Cuồng thám

Chương 205 : Chương 205KHẢ NĂNG THỨ NĂM



“Quẻ Cấn Khảm.” Hệ thống lên tiếng: “Cấn sơn khảm thuỷ, sơn tiền tẩu thuỷ, ba lộ loan chiết, dục thanh mê kệ, bất ôn bất minh.” (*Cấn là núi Khảm là nước, nước chảy trước ngọn núi, uốn lượn quanh co khúc khuỷu, muốn hiểu rõ những lời tối nghĩa thì không nóng không được).

Lúc này Triệu Ngọc rất muốn biết là nội dung quẻ bói này có nghĩa là gì? Có phải nếu lĩnh ngộ được nội dung của nó, là có thể giúp mình xác định rõ hướng phá án không?

Có điều, dù không hiểu được nhưng hắn vẫn cảm thấy rất phấn khích.

Nhớ lại quá trình phá án trước đây, mỗi khi quẻ Cấn xuất hiện liên tục tức là mình sắp phá được án rồi! Điều này cũng đủ để nói rõ rằng những việc mình làm không hề uổng phí, hướng điều tra này có thể chính xác!

Nếu đúng là vậy thật thì bảo sao hắn không kích động được chứ. Vậy chẳng lẽ Hách Cương và Hám Văn Quân, thậm chí là Cao Dương, thật sự có liên quan đến vụ án Miên Lĩnh sao!?

Do quá phấn khích nên Triệu Ngọc không cảm thấy buồn ngủ gì cả. Hắn tiếp tục đứng trước bảng trắng, suy nghĩ về tình tiết vụ án.

Trên sáu cái bảng lớn chi chít đầy chữ với rất nhiều tài liệu vụ án và vô số các mối quan hệ giữa các chủ thể... Triệu Ngọc tập trung tinh thần, muốn gạt sạch lớp sương mù phủ trên các manh mối này để nhìn rõ bản chất của chúng.

Không ngờ, lúc hắn tập trung toàn lực giải quyết, quả nhiên đã nghĩ ra được một khả năng khác!

Hắn đột nhiên nhớ ra những lời nói của tên bắt cóc già dặn kinh nghiệm Tiêu Hải. Ông ta từng nói với hắn về bốn khả năng khiến bọn bắt cóc giết chết nạn nhân. Nhưng mà nếu như Cao Dương cũng nằm trong bọn bắt cóc, vậy thì rõ ràng tình huống của vụ án Miên Lĩnh đã nằm ngoài bốn khả năng đó.

Bởi vì cháu họ của Cao Dương cũng là một trong số những nạn nhân.

Bắt cóc họ hàng của mình là loại hình kém chuyên nghiệp nhất trong nghề bắt cóc. Không những dễ dàng bị bại lộ, mà còn không có luân thường đạo lí.

Vậy... tại sao họ còn ra tay?

Tài xế bị bắt đi, xe cũng bị cướp mất. Chẳng lẽ... Chẳng lẽ...

Đột nhiên, một ý nghĩ hiện lên trong đầu Triệu Ngọc. Nhớ lại lúc trước, ấn tượng đầu tiên của hắn về vụ án Miên Lĩnh chính là bọn bắt cóc rất không chuyên nghiệp. Chính vì thế hắn từng nghi ngờ rằng vụ án bắt cóc Miên Lĩnh rất có thể chỉ là một sự cố ngoài ý muốn.

Vậy... nếu suy nghĩ của mình là đúng, thì có phải tình huống trước mắt này đã có lời giải thích rồi không?

Trên bảng trắng không còn chỗ trống nào cả, Triệu Ngọc chỉ đành cầm bút mực lên, viết viết vẽ vẽ vào trong cuốn sổ tay.

Hắn cảm thấy, nếu như khôi phục lại được cảnh tượng lúc đó, có khi nào sẽ xuất hiện khả năng thứ năm khiến bọn bắt cóc giết chết nạn nhân không?

Thiết nghĩ, khi ba anh em Hách Cương quyết định gây án, có lẽ ban đầu họ vốn chỉ định cướp tiền, hoặc là chỉ định cướp chiếc xe mà thôi.

Tuy nhiên, sau khi họ cướp được chiếc xe của Ngưu Vĩ Quang thì lại phát hiện trên xe chỉ toàn là học sinh, vả lại cháu họ của Cao Dương cũng ở trong đó!

Vì vụ cướp này xảy ra sự cố ngoài ý muốn, nên bọn tội phạm mới quyết định bắt hết tất cả mọi người theo, đồng thời kiếm chỗ để giấu bọn họ đi.

Kết quả là trong quá trình giấu người, bọn họ phát hiện những đứa trẻ này đều là con nhà giàu. Lúc này họ mới nảy sinh ý tưởng bắt cóc bọn trẻ, vì vậy ba ngày sau mới gọi điện thoại đến để tống tiền.

Tuy rằng mọi việc tiến hành một cách thuận lợi, bọn họ cũng đã lấy được tiền, nhưng vì cháu họ nhận ra Cao Dương nên họ không còn cách nào khác, chỉ đành giết sạch con tin!

Nếu như thả những người này ra, bên phía cảnh sát sẽ biết ngay được danh tính của họ, bọn họ có được nhiều tiền hơn nữa cũng không có tác dụng gì! Vì vậy bọn họ mới hạ quyết tâm, giết chết bọn trẻ tại chỗ để phòng tránh tai họa về sau!?

Sau đó, trong lòng Cao Dương cảm thấy áy náy hối hận vì giết chết cháu họ mình nên đã phát điên? Còn cuộc sống của hai tên lòng dạ độc ác Hách Cương và Hám Văn Quân thì càng lúc càng sung túc hơn?

Phù...

Sau khi ghi chép lại hết những giả thiết này, Triệu Ngọc khẽ thở dài một hơi. Liệu đây có phải là chân tướng sự thật không? Vụ án Miên Lĩnh chỉ bắt nguồn từ một sự cố ngoài ý muốn? Vả lại, tình tiết vụ án chỉ đơn giản như thế thôi?

Triệu Ngọc lại suy đi nghĩ lại thêm một vài lần, muốn tìm ra lý do gì đó có thể phản bác lại giả thiết của mình. Có điều, mãi cho đến khi trời sáng hẳn, hắn cũng chưa thể phản bác được...

...



6 giờ sáng, Miêu Anh sờ lên cái đầu trọc của Triệu Ngọc một chút rồi đưa tay nhéo tai hắn, hét lên: “Này này này, thần thám đại nhân, dậy đi! Chúng tôi ngồi đây làm việc thâu đêm, còn anh thì sướng quá nhỉ, nằm ngủ khò khò nữa? Tiếng ngáy của anh vang thật đấy, tôi còn tưởng là còi cảnh sát đang hú ấy chứ!”

Thấy Miêu Anh dám nhéo tai Triệu Ngọc, đám người Lý Bối Ni bị dọa đến sững cả người ra! Từ trước đến giờ, chưa có ai dám khiêu chiến với hắn ở khoảng cách gần như thế. Hắn có tiếng là tính tình nóng nảy, làm gì có ai dám nhéo tai hổ của hắn chứ?

“Bà nội nhà nó! Ai vậy?”

Triệu Ngọc quả nhiên nổi giận đùng đùng, đưa tay lên bắt lấy tay Miêu Anh, định bẻ tay cô. Tuy nhiên, sau khi hắn nhìn thấy rõ người đang nhéo tai mình là ai thì lập tức kìm nén lửa giận lại.

“À... Thì ra là đội trưởng Miêu.” Triệu Ngọc nhẹ nhàng vuốt ve bàn tay trắng ngà của cô, vừa cười vừa nói: “Hì hì... Có gì muốn chỉ bảo?”

Nhìn thấy nụ cười gian như quân Hán của Triệu Ngọc, các đồng nghiệp khác ngạc nhiên đến nỗi tròng mắt sắp rơi ra ngoài luôn rồi. Sau đó, họ đồng loạt nhìn về phía Miêu Anh với ánh mắt như đang nhìn quái thú!

“What...” Lý Bối Ni hơi lè lưỡi, lẩm bẩm một mình: “Vị nữ cảnh sát này là bậc thầy thuần hoá thú trong rạp xiếc sao?”

“Triệu Ngọc!” Miêu Anh đi thẳng vào vấn đề chính: “Tôi sực nhớ ra một chuyện. Năm đó lúc ném tiền chuộc xuống hẻm núi, ông Đào từng nghe thấy giọng nói của tên bắt cóc trong máy bộ đàm. Có phải chúng ta nên đưa giọng nói của Hách Cương và Hám Văn Quân cho ông ta nghe thử không?”

“Đây cũng là một ý tưởng.” Triệu Ngọc đặt tay Miêu Anh xuống một cách nhẹ nhàng, trông giống như đại thái giám đang hầu hạ Lão Phật gia vậy. Hắn nói với vẻ kính cẩn: “Nhưng mà tôi cảm thấy không khả thi lắm đâu. Dù sao thì cũng đã cách rất lâu rồi, không biết ông Đào có còn nghe ra được không? Vả lại, dù nghe ra được thì đây cũng không phải bằng chứng có giá trị. Còn nữa, người rành địa hình ở đó là Cao Dương, vì vậy, người nói chuyện với ông Đào năm xưa rất có khả năng là Cao Dương!”

“Cũng phải!” Miêu Anh gật đầu: “Nhưng cũng nên thử xem sao. Với lại tôi cảm thấy, bây giờ dù chúng ta điều tra gì đi nữa cũng không nên động vào Hách Cương và Hám Văn Quân. Hai người này làm việc rất cẩn thận, một khi để họ biết tin gì đó, chúng ta sẽ càng khó điều tra hơn!”

“Đúng, chúng ta nên làm trong âm thầm thôi!” Triệu Ngọc đồng ý: “Chẳng hạn như tìm những người đồng đội năm xưa của ba người họ, hỏi thăm xem rốt cuộc mối quan hệ của họ khăng khít đến cỡ nào?”

“Ý kiến hay!” Hai mắt Miêu Anh sáng rực lên: “Chúng ta cũng có thể tìm đến hàng xóm cũ của họ nữa. Thông thường hàng xóm hay có tính hóng hớt lắm, không những có thể hỏi thăm được chuyện sâu xa gì đó, mà còn không sợ bị họ nghi ngờ phát hiện ra...”

Nhìn thấy Triệu Ngọc và Miêu Anh nói chuyện tung hứng qua lại với nhau, các điều tra viên khác đều sững người ra hết.

“Ông trời ơi...” Tiểu Lưu đứng kế bên Lý Bối Ni lẩm bẩm: “Hai người này nam thanh nữ tú, trai tài gái sắc, chồng hát vợ khen hay, xứng đôi với nhau quá phải không?”

“Xứng đôi gì chứ!” Lý Bối Ni liếc cậu ta một cái: “Cậu không thấy đầu Triệu Ngọc trọc lóc sao? Tổ trưởng Miêu đâu phải đầu gấu, xứng đôi chỗ nào chứ! Hừ...”

Nói xong, Lý Bối Ni quay đầu lại tiếp tục gõ bàn phím tìm tài liệu. Đầu óc Tiểu Lưu càng rối loạn hơn, làm thế nào cũng không thể nuốt trôi hiện thực này.

Đúng lúc ấy, Trương Diệu Huy trở về, đồng thời còn mua đồ ăn sáng cho mọi người. Tất cả bọn họ bèn tụ tập lại một chỗ, vừa thảo luận về tình tiết vụ án vừa thưởng thức món ăn sáng thơm ngon.

Nào ngờ, Triệu Ngọc mới ăn được vài ngụm thì điện thoại bỗng reo lên, có người gửi tin nhắn cho hắn.

Hắn mở ra xem, không ngờ đó là tin nhắn do Diêu Giai gửi cho hắn. Cô ấy báo với hắn rằng tối nay cô và Tạng Kiệt sẽ tổ chức lễ đính hôn ở nhà hàng Bột Lan Nhã, mong hắn có thể đến tham dự. Có lẽ cô sợ Triệu Ngọc từ chối nên còn chèn thêm một dòng ở phía cuối tin nhắn: Cảnh sát Triệu, tôi rất thích những cảnh sát chính nghĩa như anh. Tôi và Tạng Kiệt đều mong rằng sau này anh có thể làm cha nuôi của con chúng tôi! Vì vậy, mong anh nhất định phải đến tham dự!

Đọc xong tin nhắn, Triệu Ngọc cũng cảm thấy khá bồi hồi. Thật không ngờ Diêu Giai lại xem trọng mình như thế? Mình chỉ đóng vai anh hùng trước mặt cô ấy có vài lần thôi, thế mà người ta lại coi trọng mình như thế, còn cho làm cha nuôi nữa chứ! Không biết lần này Khương Hiểu Tình có ghen tức không?

Được thôi, nếu đã vậy, sao có thể không đi được chứ?

Vì vậy, Triệu Ngọc vội gửi tin nhắn trả lời Diêu Giai. Đầu tin hắn chúc mừng cô ấy, sau đó nói rằng mình nhất định sẽ đến đúng giờ.

Thời gian đã trôi qua lâu như thế, tình cảm của Triệu Ngọc đối với Diêu Giai đã nhạt nhòa lắm rồi. Khi hay tin cô ấy đính hôn, hơn nữa còn rất có khả năng là đang mang thai, hắn cũng không hề cảm thấy khó chịu gì, chỉ cho rằng đây là một chuyện rất bình thường, không có liên quan gì đến mình cả.

Hắn chỉ hi vọng là hôm nay trước khi đi tham dự lễ đính hôn, hắn có thể điều tra được manh mối quan trọng gì đó của vụ án Miên Lĩnh, đừng có đến muộn là được.

Tít tít, điện thoại lại reo lên, Diêu Giai lại gửi một tin nhắn cám ơn đến.

Tuy nhiên, Triệu Ngọc còn chưa đọc kĩ cái tin nhắn đó thì điện thoại đột nhiên reo lên. Lần này, một dãy số lạ hiện lên trên màn hình điện thoại của hắn.

Sau khi bắt máy, hắn chỉ nghe thấy một giọng nói vừa thần bí vừa trầm đục vang lên ở đầu dây bên kia: “Triệu Ngọc, đầu ngõ phía Nam Cục Cảnh sát, có việc quan trọng muốn bàn bạc, đến đây mau...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.3 /10 từ 171 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status