Cưng chiều cô vợ quân nhân

Chương 240: Từng bước mắc bẫy. Xác định giao dịch (8)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



1��Ồ, trẻ nhỏ dễ dạy!” Nhiếp Nhiên nhướng mày cười, rồi lại quay trở lại, “Cũng được! Đóng gói nhiều một chút về để tủ lạnh, tôi cũng lười khi ngày nào cũng phải ra ngoài mua.”

“Ngày nào cô cũng ra ngoài ăn ư?” Lệ Xuyên Lâm nhíu mày.

Nhiếp Nhiên gọi người bán hàng tới, gọi một đống đồ về xong mới gật đầu trả lời anh ta: “Đúng thế, tôi không biết nấu cơm, không ăn cơm ngoài hay đồ ăn nhanh thì biết ăn gì chứ?”

Lệ Xuyên Lâm không khỏi nghĩ tới cảnh cô ăn ké cơm ở Cục Cảnh sát lần trước, vốn tưởng cô chỉ nói đùa, ai ngờ giờ xem ra đúng là thật.

Không hiểu vì sao trong lòng anh ta lại cứ có cảm giác áy náy.

Không bao lâu sau, đồ ăn được đóng gói lại đầy đủ. Nhiếp Nhiên kiểm tra3thấy không thiếu món nào xong liền không khách khí để Lệ Xuyên Lâm thanh toán, còn mình thì xách đồ đi trước.

Cô xách theo đống đồ ăn về tới dưới khu chung cư nhà mình thì gặp được một vị khách không mời mà tới, hơn nữa còn ở ngay cổng nên cô hoàn toàn có không thể coi như không thấy anh được.

Nhiếp Nhiên nghĩ tới việc mình còn chưa hoàn thành nhiệm vụ nên đành miễn cưỡng đi tới trước xe chào hỏi một chút, “Chào ngài Hoắc.”

Hoắc Hoành nhìn một đống gói lớn trong tay cô, “Đồ ăn ngoài ư?”

“Phải.”

“Tôi cũng đang đói bụng.”

Nhiếp Nhiên vừa nghe liền giấu túi đồ ăn ra sau lưng. Hoắc Hoành thấy dáng vẻ cô như gà mẹ bảo vệ con thì không nhịn được mỉm cười.

“Đừng! Ngài Hoắc nên về nhà đi, bảo đầu bếp làm cho2mà ăn, chỗ đồ ăn này của tôi phải để dành đến tận ngày đấy.”

“Em không nấu cơm?” Hoắc Hoành cười hỏi.

Nhiếp Nhiên thầm khinh bỉ, đã biết mà còn cố hỏi!

Cô hừ một tiếng, “Với năng lực của tôi, tôi sợ làm xong được ba bữa cơm thì chẳng còn mạng mà nhận lương tháng này nữa.”

Nhớ tới bát cơm trộn xì dầu kia của cô, Hoắc Hoành không nhịn được mà bật cười thành tiếng, “Em rất biết tự lượng sức mình đấy.”

“Người quý ở chỗ biết tự lượng sức mình mà, làm gì cũng không thể cưỡng cầu được.” Nhiếp Nhiên lặng lẽ nhìn anh.

Hoắc Hoành nhíu mày. Đây có thể coi là câu trả lời của cô về việc anh nói muốn theo đuổi cô lúc ở trong xe không?

Anh trả lời đầy ẩn ý: “Nhưng tôi cảm thấy kiên trì thì kiểu gì1cũng có hi vọng.”

What! Nửa đêm nửa hôm mà cô còn bị Hoắc Hoành cho nghe những lời đường mật này.

“Tôi nói rồi, tôi muốn theo đuổi em thì nhất định sẽ theo đuổi được em!” Hoắc Hoành bổ sung thêm một câu.

Nhiếp Nhiên cười khan một tiếng, ngay cả câu “ngài thật thích nói đùa” cũng không nói ra được.

“Hợp đồng bên em đã xử lý xong chưa?” Đột nhiên Hoắc Hoành lại hỏi.

Nhiếp Nhiên lập tức cảnh giác. Hoắc Hoành là loại người lúc nào cũng có thể đặt bẫy người khác, cô không thể không đề phòng.

Cô lắc đầu, tỏ vẻ vô tội: “Những cái này chị Vi làm, tôi không rõ.”

“Chẳng phải Vệ Vi đã coi em là tâm phúc từ lâu rồi sao? Chắc mấy chuyện này cô ta sẽ không tự tay làm mới đúng chứ.” Câu đầu tiên của Hoắc Hoành1đã vạch trần cô ngay rồi.

Nhưng Nhiếp Nhiên cũng chẳng hoảng hốt. Dù sao cô cứ kiên trì khẳng định rằng cô chưa từng động vào thì Hoắc Hoành cũng chẳng ăn thịt được cô.

“Tuy tôi có giúp chị Vi làm rất nhiều việc, nhưng Lưu tổng rất coi trọng bản hợp đồng này, thế nên chị Vi không cho tôi động vào nó.”

Hoắc Hoành nhíu mày, “Thế sao? Vậy em phải cố gắng nhiều vào, tranh thủ sớm khiến Lưu tổng coi trọng em, nắm giữ được càng nhiều tin tức quan trọng, như thế sẽ không sợ Lưu tổng đuổi việc em.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.6 /10 từ 1767 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status