêu hơn.

Nhưng Cung Ngũ không duy trì được tư thế cô phải cố gắng mãi mới dám đè lên người anh lâu, sau khi cô hoàn toàn ngủ say liền xoay người, quay về tư thế ngủ khiến cô thấy thoải mái nhất và có cảm giác an toàn nhất.

Cô nằm nghiêng, co người lại giống như tư thế của em bé ở trong bụng mẹ.

Anh nhìn tư thế của cô, từ từ xích lại gần, vươn tay từ đằng sau ôm lấy hông cô, cẩn thận từng chút gỡ bàn tay cuộn lại thành nắm đấm của cô ra, mười đầu ngón tay đan vào nhau rồi nhắm mắt lại.

Sau một đêm ngủ say, khi Cung Ngũ mở mắt ra cả người vẫn còn hỗn loạn. Cô từ từ ngồi dậy, trên giường chỉ có một mình cô, cô nhìn trái ngó phải, vừa nghiêng người một cái đã lại ngã xuống, lật người, nằm úp sấp rồi dụi dụi đầu vào gối.

Công Tước đại nhân nghe thấy có tiếng đồ rơi xuống đất liền đẩy cửa bước vào thì nhìn thấy cô đang chổng mông cọ đầu vào gối, hai chiếc gối ôm đều rơi xuống đất, cô hoàn toàn không có tri giác, cọ xong rồi cô lại nằm im bất động.

“Tiểu Ngũ?” Công Tước đại nhân lại gần.

Cung Ngũ lại từ từ ngẩng đầu lên, gật gù lẩm bẩm: “Chào buổi sáng anh Tiểu Bảo...”

Công Tước đại nhân khom lưng cúi đầu đặt một nụ hôn lên môi cô, “Chào buổi sáng Tiểu Ngũ.”

Cung Ngũ giật mình tỉnh lại, “Anh Tiểu Bảo!” Cô mở mắt ra, có chút phấn khích nói: “Tối qua có phải chúng ta ngủ cùng nhau không?”

Công Tước đại nhân: “…”

Cung Ngũ có chút kích động, cô được ôm Công Tước đại nhân ngủ rồi, thật quá hạnh phúc! Hai tay cô cuộn thành nắm đấm đặt ở phía trước, nhắm mắt lại khẽ reo lên đầy phấn khích, sau đó nằm thẳng xuống giường, hưng phấn cuộn tròn lăn mấy vòng: “Anh Tiểu Bảo, anh yên tâm đi, chắc chắn em sẽ chịu trách nhiệm với anh!”

Tuy không dùng đến bao cao su nhưng không sao cả, từ từ rồi sẽ tốt thôi, sau này rồi sẽ dùng đến, dù sao thì sau này bất cứ nơi đâu bất cứ lúc nào cô cũng phải chuẩn bị một cái, còn chưa biết được lúc nào sẽ lăn giường đây?

“Được rồi Tiểu Ngũ, dậy ăn sáng thôi, tối qua em không ăn mấy, chắc là đói rồi.”

Cung Ngũ ngồi dậy, xoa bụng, “Tối qua em ăn nhiều bánh bông lan mà, không đói.”

Công Tước đại nhân khó khăn lắm mới kéo cô dậy được, khi mặc áo khoác Cung Ngũ còn lẩm bẩm: “Sao quần áo mình lại sạch sẽ thế này nhỉ? Chẳng lẽ có bà tiên nào giặt quần áo cho mình à?”

Công Tước đại nhân: “…”

Cung Ngũ cảm thấy chuyện hạnh phúc nhất trên thế gian này chính là được ăn sáng cùng Công Tước đại nhân, đặc biệt là trong lúc cái bóng đèn siêu lớn Yến Đại Bảo không có ở đây.

Vốn dĩ có thể ngồi đối diện, nhưng cô không chịu nên chạy đến ngồi bên cạnh Công Tước đại nhân, tươi cười nói: “Anh Tiểu Bảo, hai chúng ta phải ngồi cạnh nhau thế này.”

Công Tước đại nhân cười, nhìn cô gật đầu nói: “Ừ.”

Cung Ngũ lấy dĩa xiên đồ ăn trong bát mình, nhằm đúng lúc Công Tước đại nhân há miệng đưa đồ ăn đến bên miệng anh, “Anh Tiểu Bảo anh ăn thử cái này đi, ngon lắm!”

Công Tước đại nhân cắn một miếng, nhìn cô, vẻ mặt có chút kỳ quái. Cung Ngũ mở to mắt mím môi lại, mong đợi nhìn anh, hỏi: “Anh Tiểu Bảo, anh nói xem có ngon không? Có ngon không nào?”

“Ừ, ngon. Ngon lắm!”

“Em cũng thấy ngon.”

Sau khi hai người ăn sáng xong rồi trả phòng, cô nhân viên quét dọn vệ sinh phát hiện ra một chiếc bao cao su đã bị xé vỏ ra ở bên ngoài phòng khách, vẻ mặt khinh bỉ. Ôi chao, mới chừng này tuổi vẫn còn trẻ lắm mà đã bắt đầu phóng túng thế này rồi, không biết đã dùng bao nhiêu cái nữa, cái này xem ra thể lực không đủ nên không dùng đến rồi!

Cô nhân viên vệ sinh kinh nghiệm sành sỏi vội vàng đi khắp nơi tìm kiếm, trên sofa, dưới thảm trải phòng, bên cạnh cửa, bên cạnh tường, trên bục cửa sổ, bồn rửa tay, trong bồn cầu, không sót chỗ nào, chỉ còn trần nhà là không kiểm tra đến. Cô nhân viên làm việc nghiêm túc, không biết đôi tình nhân ở căn phòng này đã thân mật ở chỗ nào nữa, chẳng lẽ họ đã khám phá ra được một địa điểm mới à? Phải kiểm tra một lần nữa mới được!


Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 6.3 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status