Cưới trước yêu sau: mặc thiếu sủng vợ thành nghiện

Chương 186: Tuyên bố chuyện quan trọng



Chương 186. Tuyên bố chuyện quan trọng

Bạch Tiểu Tiểu bĩu môi, phàn nàn hỏi: “Nhiên Nhiên, truyện vui như này sao cậu lại không nói với tớ, còn chuyện liên quan đến Linda đó nữa. Hôm đấy cô ta kiêu ngạo như con công, tớ thật sự nóng lòng muốn nhìn xem cô ta khóc đến chết như thế nào đó.”

Ánh mắt của Ôn Nhiên thoáng qua một chút sửng sốt, có chút ngạc nhiên nhìn về phía Lạc Hạo Phong, chuyện của Linda anh ấy cũng nói với Tiểu Tiểu rồi?

“Vốn dĩ tôi không muốn nói với Bạch Tiểu Tiểu đâu, nhưng tối hôm qua tôi bị hai người phụ nữ xấu xí đó làm cho buồn nôn cả một đêm, nếu hôm nay tôi không tìm mỹ nữ đi cùng, chắc chắn cả một ngụm nước tôi cũng không uống nồi. Hơn nữa, cô ấy là nhân vật chính, tôi đương nhiên phải nói với cô ấy rồi, cô lại không thể đi xem kịch cùng tôi, đúng chưa!”

Nói đến cuối cùng, Lạc Hạo Phong còn nhướng mày đẹp trai, khóe mắt liếc nhìn Mặc Tu Trần, âm thầm ra hiệu với Ôn Nhiên, lần sau đừng để Mặc Tu Trần làm chuyện xấu xa như vậy nữa.

Ôn Nhiên khẽ cau mày, có chút lo lắng Bạch Tiểu Tiểu sẽ bị mấy lời ngon tiếng ngọt của Lạc Hạo Phong mê hoặc, cô ấy vừa thất tình, lúc này dễ động lòng nhất.

Mà Lạc Hạo Phong lại là con nhà giàu, cao thủ tình trường, nếu Tiểu Tiểu bị ấy anh làm tổn thương…

“Nhiên Nhiên, chúng ta nên đến công ty thôi. Để những vị giám đốc đó đợi quá lâu cũng không tốt lắm.”

Mặc Tu Trần liếc mắt cảnh cáo Lạc Hạo Phong, cụp mắt nhìn Ôn Nhiên, nhẹ giọng nói.

“Vâng!”

Ôn Nhiên mím môi, nhẹ nhàng đáp một tiếng, từ trước đến nay Tiểu Tiểu luôn thích chơi đùa náo nhiệt, tỏ ra rất thích thú với lời đề nghị của Lạc Hạo Phong, nếu bảo cô ấy không đi thì nhất định sẽ làm cô ấy mắt hứng.

*w& Tập đoàn MS.

Khi Mặc Tu Trần và Ôn Nhiên đến, bên ngoài tòa nhà đã bị các phóng viên bao vây.

Hai người không hề đến muộn, đến nhà Trình Giai xem kịch, sớm hơn giờ làm việc bình thường một chút, vì vậy hai người đến đây vừa kịp giờ làm việc.

Những phóng viên này cũng vội vã chạy từ nhà của Trình Giai đến, nhưng bọn họ đã rời đi trước nên đến đây sớm hơn vài phút.

Ánh sáng nhấp nháy liên tục phát ra, Mặc Tu Trần và Ôn Nhiên đi cạnh nhau đi về phía cửa quay của tòa nhà, trai tài gái sắc, thật đáng ngưỡng mộ. Tuy nhiên, điều đáng ngưỡng mộ nhất chính là sự dịu dàng của Mặc Tu Trần dành cho Ôn Nhiên, ánh mắt của anh nhìn cô là sự dịu dàng mà bọn họ chưa từng tháy.

Giọng điệu nói chuyện với Ôn Nhiên ấm áp, cưng chiều mà mọi người cũng chưa từng thấy. Hai người bị một đám phóng viên và các cấp cao vây quanh, đi về phía thang máy đặc biệt.

“Nhiên Nhiên, đi thôi.”

Có người mở cửa thang máy, Mặc Tu Trần đảo mắt, nhẹ nhàng nói với Ôn Nhiên đang ở bên cạnh. Sau đó đưa cô vào thang máy, vài người cấp cao đi theo vào thang máy, thang máy của phóng viên là ở bên cạnh.

Khi cửa thang máy vừa đóng lại, Mặc Tu Trần đưa tay vén vài sợi tóc sau tai Ôn Nhiên, động tác vô cùng nhẹ nhàng.

xk*& Ôn Nhiên đi cùng Mặc Tu Trần đến hội đồng quản trị, chứng kiến khoảnh khắc anh trở thành chủ tịch của tập đoàn. Đàm Mục nhận lệnh, đích thân đến bệnh viện đón Ôn Cẩm đến nhà máy dược phẩm của Ôn thị.

Đi cùng nhau còn có Lý Thiến..

Dường như Ôn Cẩm có tâm trạng không tốt lắm, trong lời nói có chút phiền muộn.

Từ lúc nhận được cuộc điện thoại của Mặc Tu Trần vào buổi sáng nay, tâm trạng của anh ấy đột nhiên xấu đi. Người đàn ông kiêu ngạo kia, anh ta thông báo qua điện thoại cho mình biết, Nhiên Nhiên phải đi cùng anh ta đến gặp ban giám đốc, hôm nay không thể đến nhà máy dược phẩm.

Còn nói cái gì mà, nếu mình có thể quay lại quản lý nhà máy dược phẩm, sau này anh ta sẽ để Nhiên Nhiên làm thư ký riêng cho anh ta, cô sẽ không phải vất vả như vậy nữa.

– Anh ta còn vờ vĩnh để Đàm Mục đến hỗ trợ, sợ người bệnh như mình không thể đứng vững, không thể khuất phục được Chu Minh Phú.

Trên thực tế, tối hôm qua Ôn Cẩm đã gọi cho bạn của mình ở đồn cảnh sát, bảo anh ta canh gác gần nhà Chu Minh Phú, để phòng khi ông ta nhận được tin tức sẽ trốn thoát.

Nhưng anh ấy lại không ngờ, ông ta thật sự chó cùng rứt giậu ra tay với Nhiên Nhiên. May mắn Nhiên Nhiên trốn thoát được, Nhiên Nhiên đã bắt được hai người phụ nữ mà ông ta xúi giục đến bệnh viện.

Tối hôm qua, Ôn Cẩm nhận được một cuộc gọi, nói Chu Minh Phú muốn bỏ trốn và bị hai cảnh sát bắt được, ông ta bị đưa về đồn cảnh sát với lý do ông ta xúi giục người bắt cóc Ôn Nhiên.

Vì vậy vào sáng nay, Chu Minh Phú sẽ không đến nhà máy sản xuất dược phẩm, Ôn Cẩm chỉ cần công bố ‘bằng chứng phạm tội’ của ông ta trước toàn thể mọi người.

Không có sự hiện diện của Chu Minh Phú, mọi thứ tương đối đơn giản và suôn sẻ hơn.

Hai người phụ nữ đi theo Lạc Hạo Phong về nhà hôm nay cũng sẽ trực tiếp đến đồn cảnh sát để đối chất với Chu Minh Phú.

Chỉ tiếc một điều duy nhát là, trước đây mấy người bắt cóc Ôn Nhiên ở thành phố F, cho dù dùng cách gì cũng không khiến Chu Minh Phú khai ra.

Manh mối của vụ án bắt cóc coi như đã bị đứt đoạn.

_ Chín giờ sáng, nhà máy dược phẩm của Ôn thị tổ chức một cuộc họp toàn nhà máy.

Ôn Cẩm được Lý Thiến đẩy đi, Đàm Mục đi cùng anh ấy lên trên bục, khi các nhân viên nhìn thấy anh ấy, tất cả đều vui mừng và phấn khích. Khi Lý Thiến nói “Chào mừng sự trở lại của chủ tịch Ôn”, mọi người ở dưới khán đài đột nhiên vỗ tay như sắm.

Có thể thấy, trước đây danh tiếng của Ôn Cẩm ở xưởng dược phẩm rắt tốt.

Sau vụ tai nạn xe hơi, mặc dù anh ấy đã ở trong bệnh viện giải quyết một phần công việc, cũng có nhiều nhân viên đến bệnh viện thăm, nhưng đều không thể so sánh được với sự khích lệ bằng sự trở lại của anh ấy.

Lý Thiền phát biểu khai mạc trước, Ôn Cẩm cầm lấy micro, nhẹ nhàng nói: “Lời đầu tiên, tôi muốn cảm ơn tất cả mọi người, trong thời gian ba mẹ tôi qua đời và tôi hôn mê, mọi người đã sẵn sàng ở bên em gái tôi Ôn Nhiên, kiên định ở lại nhà máy dược phẩm làm việc… “

Khi anh ấy nói điều này, tất cả các nhân viên dưới khán đài đều xúc động, trước giò họ thật sự tin tưởng vào Ôn thị, họ cảm động đến mức rơi cả nước mắt. Những người đã từng có suy nghĩ xấu, nhưng bị Ôn Nhiên áp chế, hoặc vẫn luôn do dự, sẵn sàng thay đổi công việc bất cứ lúc nào, tìm một công việc khác, đều cảm thấy xấu hỗ và tội lỗi.

Những nhân viên này có khoảng 80% đều là người có hơn tám ì năm kinh nghiệm, mặc dù nhà máy dược phẩm của Ôn thị không mạnh bằng tập đoàn MS, nhưng cách đối xử với nhân viên của họ là không chê vào đâu được.

Về cơ bản, nhân viên vào nhà máy dược phẩm của Ôn thị sẽ không nghĩ đến việc từ chức, ngoại trừ tiền bảo hiểm phải đóng, tiền trợ cấp ngày lễ, bát kể là sinh nhật nhân viên, nhân viên bị bệnh, hay là việc hiếu hỉ của người nhà, nhà máy đều sẽ phát lì xì, tặng quà, v.v.

Điều quan trọng nhất là Ôn thị không có hình phạt, làm việc ở đây nhận được vô số phần thưởng, cho dù có sai sót trong công việc, cấp trên cũng sẽ kiên nhẫn chỉ dạy thay vì trừng phạt.

Một công ty tốt như vậy, ông chủ tốt như vậy, bọn họ làm sao nỡ rời đi.

Tuy nhiên, vụ tai nạn ô tô không chỉ cướp đi sinh mạng của vợ chồng Ôn Hồng Duệ, mà Ôn Cẩm còn trở thành một người thực vật, chẳng biết khi nào mới tỉnh lại, mọi gánh nặng đều đổ dồn lên vai cô gái vừa rời khỏi ghế nhà trường Ôn Nhiên.

Trước những rắc rối bên trong và bên ngoài, nhiều nhân viên hoảng sợ, nhìn không thấy hy vọng.

Ôn Cảm để tất cả các nhân viên cảm động hoặc cảm thấy tội lỗi vài giây, sau đó lông mày hơi ngưng tụ lại, vẻ mặt lộ ra vẻ đau khổ sâu sắc, sau khi thay đổi giọng nói, anh ấy trầm giọng nói: “Hôm nay triệu tập mọi người đến họp, là có một việc quan trọng cần thông báo với mọi người.”

Mọi người ở dưới khán đài thu lại cảm xúc, cùng nhau nhìn anh ây.

Bên cạnh, Đàm Mục đưa cho Ôn Cẩm những thông tin và bằng chứng có liên quan. Lý Thiến nhỏ giọng hỏi anh ấy có muốn để cho hai người phụ nữ tối hôm qua đến hiện trường hay không.

Ôn Cẩm nhàn nhạt lắc đầu, cụp mắt xuống, khẽ liếc nhìn thông tin trong tay, khi ngẳng đầu lên lần nữa, vẻ mặt nghiêm túc và lạnh lùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 47 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status