Cưng chiều mỗi em

Chương 1004



Chương 1004

 

“Nhật Linh” Lê Nhật Linh đi đến, ánh mắt của Hạ Huy Thành rơi xuống gương mặt của cô. Mặt của cô đang bôi thuốc cho nên anh ấy không có nhìn thấy vết sưng tấy trên gương mặt cô vào ngày.

 

hôm qua. Trong lòng Hạ Huy Thành cũng từ từ chìm xuống.

 

“Vẫn chưa xảy ra chuyện gì chứ?” Lê Nhật Linh nhìn Hạ Huy Thành vài lần, mím môi rồi nhìn về hướng Hà Dĩnh Phong.

 

Hà Dĩnh Phong khoát tay, không còn khí thế hung hăng với người nhà họ Hạ như vừa nãy nữa. Giọng nói của anh ta cũng trở nên dịu dàng hơn: “Còn có thể xảy ra chuyện gì chứ? Tôi không chịu được cảnh em chịu ấm ức, Lâm Quân không ở đây nên tôi và Lê Minh Nguyệt cũng coi như là nhà mẹ đẻ của em”

 

Trái tim vốn vẫn đang vô cùng lo lắng của Lê Minh Nguyệt bị những lời nói xạo của Hà Dĩ Phong làm cho bật cười khúc khích, cô không khỏi liếc mắt nhìn anh ta: “Tôi biết anh đang lo lắng cho tôi”

 

“Sao lại không lo lắng được chứ?” “Nhưng chuyện này hôm nay thì bỏ đi, tôi cũng không xảy ra chuyện gì cả” Lê Nhật Linh cười. Không phải là cô muốn buông tha cho mẹ của Hạ Huy Thành, nhưng cô nể mặt Hạ Huy Thành nên tìm chỗ khoan dung mà độ lượng.

 

Lúc đầu cô sợ Lâm Quân và Hà Dĩ Phong biết chuyện này sẽ không muốn để yên, hơn nữa Lâm Quân vốn có một chút ghen tức đối với Hạ Huy Thành. Ai biết được sẽ còn xảy ra chuyện gì nữa.

 

“Không được!” Hà Dĩ Phong lại lắc đầu kiên quyết từ chối.

 

“Tại sao?” Ánh mắt Lê Nhật Linh liếc về phía mẹ của Hạ Huy Thành, gương mặt bà ta trở nên trắng bệch. Bà ta nắm lấy tay của Hạ Lan Châu ở bên cạnh, vô thức muốn lùi về phía sau. Theo như lời nói của luật sự Hùng, tội danh cố tình gây thương tích thì phải nhận hình phạt.

 

Một bà lão như bà ta đến bây giờ đã không chịu nổi cảnh bị hành hạ giày vò, bà ta không thể ăn nổi cơm tù được đâu.

 

Mà Hạ Huy Thành cũng bước lên phía trước: “Tôi tình nguyệt chịu trách nhiệm hoàn toàn chuyện ngày hôm qua. Mẹ tôi đã lớn tuổi ôi hy vọng chủ tịch Phong sẽ không làm gây khó xử quá về chuyện này”

 

“Gây khó xử?” Hà Dĩ Phong lạnh lùng cười: “Nhật Linh thuần khiết như vậy, cô ấy bị đánh có thể nhịn nhưng tôi thì không nhịn được. Coi như chuyện bị đánh thì nhịn xuống được, nhưng còn chuyện khác thì sao?”

 

“Chuyện khác?” Lê Nhật Linh và Hạ Huy Thành không hẹn mà cùng nhau lên tiếng, hai người họ nhìn nhau, rõ ràng không hiểu ý của Hà Dĩ Phong.

 

Hà Dĩ Phong nhíu mày, ánh mắt dò xét người nhà họ Hạ một lượt. Anh ta cầm tờ báo trong tay luật sư Hùng rồi ném xuống trước mặt Hạ Lan Châu.

 

“Cô có dám nói tin tức này không hề có ai ra sức sai khiến không?

 

“Anh có ý gì vậy?” Hạ Lan Châu lùi về phía sau một bước, nghiến răng nhìn Hà Dĩ Phong rồi giả vờ ngỡ ngàng không biết gì.

 

Nhưng Lê Nhật Linh đột nhiên hiểu ra.

 

Với thân phận hiện tại của cô, nếu như không phải không có ai sai khiến thì tòa soạn trong thành phố Hà Nội này dám xuất bản tin như vậy sao?

 

Nói một cách khác, ở trong nhà họ Hạ này, Hạ Huy Thành sẽ không làm chuyện như vậy và đương nhiên mẹ Hạ Huy Thành cũng sẽ không dại dột đến mức truyền tin mình đánh Lê Nhật Linh ra ngoài. Mặc dù cô không biết tính cách của Lê Mỹ Vân, nhưng sau này cô ta mới đến, có lẽ cũng sẽ không làm ra chuyện này.

 

Trong tất cả chuyện này, người duy nhất được lợi nhất…chỉ có Hạ Lan Châu.

 

Tin tức vừa được tung ra, người không ngừng bị tổn hại danh dự còn có Hạ Huy Thành. Cô cũng đã nghe Hạ Minh Nguyệt nói một hai lần chuyện Hạ Huy Thành hủy bỏ buổi đính hôn vì mình, lần này lại tung ra tin tức như vậy.

 

Bên cha mẹ nhà họ Lý chắc chắn sẽ càng thêm không tin tưởng Hạ Huy Thành, như vậy việc hôn sự chắc chắn sẽ bị hủy bỏ. Hơn nữa nó cũng sẽ phá hủy danh tiếng của anh ấy. Có thể nói Hạ Lan Châu làm như vậy là một mũi tên trúng hai đích.

 

Hà Dĩ Phong nhìn Lê Nhật Linh đang chìm vào trong trầm tư, anh ta không mở miệng cắt ngang cô mà nhìn về phía Hạ Lan Châu. Có lẽ suy đoán của anh ta sẽ không sai.

 

Mà lúc này Lê Nhật Linh mới nhớ ra, cộng thêm ngay từ đầu cô không để ý. Lúc này cô mới nghĩ ra, khi đó ở nơi đấy không có phóng viên, mà cô cũng bắt đầu cảm thấy góc chụp của bức ảnh này rất kỳ lạ. Bây giờ nhìn kỹ lại, xem ra bức ảnh này được chụp từ dưới lên, không có rõ nét lắm, có lẽ là được chụp bởi điện thoại. Hơn nữa nhìn từ vị trí của bức ảnh cũng vừa hay là vị trí mà Hạ Lan Châu đứng vào lúc đó.

 

Lại là cô ấy, trong lòng Lê Nhật Linh toát lên sự lạnh lẽo.

 

“Tôi có ý gì thì có lẽ cô là người hiểu rõ nhất chứ nhỉ? Thưa cô Hạ Lan Châu?” “Tôi không hiểu anh đang có ý gì cả” Hạ Lan Châu tiếp tục lắc đầu thề thốt phủ nhận, nhưng ánh mắt cô ấy lại không dám nhìn thẳng vào Hà Dĩ Phong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 13 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status