Cục cưng vô địch: Cha, người bị fire rồi!

Chương 155: Bà xã, anh thật sự sai rồi (đùa giỡn ngang tài ngang sức đặc sắc)


“Vậy anh tắm cùng em.” Thiên Ca Tuệ nằm ngửa trong bồn tắm, gác hai chân trắng nõn lên, cười đến trong sáng ngây thơ, nụ cười thẳng thắn vô tư không pha trộn chút hấp dẫn này ngược lại câu lòng người ta.

Môi Úy Nam Thừa mím chặt, ánh mắt không tự chủ đi dọc theo chân Tuệ Tuệ lên trên, một giọt nước nhỏ dọc theo mắt cá chân, bắp chân, đầu gối, bắp đùi cô, chảy xuống vùng đất âm u kia, nhìn thấy mà anh khí huyết dâng trào, trong tròng mắt đen dính vào tình dục nồng đậm.

“Em định đùa với lửa đúng không?” Anh hai mắt đỏ ngầu hỏi.

“Anh, nhanh lên qua đây phục vụ em tắm rửa!” Một tay cô vỗ nước tạo nên bọt, môi đỏ mọng vểnh thật cao, hình như rất không hài lòng người đàn ông này chỉ lo thưởng thức mà không có động tác.

Trong lòng anh thầm thở dài một hơi, lời bà xã nói chính là thánh chỉ, lập tức thay mặt cười nịnh hót, “Nữ vương, thần tuân chỉ, bảo đảm phục vụ ngài thoải thoải mái mái.”

Sải bước một cái nhảy vào trong bồn tắm, trực tiếp ôm lấy người nào đó ngồi lên đùi anh, cầm khăn lông chuẩn bị tắm cho cô.

“Ghét! Như vậy tắm như thế nào!” Cô không yên quay tới quay lui, uốn éo khiến người nào đó bị lửa dục đốt cháy.

“Ngồi yên, đừng động.” Giọng anh rõ ràng khàn khàn đi nhiều, giống như một sợi dây cung kéo căng, tay nắm khăn lông cực kỳ dịu dàng lau chùi bánh nhân đậu mềm nhũn thơm mát, trái nho nhỏ trước ngực của người nào đó.

“Hả? Hầu kết của anh lay động.” Thiên Ca Tuệ cười hì hì sờ sờ hầu kết đang lay động của người nào đó, giống như rất hứng thú.

“Em cố ý hả!?” Úy Nam Thừa cắn răng nghiến lợi nhìn người phụ nữ cười đến vui vẻ, sức lực trong tay nặng lên rất nhiều, không tự chủ siết chặt khăn lông.

“Đau! Anh mới là cố ý đấy! Đau chết!” Thiên Ca Tuệ nhìn trái nho nhỏ trước ngực bị nắm bẹp, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, miệng bẹt ra, im lặng tố cáo người nào đó bạo hành.

Úy Nam Thừa vội buông tay, rất vô tội nhận sai, “Anh cho rằng cầm trong tay là khăn lông.”

“Hừ! Vậy sau này anh theo chân nó thân thiết đi!” Thiên Ca Tuệ tức giận đùng đùng đứng lên, nắm khăn tắm trên kệ che lên, đi về phía phòng ngủ.

Úy Nam Thừa tỏ vẻ khổ sở nhìn khăn lông trong tay, tức giận vứt bỏ, “Bà xã, anh sai rồi, đều do khăn lông gây họa, lần sau anh sẽ không bao giờ lấy khăn lông tắm cho em, anh trực tiếp dùng tay.”

Thiên Ca Tuệ thở phì phò chui vào trong chăn, quấn mình thành cái kén tằm, kiên quyết không để ý đến người nào đó.

“Bà xã, anh thật sự sai rồi.” Úy Nam Thừa tắm rửa xong trong mấy phút, gần như chỉ quấn một chiếc khăn tắm quanh hông, lấy lòng bò lên giường.

“Hừ!” Không để ý tới.

“Bà xã, em đánh anh mắng anh đều được, chính là đừng không để ý đến anh.” Giọng người nào đó cực kỳ uất ức.

“Hừ!” Chính là không để ý đến anh.

“Bà xã, đừng buồn bực trong đó, sẽ buồn bực hư.” Úy Nam Thừa đột nhiên rất hâm mộ những thần công của đại hiệp trong phim kiếm hiệp, một chưởng có thể phá chăn bông bay tán loạn.

Thiên Ca Tuệ: “...”

Hơi sơ suất không đề phòng, chân của mình bị bắt lại rồi, vốn cô cực kỳ sợ nhột, giờ phút này lòng bàn chân bị một trứng thúi tư tưởng xấu vuốt ve.

“Ha ha ha... Buông ra! Thật nhột! Ha ha ha... Em không chịu nổi!”

Úy Nam Thừa thừa dịp chân cô đạp loạn, xốc chăn lên, ôm chặt cô trong ngực mình, mắt nhìn từ trên xuống dưới người phụ nữ nhỏ bé cười không dứt, nhếch miệng lên nở nụ cười xấu xa, khác một trời một vực hình tượng nịnh hót lấy lòng vừa rồi.

“A! Anh chơi xấu! Người xấu!” Thiên Ca Tuệ không thuận theo mà đá anh.

“Luật pháp không có điều nào quy định rõ ràng không thể ăn vạ, ăn vạ cũng không nhất định là người xấu, bảo bối, em theo anh đi.” Úy Nam Thừa triệt triệt để để biến thành một tên yêu nghiệt, không chỉ có dáng vẻ yêu nghiệt đến tận cùng, ngay cả giọng nói cũng xấu xa rồi.

Một cảm giác tê tê dại dại từ bên tai truyền đến nhanh chóng vây lấy toàn thân Thiên Ca Tuệ, khiến cho não cô đoản mạch trong nháy mắt, cho đến khi đôi môi bị ngậm vào mới có tri giác.

Haizzz... Xem ra sau này xài nhiều mỹ nam kế một chút mới được, nhìn Tuệ Tuệ dùng ánh mắt si mê như vậy, lòng hư vinh của anh được thỏa mãn thật lớn.

Đầu tiên là xâm chiếm bừa bãi như mưa to gió lớn, sau đó là liếm láp tỉ mỉ như gió ấm áp, đêm nay, hai người thử đủ loại hôn, trượt hôn, liếm hôn, cắn hôn, hút hôn, đẩy hôn, hút lưỡi hôn, lợi hôn...

Cho đến khi đôi môi của Thiên Ca Tuệ hơi sưng lên, Úy Nam Thừa mới lưu luyến buông cái miệng anh đào nhỏ nhắn của cô ra, tiếp tục chiến đấu ở các mục tiêu chiến trường kế tiếp.

Từ đầu đến chân hôn tỉ mỉ, từ từ dời...

Khi bốn phương tám hướng thịt non bao chặt lấy anh, cảm giác khít khao đến mất hồn đó khiến cho anh gầm nhẹ một tiếng, mãnh liệt ra vào, kích thích người phụ nữ phía dưới ý vị “Ư... Ư... A... A.”

Khoái cảm từng đợt này đến đợt khác tập kích hai người, cả hai bên trong run rẩy đạt tới đỉnh núi vui vẻ.

...

Sáng sớm ngày hôm sau, khi tia sáng mặt trời đầu tiên chiếu vào trong phòng ngủ chính, hai người ôm nhau ngủ trên giường vẫn ngủ được ngon lành, tối hôm qua thật sự đại chiến nhiều hiệp, mãi cho đến ba, bốn giờ sáng, trận này cho dù như thế nào cũng không bò dậy nổi, mới ước hẹn với Chu công.

Bên này ôm nhau ngủ mộng đẹp, mà ở trong phòng khách sạn cao cấp nhất ở gần trường học, truyền đến một tiếng nữ sinh thét chói tai, “A!!!”

“Màng nhĩ của anh sắp bị em làm rách.” Quế Bá Lăng bám lấy đầu giường dựa nghiêng trên giường, đầu tóc rối bời, lười biếng mê người.

Từ khi tỉnh lại, Tang Mộc Già Đại vẫn còn hy vọng mình đang nằm mơ, sao vừa mở mắt ra đã nhìn thấy mặt một người đàn ông, hơn nữa còn là người đàn ông không mảnh vải che thân, thêm vào đó ngay cả chính mình cũng không mảnh vải che thân!

Giữa hai chân mơ hồ truyền đến cơn đau đớn nói cho cô biết một sự thật không thể chối cãi, đó chính là: Lần đầu tiên của mình đã không còn! Hơn nữa còn không giải thích được! Một chút trí nhớ cũng không có! Thậm chí ngay cả tới khách sạn như thế nào cô cũng không có ấn tượng, chỉ nhớ rõ người đàn ông này hôn mình, nụ hôn này để cho cô nhớ lại chính là nụ hôn ba năm trước đây trong buổi tiệc hóa trang.

Sau đó...

Sau đó cái gì cô đều không biết, đều do mình tối hôm qua uống rượu quá nhiều, mơ mơ màng màng, lại có thể hồ đồ ngây ngốc làm mất lần đầu tiên của mình rồi, hu hu...

“Này, em đừng khóc! Anh không biết em chính là xử nữ! Anh...” Quế Bá Lăng sợ nhất là phụ nữ khóc, trước kia chỉ cần Nhụy nhi vừa khóc, anh tuyệt đối đầu hàng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status