Cục cưng vô địch: Cha, người bị fire rồi!

Chương 156: Tối hôm qua coi như tôi mua anh cả đêm!


Mà tình huống bây giờ càng khiến cho tay chân anh loạn lên, sao tối qua mình lại nhất thời ấm đầu, làm ra chuyện không bằng cầm thú này? Lại lừa gạt con gái nhà người ta tới khách sạn, nhớ tới tối hôm qua cặp mắt to vừa đáng yêu vừa mù sương của cô nhìn mình, hoàn toàn khó kìm lòng nổi!

Già Đại vừa nghe lời của anh, giọng khóc càng lớn, lần đầu tiên của mình không phải tiện nghi anh hơn sao? Khốn kiếp khốn kiếp!

“Em có thể đừng khóc không, là anh không tốt, là anh nhất thời ấm đầu, nhưng anh nhất định sẽ phụ trách em, đừng khóc được không?” Đầu Quế Bá Lăng thật sự lớn gấp đôi, sao anh lại chọc phải người hơi con nít, thật sự phiền toái!

Hai chữ “Phụ trách” này đâm lòng Già Đại thật sâu đau nhói, hơn nữa ánh mắt của người đàn ông kia nhìn mình giống như giải quyết phiền toái, khiến cho cô tức giận, lau khô nước mắt, giọng nói không tốt: “Ai muốn anh phụ trách tôi!”

Bọc chăn chuẩn bị xuống giường, nhưng không ngờ bắp đùi truyền đến đau nhức khiến cho cô căn bản đứng không vững, ngã trên mặt đất.

“Em không sao chứ?” Quế Bá Lăng đi tới vội vàng đỡ cô, lại bị cô một phát hất tay ra.

“Không cần anh quan tâm.” Già Đại cắn thật chặt môi dưới, trong lòng hết lần này đến lần khác nói với mình: Không phải không còn đêm đầu tiên sao? Không có gì lớn cả!

Quế Bá Lăng hơi khó hiểu được, mới vừa rồi cô còn khóc bù lu bù loa, sao đột nhiên mặt lạnh lùng, chẳng lẽ nói lòng của phụ nữ như kim dưới đáy biển khó có thể lắm lấy sao?

Già Đại cuối cùng vẫn chống đỡ đứng dậy, cầm quần áo trên đất đi vào phòng vệ sinh thay xong, đang chuẩn bị rời đi thì bị Quế Bá Lăng kéo lại.

“Em đi đâu? Anh đưa em đi.”

“Không cần, tự tôi có thể trở về.” Già Đại lạnh lùng từ chối.

“Trên người em mang theo tiền chứ? Nếu không anh đưa cho em một ít...” Quế Bá Lăng thuần túy là đầy lòng tốt bụng, bởi vì anh biết phụ nữ, tiền bình thường đều ở trong bóp, mà Già Đại rõ ràng không mang theo.

Thế nhưng câu nói này vào trong tai Già Đại, không những không đầy lòng tốt bụng, ngược lại cảm thấy bị sỉ nhục tức giận đến toàn thân run lên, móc tiền từ trong quần jean ra, cũng không thèm nhìn tới “Bốp” một cái ném lên mặt Quế Bá Lăng.

“Tối hôm qua coi như tôi mua anh cả đêm! Kỹ thuật của anh quá thúi nát, cho nên chỉ đáng giá nhiêu tiền như vậy!”

Sau đó cũng không quay đầu lại mà chạy mất, đau đớn như khoan tim truyền đến giữa hai chân cũng không bằng một phần vạn ở trong lòng! Nước mắt không tự chủ trào ra, từ nhỏ đến lớn cô còn chưa từng chịu uất ức lớn như vậy!

Quế Bá Lăng hoàn toàn bị năm mươi đồng này đập cho đến ngây ngốc, cho đến khi một mảnh giấy mỏng màu xanh lá kia bay trên đất thì quả đấm của anh càng siết càng chặt, mua anh cả đêm? Kỹ thuật quá thúi nát? Cho nên chỉ đáng giá năm mươi đồng!??

Người phụ nữ nhỏ đáng chết này! Quá ghê tởm!

Nhấc chân đuổi theo, nhưng trên đường người đến người đi, đã sớm không thấy bóng dáng Già Đại.

Già Đại chạy đến trên đường cái mới phát hiện trên người mình trừ tờ năm mươi đồng ra chỉ còn dư lại ba đồng, ngay cả tiền thuê xe về trường học cũng không có, thật sự thảm đến nơi đến chốn.

Không có cách nào cô chỉ đành chờ xe buýt, nhìn dòng chảy đường phố ngoài cửa sổ, nước mắt của cô vẫn rơi không ngừng, nhìn thấy mà mỗi người chung quanh đều cảm thán: Cô gái này nhất định vừa chia tay, bằng không sao lại khóc đến đau lòng như vậy?

Trở lại ký túc xá, Già Đại bắt đầu tắm, hết lần này đến lần khác rửa đi dấu vết trên người mình, chỉ hy vọng cả đời này cũng đừng nhìn thấy người đàn ông xấu xa chết tiệt kia nữa!

Quế Bá Lăng tìm một vòng trên đường cũng không tìm được người, cố tình mình lại không có số điện thoại của cô, trong lòng thật rối rắm! Thật sự là cô gái nhỏ xấu tính, lại ném năm mươi đồng lên mặt mình! Còn nói mua anh cả đêm?!

Sau đó chuyện này vẫn bị ba người bọn họ say sưa nói một khoảng thời gian rất dài, nhát là Thiên Chỉ Dương, càng thêm thường treo bên khóe miệng đả kích anh, ánh mắt nhìn Già Đại quả thật giống như nhìn nữ thần, cho đến mỗi lần khi anh nhìn thấy Dương và Già Đại ngồi chung một chỗ cười đến run rẩy hết cả người, thì hận không thể xông tới đánh nát khuôn mặt hoa đào của Thiên Chỉ Dương!

Nhìn xem cậu ta còn trêu chọc vợ mình nữa không! Hừ!

Chuyện này tạm thời nói sau, (*00*) hì hì...

Lam Tạp bị một loạt tiếng nồi chén muôi chậu đánh thức, mở mắt, không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm lên trần nhà xa lạ này suốt hai phút, sau đó hoảng hốt nhảy từ trên giường xuống, may mắn, may mắn! Mình vẫn mặc quần áo.

Nhìn chung quanh gian phòng một vòng, phát hiện đây tuyệt đối là phòng đàn ông, vỗ mạnh đầu suy nghĩ một chút, tối hôm qua mình còn uống rượu với Tuệ Tuệ và Già Đại ở trên sân tập, sau đó người kia của Tuệ Tuệ đến, còn giống như mang theo một người đàn ông, chẳng lẽ đây là nhà người đàn ông kia?

Không thể nào! Vậy Già Đại đi đâu rồi?

Một lần nữa cúi đầu kiểm tra quần áo trên người mình, phát hiện vẫn là bộ đồ mặc ngày hôm qua, trên người cũng không có bất kỳ dấu hiệu khó chịu nào, xem ra tối hôm qua mình chỉ ngủ một giấc mà thôi.

Ngửi một cái, trên quần áo có mùi là lạ.

Lại ngửi chăn một cái, có một mùi phái nam nhàn nhạt, rất giống... Mùi cỏ xanh nhàn nhạt trên người người kia.

Vừa nghĩ tới người kia, lòng cô lại đau, anh là thầy giáo của mình, anh nói chỉ coi cô là học sinh, thích giống như em gái bình thường, cho tới bây giờ đều không phải là tình yêu giữa nam và nữ.

Môt lần nữa quan sát căn phòng ngủ này, phát hiện thật sự có dấu vết của người kia, vén chăn lên, từng bước một đi tới trước tủ treo quần áo, đẩy ra, quả nhiên... Là đồ của anh.

Nhắm mắt lại hít vào một hơi thật sâu, mỗi một tấc hơi thở nơi này đều thuộc về người kia, cô có thể xác định 100%, trong lòng tự dưng kích động, tay nắm tay cầm cửa hơi run.

Vui sướng xen lẫn chút sợ, sợ tất cả chỉ là ảo giác của mình mà thôi.

Rốt cuộc vẫn phải mở cửa phòng ra, phòng khách không lớn không nhỏ, trang trí rất đơn giản, rất giống phong cách của người kia, đường cong đơn giản, mỗi một chỗ thiết kế đều gọn gàng, không dây dưa dài dòng.

Trong phòng bếp có một bóng dáng đi tới đi lui ở đó, mùi cháo từ xa xa nhẹ nhàng tới đây.

Lam Tạp nhẹ nhàng đi tới, chớp cũng không chớp nhìn chằm chằm vào bóng lưng cô ngày nhớ đêm mong, cao lớn như thế, cô đơn như thế.

Có lẽ cô đã từng gặp cảnh này ở trong mộng, vốn là hạnh phúc xa xỉ không chắc, mà một khắc này, rõ ràng xuất hiện ngay trước mắt cô.

“Đã tỉnh rồi hả? Ăn chút cháo đi, sau khi say rượu phải làm trơn dạ dày.” Khúc Lại nghe được tiếng vang xoay đầu lại.

“Cần em giúp một tay không?” Lam Tạp nhìn bóng lưng bận rộn của anh, chỉ cảm thấy trong lòng dâng lên ngọt ngào khó tả.

“Xong ngay đây, em ngồi trước đi.” Khúc Lại dùng muỗng khuấy nồi cháo đã nấu xong, bưng đến trên bàn ăn.

Phòng ăn rất nhỏ, bàn ăn bằng đá cẩm thạch hình chữ nhật, bốn ghế ngồi đơn, một tủ lạnh, phía trên bàn ăn treo một chiếc đèn treo ngược nghệ thuật hình vuông màu ngà, đơn giản hào phóng.

Hai người ngồi đối mặt nhau, ăn từng ngụm cháo, không khí lập tức trở nên hơi quái dị.

“Em... Tại sao lại ở đây?” Lam Tạp khuấy khuấy cháo trong chén, nóng bỏng hầm hập, nóng đến trong lòng cô, nhưng không hỏi câu này ra, hình như trong lòng hơi không cam lòng.

Động tác uống cháo của Khúc Lại dừng lại một chút, “Tối hôm qua em và Già Đại đều uống say, người đàn ông kia thu xếp cho hai em có vẻ hơi quá sức, vừa lúc ở trên đường đụng phải tôi, lúc ấy ký túc xá nữ đã khóa cửa, cho nên tôi tự chủ trương đưa em tới đây.”

Lòng Lam Tạp mới vừa rồi còn ấm áp lập tức có lạnh như băng thấm vào, thì ra chỉ là như vậy.

“Cám ơn giáo sư Khúc chứa chấp, em đã ăn no, nên trở về ký túc xá.” Cô để muỗng xuống, giọng nói lễ phép lại mang theo một chút xa cách.

“Không sao, em là học trò của tôi, cần phải vậy.” Không biết tại sao, nghe được lời Lam Tạp nói, trong lòng Khúc Lại hơi không thoải mái, nhưng anh biết, giữa bọn họ chỉ có thể như vậy, trừ quan hệ thầy trò, không nên có bất kỳ quan hệ gì khác.

Mười phút ngắn ngủi như vậy, cảm xúc của Lam Tạp lên lên xuống xuống, từ ngọt ngào ban đầu đến lạnh lẽo bây giờ, để cho cô hơi không thích ứng được, không biết làm gì đứng lên, giống như chạy trốn chạy ra khỏi căn phòng làm cho cô hít thở không thông.

Nhìn bóng lưng gần như chạy trối chết của cô, trong lòng Khúc Lại khẽ đau nhức, cháo trong miệng cũng nuốt không trôi.

Lam Tạp trở lại ký túc xá, nhìn thấy Già Đại cuộn trong chăn ngủ say sưa, đơn giản vọt vào tắm, cũng bò lên giường ngủ, nhưng làm thế nào cũng không ngủ được, chỉ đành phải đeo tai nghe lên nghe nhạc, tiến hành thôi miên mình.

Buổi trưa, Thiên Ca Tuệ gọi điện thoại tới hỏi tình huống tối hôm qua của hai cô, bởi vì hai người đều theo đuổi tâm tư của mình, nên tùy ý phụ họa cô ấy vài câu, tỏ vẻ tất cả đềy tốt, không cần lo lắng.

Dù sao, có một số việc không thích hợp để nói trong điện thoại.

Buổi chiều, hai người thu dọn hành lý của mình chuẩn bị về nhà, có mấy lời cũng không kịp hỏi, buổi tối này, hình như xảy ra quá nhiều chuyện, khiến hai người đều tự đắm chìm trong không gian của mình, không kịp thời phát hiện ra sự khác thường của đối phương.

Mà kỳ nghỉ hè, cũng xảy ra rất nhiều chuyện.

Thiên Ca Tuệ vốn chuẩn bị gọi điện thoại cho Quế Bá Lăng hỏi một chút tình huống đêm hôm qua, nhưng Úy Nam Thừa ngăn cản cô, “Bình thường mặc dù tiểu Quế tử không được tốt chút, nhưng làm việc vẫn đủ để cho người ta yên tâm, đừng lo lắng, vừa rồi không phải em cũng đã hỏi hai cô ấy rồi sao? Họ cũng không đến nỗi lừa em, không có việc gì.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status