Đặc công vườn trường

Chương 96: Làm ra vẻ, nên nhường một chút



Nhân lúc Hứa Hách Triết đi đổi xu, Vân Tiên đảo mắt nhìn xung quanh một vòng.

Nếu không phải có anh trai Vân Dịch cùng đi, chắc chắn cô sẽ không tới nơi như thế này. Bởi vì đối với Vân Tiên, những trò chơi bắn súng, xạ kích ở đây quá trẻ con.

Kiếp trước cô từng trải qua những lần mưa bom bão đạn, không hề ít hơn hình ảnh đang được trình chiếu trong máy bắn súng mô phỏng kia.

“Tôi quay lại rồi đây!” Hứa Hách Triết bưng một đống xu lớn, chạy từ quầy hàng tới.

Sau đó anh ta chia đều xu cho mọi người.

Không ít người đang tập trung trước máy bắn súng mô phỏng, bởi vì đây là game đời mới nhất, mô phỏng như thật, ngay cả súng bắn cũng nặng gần như súng thật. Mặc dù dùng súng để bắn về màn ảnh phía trước, nhưng hiệu ứng tạo ra không khác bắn súng thật là bao.

Học sinh thời này đều muốn cầm thử cho nên xung quanh rất đông người theo dõi và tới chơi.

“Ha ha, xem ra chúng ta phải đợi chút rồi. Người đợi chơi máy bắn súng đông quá!” Hứa Hách Triết vừa sờ đầu vừa nói.

Con trai đặc biệt hứng thú với những thứ như súng, xe đua còn con gái thì ngược lại. Vậy nên trong đám đi tới đây, ngoài Vân Tiên ra, những cô gái còn lại đều túm năm tụm ba đi chơi trò khác.

Ví dụ như gắp búp bê, một trong những máy chơi game phù hợp với con gái.

Lúc này, đám thanh niên đứng xung quanh máy bắn súng đang hò hét ầm ĩ.

Đứng trước chiếc máy là một chàng trai tầm hai mươi tuổi. Thanh niên này vừa thu súng, để lộ một nụ cười thắng lợi đầy đắc chí.

Chiếc máy bắn súng này dùng để ngắm bắn bia trên màn hình.

Đương nhiên trong súng không hề có đạn, nhưng khi bắn vào màn hình sẽ tạo hiệu ứng khiến mắt họ cảm thấy như đang bắn vào bia thật.

Ngoài việc không bắn ra đạn thì cảm giác cầm súng và độ chân thật đều rất tuyệt.

Vậy nên máy game này vừa xuất hiện đã thu hút không ít sự yêu thích của một lớp những thanh niên thích chơi súng.

“Chà, anh Lôi lợi hại quá, không hổ danh là người từng đụng tới súng thật, trong một phút đã bắn đổ ba mươi hai bia ngắm!” Một thanh niên đứng gần đó đang xuýt xoa nịnh đầm chàng trai cầm súng.

Như thể sợ người ta không biết anh chàng hai mươi tuổi này đã từng đụng tới súng thật vậy!

Quả nhiên, đám đông xung quanh vừa nghe thấy người được gọi là anh Lôi đã từng cầm súng thật thì xôn xao tỏ ra kinh ngạc.

Đến lúc này anh Lôi càng cảm thấy mình rất giỏi.

“Có gì đâu, mọi người chưa từng chạm qua súng thật, chứ nó vẫn có chỗ khác súng đồ chơi này đấy!” Anh Lôi khoe khoang, mũi sắp hếch lên cao hơn cả mắt.

“Mấy người chơi xong chưa? Chơi xong rồi có thể nhường không?” Hứa Hách Triết thấy đám người của anh Lôi đã bắn xong mà không chịu nhường chỗ, bèn bước tới hỏi.

Bấy giờ, anh Lôi vẫn còn đang chìm đắm trong ánh mắt sùng bái của đám đông, vừa nghe thấy vậy không khỏi hung hăng trợn mắt nhìn Hứa Hách Triết.

“Mẹ nó, thằng nhãi này từ đâu vậy, dám tranh máy chơi game với ông à?” Anh Lôi siết chặt nắm đấm, trưng ra dáng vẻ như muốn đánh nhau, khoe khoang khí thế lợi hại vô cùng.

Gã bày ra dáng vẻ “nếu mày còn nói câu nữa, tao sẽ cho mày nhừ đòn”.

Hứa Hách Triết há hốc miệng, chẳng phải anh ta chỉ hỏi một câu thôi sao, đối phương giận dữ gì vậy. Anh ta đang định đáp lại thì Vân Tiên đã xen vào nói trước, đâm thẳng vào lưng đối phương.

“Một phút mà chỉ bắn đổ được có ba mươi hai bia đạn, động tác bắn súng chỉ vẽ vời chứ không thực tế, cực kỳ làm màu, anh nên nhường đi!”

Mọi người sững sờ, nhưng lại thấy từng câu từng chữ trong lời nhận xét của Vân Tiên như chỉ thẳng vào khuyết điểm của cái người được gọi là anh Lôi kia.

Sắc mặt anh Lôi càng lúc càng xấu.

Mẹ nói, đám này từ đâu chui ra vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.9 /10 từ 303 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status