Cưng chiều mỗi em

Chương 1003



Chương 1003

 

Nhưng anh ấy vẫn không thể không vực dậy tinh thần để đối phó với cái người tôn quý Hà Dĩ Phong này.

 

Hà Dĩ Phong từ bỏ chính trị, dấn thân vào kinh doanh, mối quan hệ giữa bậc tổ tông cha chú ở trong nhà cũng không hề nhỏ. Xuất thân của anh ta cũng rất phi phàm, mặc dù tập đoàn Hà Gia do anh ta sáng lập lên không phát triển nhiều như tập.

 

đoàn Lâm Thị, nhưng cũng chính vì nguyên nhân này mà không có ai dám khinh thường Hà Dĩ Phong.

 

Hà Dĩ Phong nhìn bàn tay đang chìa ra của Hạ Huy Thành, nhưng không bắt lấy. Khi hai người họ ở cùng với Lê Minh Nguyệt không hề cãi nhau, nhưng cũng không có nghĩa là anh ta không có tính cách nóng nảy.

 

Bây giờ nhà họ Hạ còn ức hiếp bắt nạt Lê Nhật Linh, bọn họ có ý gì?

 

“Hôm nay tôi đến đây không phải là hàn huyên chào hỏi anh” Hà Dĩ Phong nhíu ày, đôi mắt anh đào bỗng nhiên trở nên nghiêm khắc vô cùng khí thế.

 

“Chắc hẳn chủ tịch Thành cũng đã xem báo ngày hôm nay rồi nhỉ? Cho dù Lâm Quân không ở đây, nhưng tôi muốn đến đây để yêu cầu một lời giải thích” Quả nhiên là vì chuyện này. Hạ Huy Thành nhíu chặt mày lại, mở cánh cửa trong nhà họ Hạ rồi làm tư thế mời: “Tôi đã đọc qua rồi, chủ tịch Phong vào trong rồi chúng ta nói chuyện” “Không cần đâu” Hà Dĩ Phong từ chối một cách lạnh lùng.

 

Mẹ Hạ Huy Thành và Hạ Lan Châu chạy ra, hai người họ nhìn thấy Hà Dĩ Phong và Hạ Huy Thành thì sững người lại.

 

Mà Hà Dĩ Phong vừa nhìn thấy mẹ Hạ Huy Thành đã nhận ra ngay bà ta chính là người phụ nữ đáng Lê Nhật Linh ở trong báo, chính chủ đã t: sao?

 

Vẻ mặt của anh ta rất khó coi, nhưng đột nhiên lại nở nụ cười ngầm suy đoán: “Người này là bà Hạ sao?” “Cậu… Cậu làm gì vậy?” Mẹ Hạ Huy Thành biết thân phận của Hà Dĩ Phong, nghĩ đến chyện tối hôm qua mà khẽ chột dạ.

 

Bà ta biết anh ta đến đây là vì chuyện của Lê Nhật Linh.

 

Ngày hôm qua bản thân bà ta thật sự quá kính động, không hề để ý đến thân thế bây giờ của Lê Nhật Linh mà vẫn còn coi cô là đứa con gái lớn không được yêu thương năm đó của Lê Hải Thiên.

 

“Theo lý mà nói, bà tát Lê Nhật Linh một cái thì tôi nên tát trả lại bà một cái” “Anh dám!” Thỉnh thoảng khi ở trong nhà, Hạ Lan Châu sẽ chống đối lại mẹ Hạ Huy Thành. Nhưng dù sao bà ta cũng là mẹ của mình, cô ấy sao có thể để người ngoài bắt nạt khi dễ mẹ mình được.

 

Hà Dĩ Phong nhíu mày: “Tôi có gì mà không dám?” “Nhưng…” “Nhưng vận may của mấy người vẫn còn tốt, tôi không đánh phụ nữ” Hà Dĩ Phong tiếp lời, sau đó ngước đầu lên nhìn người đàn ông đeo kính đen kia: “Đây là luật sư của tôi, điều này liên quan đến việc xúc phạm thân thể của Lê Nhật Linh và làm tổn hại danh dự. Ông ấy sẽ tính toán thật tốt với mấy người.” “Xin chào bà Hạ” Người đàn ông đó đưa tay ra: “Tôi tên là Hùng, bà có thể gọi tôi là luật sư Hùng. Về chuyện của cô Nhật Linh, chúng tôi có thể định nghĩa là án hình sự. Chuyện này cũng có thể coi là tội danh cố tình gây thương thích, tôi hy vọng bà Hạ phối hợp” Gương mặt mẹ của Hạ Huy Thành trở nên trắng bệch, liếc mắt nhìn Hạ Huy Thành với ánh mắt cầu cứu, không còn khí thế vênh váo hung hăng,lên tiếng dọa người của ngày hôm qua nữa. Nhà Lê Mỹ Vân đọc được bài báo thì không chịu liên hệ với mẹ của Hạ Huy Thành, bây giờ Hà Dĩ Phong lại đi đến đây, thật là họa vô đơn chí.

 

Hạ Huy Thành ho nhẹ một tiếng, đang định mở miệng nói chuyện nhưng lại bị Hà Dĩ Phong cắt ngang: “Chuyện này tôi sẽ giao cho luật sư Hùng toàn quyền xử lý, tổng dám đốc Thành cũng không cần nói thêm gì cả. Bản thân làm chuyện sai thì phải trả giá, nếu không người ngoài sẽ thật sự tưởng Lê Nhật Linh nhà chúng tôi là người dễ ức hiếp” “Cái tội cố tình gây thương thích này cũng không nghiêm trọng” Luật sư Hùng gõ cây bút rồi ung dung mở miệng nói: “Ngoại trừ phải đền bù phí tổn hại danh dự và tổn thất tinh thần ra, cũng cần phải phiền bà Hạ tuổi tác cao vất vả chạy đến đồn cảnh sát vài lần” Hơn nữa với sức ép trong nhà Hà Dĩ Phong, chuyện này e rằng không thể giải quyết một cách dễ dàng như vậy được.

 

Nhưng điều Hà Dĩ Phong muốn không phải là phí tổn thất tinh thần. Nhà họ Hà bọn họ không thiếu tiền, huống chỉ còn có tập đoàn Lâm Thị.

 

“Chuyện ngày hôm qua là do tôi sai, tôi sẽ mở buổi họp báo để giải thích với mọi người. Nếu như chủ tịch Phong có gì không vừa lòng thì có thể nổi giận với tôi, đừng làm khó mẹ tôi” Hạ Huy Thành mở miệng nói rồi nhìn thẳng vào đôi mắt của Hà Dĩ Phong, mặc dù phải chịu thua nhưng anh ấy cũng không có ý sợ hãi gì.

 

“Nổi giận với anh? Anh tưởng anh có thể không đếm xỉa đến sao?” “Hà Dĩ Phong!” Lê Nhật Linh nhanh chóng chạy từ trong xe taxi ra, Lê Minh Nguyệt ở phía sau cô cũng thở hổn hển đi theo. Cô ấy khoanh tay với Hà Dĩ Phong, tỏ ý mình thật sự không ngăn cản nổi Lê Nhật Linh.

 

Hà Dĩ Phong nhíu này, còn tưởng những lời mà mình dạy Lê Minh Nguyệt có thể giấu diếm được Lê Nhật Linh. Anh ta cũng không biết Lê Nhật Linh quá đề phòng như vật, mà còn là Lê Minh Nguyệt… Ngốc nghếch quá.

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 13 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status