Cưng chiều cô vợ quân nhân

Chương 241: Từng bước mắc bẫy. Xác định giao dịch (9)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Nhiếp Nhiên lập tức tiếp lời, “Vậy tạm biệt ngài Hoắc nhé!”

Sau đó, cô định trốn lên lầu nhanh như thỏ.

Mặc dù Hoắc Hoành đi đứng không tiện, nhưng tốc độ tay lại cực nhanh. Anh túm ngay lấy cái túi đồ ăn hơi bị vung lên theo động tác xoay người của cô.

Quả nhiên, “con thỏ nhỏ” kia vì bảo vệ đồ ăn nên không thể không dừng lại.

Anh mỉm cười, nói: “Ý của tôi là, không còn sớm nữa, nên ăn thôi.”

Nói xong, lực trên tay anh lại càng mạnh hơn.

“Thế thì ngài Hoắc phải mau về nhà ăn cơm đi thôi.” Nhiếp Nhiên cười miễn cưỡng, nhưng tay vẫn túm chặt túi đồ ăn của mình.

“Ăn một mình không vui.” Hoắc Hoành vẫn không buông tay ra, thậm chí còn cố tình giật cổ tay một3cái, cái túi xách lớn lập tức rơi vào tay anh.

Nhiếp Nhiên không dám mạnh mẽ tranh đoạt với anh, chỉ sợ sẽ bị phát hiện, cho nên dành trơ mắt nhìn túi đồ ăn trong tay mình bị anh cướp đi.

Đồ ăn rơi vào lòng người khác, rơi vào đường cùng, cô chỉ đành phải nhượng bộ một chút, đẩy anh vào trong nhà mình.

Dọn bát đũa xong, hai người ngồi trong căn phòng trọ chỉ có năm, sáu mươi mét vuông, bắt đầu cùng nhau ăn tối.

Vẫn có câu, cơm ăn ké lúc nào cũng ngon, Hoắc Hoành đã chứng minh câu nói này một cách xuất sắc.

Mặc dù có vài món anh không thể ăn, nhưng cái gì có thể ăn, anh đều ăn bằng sạch.

Nhiếp Nhiên chỉ có thể oán hận chọc bát cơm, ăn2nốt chỗ thức ăn mà anh không ăn kia.

“Tôi thấy sắc mặt em không tốt lắm, có phải gần đây ngủ gặp phải ác mộng không?” Hoắc Hoành tao nhã nhét miếng thịt bò cuối cùng trong đĩa vào miệng, chậm rãi nhai nuốt xong mới cười nhìn cô, hỏi.

“Không có.” Nhiếp Nhiên phồng mang trợn má ăn trứng xào cà chua, tức tối trả lời.

Sắc mặt cô không tốt là vì thấy miếng thịt cuối cùng trong đĩa đã rơi vào mồm anh ta đấy có được không! Anh ta mù à?

Hoắc Hoành buông đũa xuống, vẫn không ngừng cười, nói: “Xem ra, em còn kiên cường hơn tôi tưởng nhiều.”

“Không mơ thấy ác mộng nghĩa là kiên cường à?” Nhiếp Nhiên vẫn còn đắm chìm trong nỗi đau mất miếng thịt bò chỉ hừ hừ hai tiếng,1hỏi lại.

“Bản thân liên tục trải qua chuyện bắn súng rồi bị bắn, nhưng em vẫn không gặp ác mộng, chẳng lẽ như vậy không phải là kiên cường à?”

Bàn tay vươn đũa ra của Nhiếp Nhiên khựng lại giữa không trung, lời anh nói rất nhỏ nhẹ, nhưng rơi vào trong tai Nhiếp Nhiên lại tràn ngập sự mãnh liệt.

Rõ ràng là có ý ám chỉ mà!

Cô ngẩng phắt đầu lên nhìn.

Hoắc Hoành đang lau miệng, dáng vẻ như một quý công tử.

Cô lại tỏ vẻ bình tĩnh gắp đồ ăn: “Trái tim tôi rộng lớn, nên tôi không bận tâm lắm.”

“Ừ, đúng là rất lớn.”

Nhiếp Nhiên nghe ra ý khác thường trong lời nói của anh, nhíu mày nhìn, phát hiện ra tầm mắt của anh đang dừng trên ngực mình.

Tên khốn này!

“...”

Khi Nhiếp Nhiên còn đang1cố gắng đè nén ý muốn áp cả đĩa trứng xào lên mặt anh thì lại nghe anh nói tiếp: “Tôi còn nghĩ em sẽ hỏi tôi rốt cuộc ngày đó, ở trong phòng họp đã xảy ra chuyện gì cơ.”

Nhiếp Nhiên che giấu cảm xúc của mình, nhìn anh rồi đáp lại một câu: “Chuyện của ông chủ, người làm công như tôi không nên lắm miệng xen vào.”

“Ồ! Cho dù không lắm miệng xem vào, nhưng chẳng phải gặp chuyện như thế, em nên lập tức từ chức chạy lấy người sao? Đặc biệt là loại người luôn mong tìm một cuộc sống yên bình như em.”

Nhiếp Nhiên cảm thấy trong lời anh nói có ý thăm dò, cô đặt đũa xuống, mỉm cười, “Tôi đang làm việc cho Lưu tổng, không phải ngài Hoắc đây, thế1thì vì sao tôi phải đi chứ?”

“Phân biệt thế cơ à? Em chưa nghe câu ‘Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã’ à? Nếu Lưu Tổng đã làm ăn buôn bán với tôi, em cho là ông ta tốt ở đâu chứ?”

Lời nói của Hoắc Hoành càng thêm sắc bén hơn, nụ cười của Nhiếp Nhiên trở nên cứng đơ. Mấy giây sau, cô mới cúi đầu nói một tiếng: “Ngài Hoắc...”

“Sao thế?” Hoắc Hoành vẫn giữ nụ cười trên môi.

“Anh đang muốn đào tôi đi sao? Tôi sẽ không nhảy việc đâu, Lưu Tổng trả tôi tiền lương hậu hĩnh và đãi ngộ rất cao.”

Hoắc Hoành thấy cô tỏ ra rất nghiêm túc thì không khỏi ngẩn người, rồi lập tức không nhịn được thầm bật cười.

Cô gái này rất giỏi tỏ ra mơ hồ và lảng tránh sang chuyện khác.

“Chỗ tôi có một vị trí có đãi ngộ rất tốt, chức vụ cực kì cao, hơn nữa vô cùng thích hợp với em.” Đôi mắt đen của anh lóe lên ý cười.

Nhiếp Nhiên cười đáp: “Không phải ngài định nhường luôn vị trí ông chủ cho tôi đấy chứ?”

“Không, tôi định cho em vị trí bà chủ.”

“...”

Đôi mắt anh sáng ngời, khóe miệng cong lên, nhưng Nhiếp Nhiên lại cứ thấy kinh hãi.

Cô cười nói: “Tôi cảm thấy vị trí đó phải tìm một người to gan một chút mới được, tôi không làm được đâu.”

“Tuy gan em không lớn, nhưng chỗ khác lại lớn. Huống chi, lá gan gì đó, rèn luyện khắc sẽ được thôi.”

Nhiếp Nhiên nhớ tới tầm mắt ban nãy của anh, tay đặt dưới bàn lập tức nắm lại thành nắm đấm.

Lưu manh!

Sao người này đột nhiên lại biến thành kẻ lưu manh như thế chứ?

Tuy rằng trước kia, cô biết anh là người chuyên đen ăn đen, nhưng không ngờ được bây giờ lại biến thành cầm thú luôn!

Nhiếp Nhiên không nói thêm gì nữa, hạ lệnh đuổi khách: “Cơm cũng ăn xong rồi, ngài Hoắc vẫn mau trở về đi thôi, nghe nói lần hợp tác này rất quan trọng, phải chăm sóc tinh thần tốt thì mới đi ký kết được.”

“Ừ, chuyện hợp tác này đúng là rất quan trọng.” Hoắc Hoành gật đầu, lập tức bổ sung thêm một câu, “Nhưng mà, tôi muốn biết ngày hôm đó, ở quán cơm, sao em lại xuất hiện vậy?”

Trái tim Nhiếp Nhiên lập tức giật thót.

Tới rồi, rốt cuộc cũng tới rồi.

Hết thảy mọi chuyện hôm nay đều chỉ là rải đường cho câu này mà thôi.

Cô giả vờ bình tĩnh đáp: “Làm gì có.”

“Thế sao?” Hoắc Hoành nhíu mày, nhìn cô cười mà như không cười.

Thời gian như ngừng lại trong chớp mắt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.6 /10 từ 1767 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status