Đại tiểu thư tuyệt sắc của tôi

Chương 127: Sở Kiếm Tâm và Phàm Gian



“Là mày!” Thấy Phàm Gian, sắc mặt Tần Lôi lập tức đại biến.

Phàm Gian dường như vừa dùng xong bữa sáng, lúc này cả căn phòng tràn ngập mùi bánh bao do cậu ta mang đến, đám Tần Lôi đã một đêm không chợp mắt, bụng đói cồn cào khó chịu.

“Là tôi, tôi giờ đã là người của Vương Hi.” Phàm Gian nói.

Ánh mắt Tần Lôi nhìn cậu ta mang theo tia sợ hãi, không lên tiếng.

Hắn ta nhận ra Phàm Gian, biết rằng đây là một cao thủ lâm vào cảnh khó khăn tới từ thủ đô.

Sau trận đại chiến giữa Phàm Gian và Vương Hi, hắn ta thật sự nhận thức được thực lực của cậu ta.

Vẫn luôn nghĩ xem kẻ thần bí tập kích hắn ta là ai, hiện giờ thấy Phàm Gian, hắn ta liền hiểu ra mọi thứ, kính mắt hình tròn, tóc bổ luống, mặc vest đi giày da, thì ra người gây rắc rối cho hắn là Phàm Gian.

“Hôm qua Trại Mã là do ông phái tới đúng không, tôi có trừng phạt hắn một chút, hắn ta giờ đang nằm viện, có biểu hiện của việc đi tiểu không kiểm soát. Ban đầu, việc các người quấy rối chúng tôi cũng không phải là vấn đề, chúng tôi có thể cho phép ông tiếp tục ở lại thành phố Minh Hải. Nhưng thành phố Minh Hải gần đây không được yên bình, những rắc rối nhỏ mà các người gây ra cho chúng tôi có thể sẽ bị khuếch đại. Vì vậy, để mọi chuyện không vượt quá tầm kiểm soát, tôi sẽ thanh trừ ông khỏi thành phố Minh Hải.” Mặt Phàm Gian không cảm xúc.

Cậu ta thoáng thấy trên bàn làm việc của Tần Lôi đặt một đĩa hoa quả, bên trong có vài quả táo đỏ au, bên cạnh có một con dao gọt liền thẳng bước tiến về phía Tần Lôi.

“Mẹ kiếp, thì ra kẻ đập phá nơi làm ăn của bọn tao hôm qua là mày, nếu đã tự mình đến tận cửa, tao chém chết mày!” Thủ hạ của Tần Lôi đoán ra được thân phận của Phàm Gian, giận tím mặt, nhao nhao cầm mã tấu xông về hướng Phàm Gian.

Phàm Gian mặt lạnh tanh, vẫn đi về phía trước bàn làm việc của Tần Lôi.

Khi một tên côn đồ tiếp cận tới gần Phàm Gian, cậu ta liền nhấc chân đá về phía đầu gối của hắn ta.

‘Rắc’ một tiếng, đầu gối của tên kia nhanh chóng bị gãy xương, phát ra tiếng kêu thảm thiết.

Tên côn đồ thứ hai xông tới, cậu ta vặn eo một lần liền là một cước bằng chân, rầm một tiếng, giày da hung hãn đá vào mặt hắn, đá tên đó bay ra xa.

Sau đó cậu ta xoay mình đá tiếp một cước, lại một tên bị đánh văng ra ngoài.

Chân vừa chạm đất, cậu ta xoay người, là một cú quét chân thấp, rầm một tiếng, tên này ngã lăn xuống đất.

Cậu ta tiếp tục xoay người lại với một cú đá vòng, lại một tên côn đồ khác bay ra ngoài. Có người xông đến trước mặt, người đó vừa mới giơ mã tấu lên, cậu ta liền dùng hai tay ôm đầu người đó và hung hãn lên gối.

Tiếp theo lại một đòn bằng khuỷu tay, làm tên đó bị hạ gục ngay lập tức.

Cảm nhận như có tiếng gió ập đến, thân thể nghiêng qua một bên, cậu ta dễ dàng tránh được mã tấu vung tới từ phía đối diện, giơ cùi trỏ lên đánh vào cằm một tên côn đồ, tên đó nặng nề bay ra ngoài.

Tần Lôi tổng cộng có mười mấy thủ hạ trong văn phòng, chỉ qua mười mấy giây, cậu ta đã hạ được tám tên một cách nhanh chóng.

Có hai người bị cậu ta đánh bị thương chưa triệt để, vẫn có thể tấn công một lần nữa, có một tên vừa mới bò dậy, cậu ta liền nhấc giày da lên đá vào mặt tên đó.

Đá đến nỗi tên đó mặt mũi toàn là máu.

Tần Lôi vẫn còn bảy tám tên thủ hạ, đã đứng chắn trước mặt Phàm Gian, mã tấu sắc bén, cậu ta nhanh chóng lùi lại, cách bảy tám tên đó một khoảng cách an toàn, đợi một tên côn đồn xông đến, cậu ta đưa chân đạp vào háng của hắn.

Tên đó lập tức đau đớn ngã xuống.

Lại có người tiếp tục lao về hướng cậu ta, cậu ta đạp mạnh vào ngực tên côn đồ, tên đó ho khan, máu tươi từ miệng chảy ra, nhanh chóng va vào hai tên đồng bọn đằng sau rồi ngã xuống.

Cậu ta lại nhanh chóng lao tới, dùng nắm đấm hoặc cùi chỏ, chỉ bằng vài chiêu đã khiến cho tất cả đám tinh nhuệ của Tần Lôi tất cả xuống.

Phàm Gian có danh hiệu võ sư mục tiêu số một trong nước, sở trường của cậu ta là phòng thủ, đánh nhau cũng được xếp vào hàng nhất nhì.

Mỗi lần động thủ đều không có động tác thừa, trực tiếp đánh vào trọng điểm của đối phương, khiến đối phương mất khả năng chiến đấu tại chỗ.

Có người còn thử bò lên để tấn công cậu ta một lần nữa, cậu ta tuỳ ý đạp thêm một đạp, những người đó lập tức bị đạp cho ôm người lăn lộn trên nền nhà, nằm trên đất không dậy nổi nữa.

“Coi như ông may mắn, tôi là thủ hạ của Vương Hi, không phải là sát thủ của anh ấy, thế nên tôi chỉ đánh thương người, không giết người, ông rời khỏi thành phố Minh Hải đi, sau này đừng xuất hiện ở đây nữa.” Phàm Gian đi đến trước mắt Tần Lôi, nhặt con dao hoa quả trên bàn và bắt đầu gọt táo.

Sắc mặt Tần Lôi tái nhợt, thân thể không ngừng run rẩy.

Hắn ta đã đứng vững ở thành phố Minh Hải ba mươi năm rồi, chưa từng bị người khác đánh cho thảm bại như vậy, đối mặt với Phàm Gian lại không có một chút năng lực đánh trả.

“Muốn trách chỉ có thể trách vận may của ông không tốt, Vương Hi đến rồi, anh ấy cần sử dụng thành phố Minh Hải như sân chơi của mình. Ông ở đây, có thể sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch của anh ấy.” Phàm Gian gọt xong táo, đưa lên miệng cắn một miếng.

“Tao…” Miệng Tần Lôi hơi động, muốn nói gì đó.

Phàm Gian mặt không biểu cảm nhìn Tần Lôi, từng miếng từng miếng ăn quả táo trên tay.

Tần Lôi sắc mặt vô cùng khó coi, hắn ta cố gắng cử động miệng, nhưng vì quá sợ hãi mà không nói ra lời.

Đột nhiên, Phàm Gian nhanh như tia chớp bắt lấy tay Tần Lôi ấn xuống bàn, dao hoa quả trong tay độc ác cắm xuống mu bàn tay của hắn ta.

“A!!!” Tần Lôi lập tức hét lên thảm thiết.

“Cho ông thời gian một giờ, biến mất khỏi thành phố Minh Hải, nếu không ông biết tôi sẽ làm gì rồi đấy.” Sau vài giây, Phàm Gian mặt lạnh tanh rời khỏi văn phòng, chỉ để lại cho Tần Lôi một bóng lưng.

….

Sở Kiếm Tâm là vệ sĩ bên cạnh Vương Vị Ương, thời còn trẻ có học qua một số môn võ cổ truyền, sau đó làm hai năm ở một đơn vị lính đánh thuê nước ngoài.

Hắn ta có kinh nghiệm chiến đấu ở các chiến trường nước ngoài, tự đánh giá trong nước không ai có thể so sánh được với lai lịch của mình.

Lúc này hắn đã quyết định lôi kéo Tần Lôi cho Vương Vị Ương, dùng Tần Lôi để đối phó với Vương Hi ở thành phố Minh Hải.

Hắn chính là người thanh niên trong cuộc đối thoại hôm qua với Vương Vị Ương, hôm nay hắn đến công ty Tần Lôi từ rất sớm.

Lúc bước vào công ty Tần Lôi, hắn thấy toà nhà công ty trống không, lúc bước đi còn nghe thấy tiếng vọng của bước chân.

“Suy cho cùng cũng là xã hội đen, làm công ty không ra thể thống gì cả.” Sở Kiếm Tâm phát ra một tiếng cười lạnh.

Hắn ta rất coi thường loại người xã hội như Tần Lôi, thế lực dù có lớn đến đâu thì cũng chỉ là một tên lưu manh, sao có thể so sánh với một lính đánh thuê chuyên nghiệp như hắn ta.

Hắn ta bước lên cầu thang dẫn lên tầng hai, đi được nửa đường thì nghe thấy tiếng bước chân từ trên cầu thang đi xuống.

Là Phàm Gian, cậu ta vừa xử lý xong Tần Lôi, đang lấy khăn giấy lau bàn tay nõn nà của mình, ánh nắng ban mai chiếu vào mắt kính của cậu ta, làm cho cặp kính khúc xạ ánh sáng trắng.

Thì ra công ty Tần Lôi có người sống.

Khi Sở Kiếm Tâm nhìn thấy Phàm Gian, tưởng rằng Phàm Gian là nhân viên của công ty Tần Lôi, khoé miệng hắn ta nhếch lên vẻ khinh thường, đi thẳng về phía đối diện Phàm Gian.

Sở Kiếm Tâm có hai năm kinh nghiệm lính đánh thuê, cho nên hắn không coi trọng bất cứ ai.

Hắn tưởng rằng tất cả mọi người đứng trước thân phận của hắn đều là con sâu cái kiến.

Phàm Gian không nhường đường cho hắn, trực tiếp tiến thẳng về hướng hắn ta.

Rầm một tiếng, vai của Phàm Gian và Sở Kiếm Tâm va mạnh vào nhau, Sở Kiếm Tâm chỉ cảm thấy một trận đau buốt ở bả vai, sau đó cả người liền ngã xuống đất.

Hắn ta ngã trên bậc thang, dùng tay đỡ hai bậc cầu thang mới không bị lăn từ trên bậc thang xuống một cách xấu xí.

“Mẹ kiếp, mắt mày mù à?” Sở Kiếm Tâm tức giận nói, mắng theo bóng lưng của Phàm Gian.

Phàm Gian không để ý đến hắn, sải bước lớn đi ra khỏi công ty Tần Lôi, biến mất trước mắt Sở Kiếm Tâm.

“Đồ phế vật bốn mắt, nếu không phải ông đây thân phận cao quý, nhất định đánh vỡ kính của mày.” Sở Kiếm Tâm vẫn chưa hết tức, mắng to một câu với cánh cửa trống không.

Sau đó hắn đứng dậy, vỗ nhẹ vào bộ vest của mình, đi về phía văn phòng của Tần Lôi.

“Đây là…” Khi hắn bước vào văn phòng của Tần Lôi, hắn ta sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8 /10 từ 29 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status