Cưng chiều vợ nhỏ trời ban

Chương 955: Chúng Ta Không Còn Khả Năng



Chương 955: Chúng Ta Không Còn Khả Năng

Thượng Quan Đằng khiếp sợ nhìn một chút Sùng Văn Thượng Võ, sau đó đưa mắt rơi trên khuôn mặt tuấn tú của Lục Hàn Đình: “Lục Hàn Đình, cậu có quan hệ gì với Tá La môn, bọn họ có phải là Tả Hữu hộ pháp(*) của Tá La môn?”

(*) Tả Hữu hộ pháp: Người bảo vệ hai bên trái phải, nói nom na là cánh tay trái/ phải đắc lực.

Tá La môn là một trong tam đại tổ chức của thế giới, mấy năm này phát triển rất mạnh mẽ, thế lực đã trải rộng toàn bộ châu Á, nghe nói đại lão Tá La môn rất thần bí, vẫn không ai thấy được diện mạo thật sự của anh, lẽ nào… Lục Hàn Đình chính là boss lớn của Tá La môn?

Tả Hữu hộ pháp của Tá La môn, một thiện văn một thiện võ, hai người kia chính là Sùng Văn và Thượng Võ.

Hạ Tịch Quán bị dẫn tới bên người Lục Hàn Đình, bởi vì tốc độ Thượng Võ quá nhanh, cô lập tức không đứng vững, trực tiếp ngã xuống trong lòng Lục Hàn Đình.

Lúc này Lục Hàn Đình vươn cánh tay tráng kiện bóp chặt vòng eo mềm mại của cô, vững vàng bảo hộ cô trong ngực mình.

Hạ Tịch Quán ngước mắt nhìn Lục Hàn Đình, cô dĩ nhiên cũng đã nghe nói qua Tá La môn, Tá La môn đứng đầu trong tam đại tổ chức, nhiều kim sơn mỏ bạc, không thiếu tiền, rất tùy hứng, lẽ nào Tá La môn chính là Lục Hàn Đình lập ra?

Lúc đó ở Hải Thành, Hạ Tịch Quán cũng không gặp qua hai người Sùng Văn Thượng Võ kia, hai người kia là sau khi Lục Hàn Đình trở về Đề Đô vẫn đi theo phía sau anh, như hình với bóng.

Thì ra thân phận Lục Hàn Đình cũng không chỉ đơn giản là đệ nhất hậu duệ quý tộc thương giới Đề Đô, anh lại còn là boss lớn Tá La môn.

Còn có, vì sao Nhiếp Tâm thuật không trói được anh, trên người anh còn ẩn giấu bí mật gì?

Lục Hàn Đình cũng không trả lời câu hỏi này, ánh mắt sắc bén như chim ưng chỉ là nhàn nhạt nhìn lướt qua Thượng Quan Đẳng, sau đó nói: “Thượng Quan quân chủ, tôi hẳn là đã nói rất sớm, người phụ nữ của Lục Hàn Đình tôi ông ngàn vạn lần nồi lên thèm khát.”

Nói rồi Lục Hàn Đình lại nhìn Lệ Quân Mặc và Lục Tư Tước: “Thượng Quan quân chủ liền giao cho hai bố, con mang Quán Quán về.”

Lục Hàn Đình ôm vòng eo nhỏ của Hạ Tịch Quán xoay người rời đi.

Thế nhưng, Hạ Tịch Quán đứng yên không nhúc nhích, cô không muốn đi cùng Lục Hàn Đình.

Lục Hàn Đình dừng bước, khế nhíu mi tâm: “Quán Quán, đừng giở tính trẻ con nữa, em mới vừa sảy thai, bây giờ còn đang ở cữ, cần tu dưỡng, nơi đây gió lớn, mau theo anh trở về.”

Hạ Tịch Quán nhìn anh: “Lục Hàn Đình, anh đã biết rồi phải không? Là tự em lăn từ trên lầu xuống, đứa bé này, em không muốn!”

TÊN, Nhắc tới đề tài này, Lục Hàn Đình nhanh chóng híp mắt, sắc mặt của anh không thay đổi, thế nhưng giữa mi tâm đã dâng lên một tầng sương mù lạnh lùng: “Quán Quán, anh không muốn nói cái này, là Lệ Yên Nhiên đẩy em xuống lầu, em không có không muốn đứa bé này, sau này đừng nói bậy như thế.”

Hạ Tịch Quán biết trong lòng anh rất để ý, anh đang lừa mình dối người, anh thậm chí không dám hỏi cô một câu vì sao.

“Đủ rồi Lục Hàn Đình, anh chấp nhận hiện thực đi! Em đã biết mình mang thai từ lâu, thế nhưng em vẫn gạt anh, bởi vì em phải lợi dụng thật tốt đứa bé này rời khỏi anh!”

Năm ngón tay Lục Hàn Đình khóa trên cổ tay trắng của cô đột nhiên siết chặt, đuôi mắt hẹp dài chậm rãi dâng lên màu máu đỏ tươi, anh cong đôi môi mỏng: “Quán Quán, cho dù em nói cho anh biết em mang thai, với cơ thể trước mắt của em cũng không thích hợp dưỡng dục con, anh cũng sẽ lựa chọn để mắt đứa bé này, thế nhưng trong lòng chúng ta vẫn yêu con, đúng không? Con đã không còn, em có thể đừng mở miệng khăng khăng nói không cần con, anh có thể coi như chưa có việc gì xảy ra. Quán Quán, chúng ta có thể giống như trước, nhưng em đừng nên được voi đòi tiên, lần nữa xoáy vào vết thương của anh, anh đã nhượng bộ rồi, đó là đứa con đầu tiên của anh, mất con trong lòng anh cũng rất đau rất đau!”

Ở trong lòng anh, anh vẫn mãi luôn yêu cô nhiều hơn yêu con một chút, cô càng quan trọng hơn cả con anh.

Hiện tại con không còn nữa, trái tim anh chảy máu dầm dề, so với con, thái độ lạnh lùng của cô càng giống như đâm anh một dao, con chỉ là công cụ lợi dụng của cô mà thôi, cô chỉ một mực muốn thoát khỏi anh.

Hàng mi nhỏ dài của Hạ Tịch Quán run rẩy: “Lục Hàn Đình, chúng ta không cách nào quay về nữa, kể từ một khắc anh và Lệ Yên Nhiên lăn giường kia trở đi, chúng ta đã không còn khả năng.”

Cái gì?

Con ngươi Lục Hàn Đình khẽ co rụt, hai mắt đỏ thắm nhìn cô chằm chằm: “Lệ Yên Nhiên có phải gửi cái gì cho em không?

Em cảm thấy anh sẽ ngủ với Lệ Yên Nhiên?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.2 /10 từ 790 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status