Cuộc sống nông thôn nhàn rỗi

Chương 106: Triệu mẫn mẫn


EDIT: NANAMI

“Chào buổi sáng, tiểu cô.” Triệu Tương Nghi thần tình vui vẻ chạy vào phòng Triệu Nguyệt Cầm.

Hôm nay Triệu Nguyệt Cầm về nhà mẹ đẻ ở, ban đầu khuê phòng này là để nàng và con ở, Phương thị và Triệu lão gia tử thì ở căn phòng bên nhà lớn, Triệu Tương Nghi thì ở chung một phòng với Triệu Hoằng Lâm, nhưng Triệu Tín Lương đem căn phòng lớn kia chia làm hai, phân cho Triệu Hoằng Lâm và Triệu Tương Nghi mỗi người nửa phòng.

Lý thị bởi vì điều này mà còn cố ý cười nói Triệu Tín Lương lo lắng nhiều quá, một đứa chín tuổi một đứa bốn tuổi, ngủ chung với nhau cũng đâu có gì, nhưng Triệu Tín Lương lại hết sức kiên trì làm như vậy, không phải là vì nguyên do Lý thị nói mà là hắn muốn bồi dưỡng tính cách tự lập từ nhỏ cho Triệu Tương Nghi.

Trải qua chuyện Triệu Nguyệt Cầm, hắn cũng nhận ra được một điều rằng, không phải cứ yêu thương con gái là tốt, mà muốn con gái thật sự tốt thì phải tạo cho con gái tính tự lập ngay từ khi còn nhỏ, như vậy sau này khi con gái lấy chồng sẽ không phải đi vào vết xe đổ của Triệu Nguyệt Cầm.

Triệu Nguyệt Cầm vẫn đang còn trong tháng, lúc này nàng ngồi trên giường ôm con gái, cẩn thận ru ngủ, trên đầu quấn một khăn màu xanh, phòng ngừa lúc còn trong tháng bị nhiễm lạnh.

Thấy Triệu Tương Nghi đến tìm mình, lập tức nở nụ cười gọi: “Tương Nghi, con lại đây nhìn xem, tiểu biểu muội có phải lớn thêm một ít không, thật thần kỳ nha, đứa nhỏ như vậy chỉ cần qua một đêm lại thay đổi một bộ dạng khác.”

Triệu Tương Nghi cười chạy tới bên giường, nhìn thấy tiểu cô hôm nay lại có thể nói đùa như vậy, trong lòng cũng rất vui vẻ, lại đưa ngón út ra chọt chọt đứa nhỏ trong lòng tiểu cô, hai người cui đùa một hồi, đột nhiên Triệu Tương Nghi ngẩng mặt lên nhìn Triệu Nguyệt Cầm: “Tiểu cô cô, tiểu biểu muội đã có tên chưa, hay là bây giờ chúng ta đặt một cái tên đi có được không?”

Triệu Nguyệt Cầm nghe vậy sửng sốt một hồi, nụ cười trên mặt cũng dần biến mất, lúc này nàng nhớ đến lúc còn ở Trương gia, nàng ôn nhu hỏi Trương Sâm, sẽ đặt tên gì cho đứa nhỏ trong bụng, nhưng Ngô thị có dặn Trương Sâm rằng đợi sau khi sinh hài tử ra xem phải xem là trai hay gái, nếu là con trai thì lập đứa đặt tên đưa vào gia phả, còn nếu là con gái thì cứ tùy tiện đặt một cái tên để phân biệt với mấy đứa nhỏ khác là được rồi.

Nàng ở Trương gia, chính là trải qua cuộc sống như thế.

Nhớ lại chuyện xưa, vết thương lòng một lần nữa nhói đau, nàng hận người Trương gia, cũng hận chính mình đã từng ngu muội chịu đựng, mặc cho Ngô thị giẫm đạp lên tôn nghiêm của chính mình và của nhà mẹ đẻ.

Lúc chịu đựng đau đớn để sinh ra đứa nhỏ, cũng là lúc oán hận trong lòng nàng đã dâng cao, chưa bao giờ mà nàng lại hận Ngô thị và trương Sâm đến vậy, phảng phất chỉ cần đứng cùng một chỗ với bọn họ thôi, nàng cũng có thể kích động xông đến xé xác bọ họ vậy.

Bọn họ có thể không quan tâm đến nàng, nhưng bọn họ lại nhẫn tâm bỏ rơi đứa nhỏ này.

Nàng không thể tiếp tục nhẫn nại được nữa cho dù là vì con gái, nhưng nàng sẽ không tiếp tục yếu đuối như lúc trước.

“Tiểu cô cô...” Triệu Tương Nghi lo lắng nhìn Triệu Nguyệt Cầm, nhẹ nhàng nắm chặt tay tiểu cô.

Triệu Nguyệt Cầm cả người run lên, giống như dây đàn đã đứt, cảm giác mình đã trải qua một giấc mộng, hít một hơi thật sâu, trên trán lấm tấm mồ hôi.

“Gọi là Mẫn Mẫn đi.” Triệu Nguyệt Cầm mỉm cười nhìn con gái trong lòng, “Tương Nghi, tiểu cô cô đúng là ngốc, ngốc đến không dùng được, cho nên mới bị người ta khi dễ đến mức thảm hại như bây giờ ….Cho nên từ giờ chúng ta hãy gọi đứa bé này là Mẫn Mẫn, cô không muốn nó sau này lớn lên sẽ giống như cô ngu ngốc đến vậy, cho nên nó nhất định thông minh, giống như Tương Nghi đấy.”

Triệu Tương Nghi nhìn biểu tình xuất thần trên mặt tiểu cô, lúc trước tiểu cô không có phong vận [hấp dẫn] như vậy, nhưng so sánh với bộ dáng nhu nhược trước kia thì bây giờ tiểu cô nhìn thật mỹ lệ đến động người à.

Đúng rồi, có câu nói ‘phụ nữ tự cường cũng khiến người ta động lòng’.

Nghĩ thông suốt, Triệu Tương Nghi cũng đem được tảng đá trong lòng buông xuống, nàng tin tiểu cô một khi cố gắng thay đổi mình, thì sẽ không còn ai có thể khi dễ tiểu cô được nữa.

“Mẫn Mẫn...” Triệu Nguyệt Cầm yêu thương nhìn con gái trong lòng, “Mẹ luôn yêu con, còn có ông bà ngoại, đại cữu, nhị cữu còn có biểu ca, biểu tỷ đều yêu con, Mẫn Mẫn tuyệt sẽ không cô đơn đâu.”

Triệu Tương Nghi cúi đầu che miệng lại, cố gắng không để mình rơi nước mắt, sau đó chạy ra khỏi phòng hô to: “Con gái của tiểu cô cô gọi là Mẫn Mẫn, Triệu Mẫn Mẫn “

Trong bếp, Phương thị nghe vậy lập tức đặt nồi xuống, chạy ra nắm chặt tay Triệu Tương Nghi kích động hỏi: “Cái gì, con vừa nói cái gì?”

Ổn định lại tâm tình Triệu Tương Nghi cười nói: “Bà nội, tiểu cô cô đặt cho tiểu biểu muội một cái tên rất hay, gọi là Mẫn Mẫn, muội ấy sau này sẽ gọi là Triệu Mẫn Mẫn “

“Tiểu bất điểm, con không có cái vẻ nghịch ngợm thường ngày nhỉ, lại còn đổi giọng nữa chứ, “Phương thị vừa nghe Triệu Tương Nghi nói cháu ngoại mình là tên là “Triệu Mẫn Mẫn” mà không phải “Trương Mẫn Mẫn”, trong lòng vui vẻ như nở hoa.

Triệu Tương Nghi lắc đầu nói: “Bà nội, bà nội, con không phải là tiểu bất điểm, trong nhà còn có tiểu Hoằng Tuấn, có tiểu Mẫn Mẫn, con bây giờ cũng được xem là lớn rồi nên phải chiếu cố hai đứa nhỏ.”

“Ghê chưa” Phương thị vui vẻ gập cả người, đi thẳng đến đại phòng kêu, “Tín Lương, con mau ra đây nghe này, nghe con gái con nói lời hay thật trôi chảy chưa này.”

Triệu Tín Lương vừa đi ra thì Triệu Hoằng Lâm cũng đặt bút xuống đi theo cùng, nhìn Triệu Tương Nghi dịu dàng nói: “Hôm nay dậy sớm như vậy, đã thế mới sáng ra đã hét to lên, không sợ bị đứt giọng sao, hôm qua ca ca dạy con mấy chữ con còn nhớ không?”

“Đương nhiên nhớ rồi, nhưng ca ca cũng không chịu dạy con thêm mấy chữ khó.” Triệu Tương Nghi cố tình sẵng giọng, nhóm người Phương thị cười nàng còn nhỏ đã tinh ranh như thế.

Lúc này, Lý thị từ trong bếp bưng đồ ăn vào phòng Triệu Nguyệt Cầm, Phương thị bây giờ cũng không có việc gì làm nên dắt tay Triệu Tương Nghi đi theo cùng.

(Bạn đang đọc truyện Cuộc sống nông thôn nhàn rỗi – Vitamin C được edit tại Âm Dương Cung. Chúc các bạn có những phút giây đọc truyện vui vẻ >.<)

Trong phòng, Lý thị cười trêu hài tử một lúc, sau đó khen: “Mẫn Mẫn, tên này rất hay, tuy rằng chúng ta không biết chữ cũng không biết viết, như nói ra cũng cảm thấy cái tên này nghe rất hay lại có điểm thông tuệ.”

“Có thể không sao?” Phương thị nắm tay Triệu Tương Nghi đi vào phòng, “Hôm nay, mọi người trong nhà đều có ăn có mặt, cuộc sống trong nhà dần tốt hơn, nhà chúng ta bây giờ thực sự tốt lắm.”

Triệu Nguyệt Cầm ngẩng đầu kêu một tiếng “Mẹ”.

Phương thị gật đầu ngồi xuống bên giường, thân thủ nắm lấy bàn tay Triệu Nguyệt Cầm, vỗ nhẹ trên tay nàng: “Nguyệt Cầm a, mẹ biết bây giờ nói những điều này là còn quá sớm, nhưng con phải đối mặt với nó. Mấy hôm trước, có người đến tìm mẹ, nói là có một nhà trong sạch, người trấn trên, tuy rằng không quá giàu có, nhưng mẹ có tìm hiểu qua, nhà bọn họ có bốn người, có một cô em chồng, nhân phẩm cũng tốt, hơn nữa cũng đã đến tuổi lấy chồng, trên có cha mẹ, tính tình đều tốt. Con trai nhà họ làm nghề làm ngói, người thành thật, lại hiếu thuận, nhưng không có ngu hiếu, lại yêu thương thương chăm sóc muội muội, càng làm mẹ hài lòng là người này năm nay mới hai mươi hai, còn chưa thành gia lập thất, hình như là vì kiếm tiền nuôi cả nhà nên mới hoãn lại…..”

“Mẹ.” Triệu Nguyệt Cầm lẳng lặng nghe Phương thị giới thiệu đoạn đầu tiên, sau đó lắc đầu, “Con bây giờ chỉ thầm nghĩ làm sao đem con gái nuôi nấng nên người, những điều khác con không có nghĩ đến.”

Dừng một hồi, Triệu Nguyệt Cầm nghiêm túc nói: “Còn nữa...Mẹ, người chê con ở trong nhà làm tốn lương thực nên muốn đem con sớm gả ra ngoài ư…”

“Con nói cái gì đó” Phương thị làm bộ tức giận búng tay lên trán Triệu Nguyệt Cầm, ”Cha mẹ là người như thế sao, thiên tân vạn khổ đưa con từ Trương gia về đây để làm gì hả.”

“Con biết, nhưng mà mẹ, con tạm thời không có muốn tái giá.” Triệu Nguyệt Cầm mỉm cười trả lời một câu.

Nhưng Phương thị vẫn như cũ nói: “Ơ hay, con hãy nghe mẹ nói hết đã.”

Vì vậy mọi người tiếp tục nghe Phương thị nói tiếp: “Người này điều kiện đều tốt, tuy nói không giàu có gì, nhưng toàn gia đồng lòng, không sợ không kiếm được tiền, rất giống với nhà chúng ta. Hơn nữa nhân phẩm, tính tình bọn họ đều tốt mẹ đã tìm hiểu rồi, tuyệt đối không có giả, mẹ xem trọng là con trai nhà đó, người thành thật lại biết chăm sóc, còn chưa lấy người vợ nào đồng thời mẹ còn nói bà mối về hoàn cảnh của con để bà ấy truyền lời bên đó…”

“Mẹ có nói chuyện con từng lấy chồng và đã sinh được một đứa con không?” Triệu Nguyệt Cầm xen miệng hỏi.

Phương thị gật đầu, nụ cười trên mặt cũng hơi thu lại: “Cũng đã nói rõ với bà mối, việc này mà giấu diếm cũng không tốt, chỉ định tìm hiểu qua loa thôi…Đều là do mẹ không tốt, gả con sang một cái gia đình như vậy, không duyên không cớ bị hành hạ…Nếu sớm biết thì mẹ đã chọn nhà này, cuộc sống của con cũng thay đổi lớn. Có đôi khi nghĩ đến việc này mẹ càng thêm khó chịu, con mới có mười sáu tuổi, tuổi còn trẻ lại phải chịu nhiều khổ nạn.”

“Mẹ, con gái không có lấy một tia oán trách...” Triệu Nguyệt Cầm nhẹ nhàng nắm tay áo Phương thị, an ủi.

“Vậy đối phương đáp ứng rồi sao?” Đúng lúc này, Triệu Tương Nghi đột nhiên hỏi, Lý thị bật cười, búng cái chóc lên trán Triệu Tương Nghi, trêu ghẹo, “Cái con nha đầu này, sao hôm nay lại bướng bỉnh thế, có nói nhiều với con thì con có hiểu không.”

Triệu Tương Nghi làm bộ ngượng ngùng cười cười, mọi người thấy thế đều vui vẻ trêu chọc tiếp, nhất thời, lo lắng trong lòng mỗi người đều tiêu tán không ít….

“Mẹ cũng rất giật mình, bọn họ cư nhiên đồng ý” Phương thị vạn phần cao hứng nói, “Con trai nhà bọn họ tuổi tác cũng đã lớn, hẳn là hoàng hoa khuê nữ không ai muốn gả sang, hơn nữa nhà họ không giàu có gì, nên có vài người không thích. Sau, bọn họ nhìn trúng nhà chúng ta, lại rất thích tính tình của Nguyệt Cầm, cũng không ngại đã từng gả cho người khác, lại còn có hài tử nữa, vì họ chủ yếu là nhìn vào nhân phẩm, chứ đi đâu mà tìm được người tốt như nhà chúng ta.”

“Nói như vậy, thực sự tốt rồi.” Lý thị cũng suy nghĩ, cuối cùng nhìn về phía Triệu Nguyệt Cầm, “Có điều, chuyện này hãy để cho Nguyệt Cầm làm chủ.”

“Mẹ... Con không dám mơ cao.” Triệu Nguyệt Cầm ngưng mi, “Không con không thích nhà người ta, ngược lại con nghĩ rằng chính mình không xứng với nhà người ta….”

“Nói bây, cái gì không xứng với xứng” Phương thị lập tức phủ nhận.

“Mẹ, chúng ta phải nhìn rõ hiện thực, rằng con đã từng gả cho người ta, lại có hài tử.” Triệu Nguyệt Cầm thập phần bình tĩnh nói, “Tâm của con bây giờ đều đặt trên người con bé, cũng không muốn đi thêm bước nữa, chờ con bé lớn lên rồi hãy nói.”

“Thế nhưng, Mẫn Mẫn cũng cần một người cha, chờ nó lớn lên hiểu chuyện, nhất định sẽ biết được thân thế của mình, đến lúc đó con định giải thích sao với nó? Không bằng bây giờ tái giá, rồi nói cho Mẫn Mẫn biết đối phương là cha nó, con bé nhỏ như vậy cũng không biết cái gì, lớn lên cũng chỉ biết đối phương là cha nó đi? Nếu con không rời khỏi nhà thì chúng ta kén rể đến ở nhà vợ cũng được.”

“Mẹ.” Triệu Nguyệt Cầm lắc đầu, “Nhà chúng ta cùng Trương gia đều ở một thôn, Mẫn Mẫn lớn lên cũng hiểu chuyện, chắc chắn sẽ nghe người ta nói qua, nó làm sao mà không biết được thân thế của mình?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.7 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status