Cưng chiều vợ yêu phúc hắc dễ thương

Quyển 2 - Chương 106: Thiếu

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: windy

Ánh mắt mọi người sáng lên, hoàn toàn không nghĩ tới vị khách thần bí thực ra là học trò của ông, không khỏi đem tầm mắt nhìn về phía một bên, cùng đợi sự xuất hiện của người đó.

Trong lễ đường lớn, một mảnh im ắng, Mặc Khuynh Thành bước tiếp vững vàng nện bước, chậm rãi đi tới bên cạnh Cốc Khai.

Những người mới vừa giúp Cốc Khai đệm nhạc vẻ mặt giật mình nhìn cô.

Đây không phải là người vừa đụng phải người kia ở sau đài sao? Cô chính alf học trò của thầy Cốc? Vậy vừa rồi bọn họ không phải...

Nghĩ như vậy, hoặc nhiều hoặc ít, trên mặt đều có chút ảo não, nếu là vừa rồi nắm bắt cơ hội, không phải bày tỏ bọn họ liền không có cơ hội thành học trò của thầy Cố rồi, nhưng quan hệ cũng nhiều hơn so với người xa lạ.

Càng thêm khó tin được chính là Viên San, cô ta một lòng muốn trở thành học trò của Cốc Khai, ai ngờ học trò chân chính lại ở ngay trước mắt mình, nhưng lại tận mắt nhìn thấy chuyện xảy ra trước đó, có phải đại biểu bản thân một chút cơ hội cũng không có rồi hả?

Theo bản năng ngẩng đầu nhìn cách đó không xa khóe môi Mặc Khuynh Thành nhếch lên ý cười, lại vừa lúc bốn mắt nhìn nhau.

Trắng xanh cúi đầu, hai tay nắm chặt váy, sợ bị cô nhớ đến.

Mặc Khuynh Thành quay đầu, một chút cũng không thèm để ý tới phản ứng của cô ta.

“Học trò này của tôi, mọi người cũng biết chút, là minh tinh có vẻ nổi tiếng gần đây, nói ra thật xấu hổ, cô ấy bận quá, đều không có thời gian dạy cô ấy, nhưng mà thiên phú của cô ấy được, cho nên cũng nhân cơ hội này mang những gì học được ra, nếu là có chỗ nào không tốt, mọi người không lấy làm phiền lòng nha!”

MC cười ha ha, hướng về phía người xem nói: “Các vị nghe được thầy Cốc nói không? Tiếp theo liền mời công tử của chúng ta vì mọi người mà hiến tấu một khúc rồi.”

“Bốp bốp bốp.”

Mặc Khuynh Thành vẻ mặt bất đắc dĩ, Cốc Khai thật là hoàn toàn không cho cô cơ hội đổi ý, quan trọng nhất là, cô khúc nào cũng chưa có chuẩn bị!

Cốc Khai cười vỗ vỗ bờ vai cô, “Tiểu Khuynh Thành, mặt mũi của thầy phải dựa vào con rồi.”

“...” Mặt lại không đặt ở chỗ cô, vì sao còn cần nhờ vào cô!

Không có cách nào khác, cả đám người xung quanh đều xuống đài, một mình đi đến gần đàn tranh của Cốc Khai, thử gảy một chút, xác định làn điệu, mới bắt đầu khảy đàn.

Mới vừa mới bắt đầu, liền rung động mọi người, đầu ngón tay vẽ ra khung cảnh Tương Giang mùa xuân tới khi đó tình cảm kích động, phập phồng, nội hàm mà tình cảm mãnh liệt, bày ra một bức sóng xanh cuồn cuộn, sương khói lượn lờ, sau đó âm thanh chậm lại, từ từ trở nên nhu hòa, khi thì thấp sướng ngâm cùng, khi thì trào dâng hát vang, cùng với sông núi xung quanh, mái chèo, sông Giang hỗ trợ làm nổi bật, ánh chiếu hỗ trợ nhau, sinh động bày ra một bức tranh cuộc sống hạnh phúc của nhân dân Tương Giang, sau đó lại đi vào niềm vui của từng nhà, vũ điệu di chuyển cùng điệu múa liên tục, giai điệu sáng ngời, ý cảnh rõ ràng, tràng diện nhiệt liệt mà vui mừng. Đoạn cuối, là hỗ trợ cho đoạn mở đầu, đem mọi người dừng lại trước cảnh đẹp rộng lớn của Tương Giang, thật lâu không tỉnh lại.

Mặc Khuynh Thành nhắm mắt lại, ngón tay cách dây đàn chỉ có một đoạn, tiếng đàn biến mất, cô mới chậm rãi mở hai mắt, đứng dậy, cúi đầu.

“Bốp bốp bốp.”

Theo động tác của cô, mọi người rốt cục phản ứng kịp, kích động đứng dậy vỗ tay.

“Công tử, quá tuyệt vời!”

“Rất hay!”

“Quá đáng tiếc, cô ấy không đi học nghệ thuật, thật sự quá đáng tiếc rồi.”

...

Buổi biểu diễn kết thúc, mọi người còn đang trở về chỗ cũ buổi diễn tấu khó có được này, nhưng cũng không thể không nói, học trò của Cốc Khai thật sự lợi hại, điều này cũng làm cho một vài người nghĩ cách muốn bái ông làm thầy.

Hậu trường.

“Tiểu Khuynh Thành, con thật sự cực kỳ cho thầy mặt mũi nha!”

Cốc Khai rất cao hứng, nhiều năm qua, bản thân rất không dễ dàng mới thu nhận một học trò, nhưng người học trò này lại muốn làm minh tinh, dẫn đến hiện giờ thời gian học thiếu đến không thể nói gì được, nhưng cũng may cô tự giác còn có thiên phú, nếu không thì hôm nay còn không biết người khác sẽ nói gì nữa.

“Thầy Cốc, thầy cũng đừng khen ngợi bảo bảo quá, nó nào có tốt như vậy.”

Tuy nói ngoài miệng như vậy, nhưng Lan Tuyết Mai hôm nay vẫn rất vui, nhất là bà còn quay lại nữa, như vậy sau này cũng có thể thường xuyên lấy ra xem lại.

“Ừ, mẹ Mặc nói không sai, gần đây con có đi học hay không? Không đi liền tới chỗ ta học chút, tuy phản ứng của người xem đều rất tốt, nhưng ở giữa vẫn có chút vấn đề, nhưng phát huy như vậy đã là rất không sai lầm rồi.”

Mặc Khuynh Thành: “...” Đây lại nói gì rồi?

“Khuynh Thành, cô đừng thấy ông nội ngoài miệng nói như vậy, trong lòng vẫn là đắc ý, vừa rồi ở sau đài còn không ngừng khoe với mấy người bạn đấy.”

Bị cháu gái nhà mình làm lộ tẩy, trên mặt Cốc Khai có chút không nhịn được, hắng giọng nói: “Ta là muốn cho mấy lão già kia biết, học trò của ta so với bọn họ mạnh không biết gấp bao nhiêu lần!”

“Vâng vâng vâng, nhưng mà chúng ta cũng đừng đứng ở chỗ này, thời gian không còn sớm nữa, con đã đặt một khách sạn rồi, chúng ta cùng đi đi.” Cốc Kỳ Nhiên trực tiếp đổi đề tài.

“Cái này ngại quá, nên là chúng tôi mời hai người.” Lan Tuyết Mai vội vàng nói.

“Hắc, khách khí cái gì, đã đặt xong rồi, liền cùng đi đi.”

“Được.”

“Thầy Cốc!”

Vừa mới chuẩn bị nói đáp ứng liền bị cắt ngang, Cốc Khai không vui quay đầu, nhìn Viên San vội vàng đi tới bên cạnh mình.

“Cô là?”

Viên San khẩn trương nắm tay lại, vốn là nhìn mấy người một cái, thấy Cốc Kỳ Nhiên ở đó, lại nghĩ đến Mặc Khuynh Thành cũng ở đây, nhanh chóng cúi đầu.

“Thầy, thầy Cốc, tôi, tôi là người đệm nhạc giúp thầy hôm nay, tôi là Viên San, không biết thầy có nhớ ra tôi không?”

Mang theo chút mong chờ, một chút sợ hãi.

“A..., là cô sao, xin hỏi vị đồng học này, cô có việc gì sao?”

Cốc Khai vậy mà nhớ ra cô ta?

Vẻ mặt kích động hiện ở trên mặt Viên San, cô ta biết năng lực của mình là tốt nhất trong mọi người, đương nhiên, vừa rồi cô ta cũng nghe Mặc Khuynh Thành diễn tấu, tuy là không tệ, nhưng tự nhận bản thân cũng không tệ, chỉ cần cô ấy không ở sau lưng quấy rối, bản thân cô ta nhất định có hi vọng.

“Thầy, thầy Cốc, tôi từ nhỏ đã đặc biệt sùng bái thầy, mơ ước có thể trở thành người đánh đàn tranh như thầy.”

Hai tay Cốc Khai để sau lưng, khóe miệng mang theo nụ cười từ ái, cực kì thẳng thắn nói: “Ừ, bạn học, chỉ cần kiên trì, một ngày nào đó ước mơ sẽ thành hiện thực.”

Mặc Khuynh Thành cười một tiếng, lão đầu nhi làm bộ làm tịch thật đúng là giỏi, nhưng mà chỉ cần có ý nghĩ cũng sẽ nghe ra đây là lời ứng phó, nhưng mà xem ra, Viên San không phải người thông minh.

“Thầy Cốc, thầy cũng thấy được ước mơ của tôi có thể thực hiện được sao? Tôi muốn hỏi thầy, thầy cảm thấy tôi như thế nào?”

“Không tồi, rất tốt.”

Viên San theo bản năng tiến lên một bước, khó nén kích động, ý của Cốc Khai là cô ta rất tuyệt! Vậy có phải là đại biểu cô ta có cơ hội trở thành học trò của ông sao?

Nghĩ như vậy, cô ta cũng hỏi ra, “Thầy Cốc, hiện tại thầy có hứng thú nhận thêm một học trò nữa không? Tôi nhất định sẽ học tập tốt!”

Tuyệt đối sẽ không giống Mặc Khuynh Thành, ba ngày câu cá hai bữa giăng lưới, chờ cô ta trở thành học trò

Đang tải ảnh, vui lòng đợi xíu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status