Đan vũ càn khôn

Chương 217: Ly khai Thánh điện


- Thân là Thánh chủ, chắc có lẽ không so đo như vậy a?

Nhưng lập tức Tần Phàm phủ nhận, chối bỏ ý nghĩ của mình.

- Đi thôi.

Hoàng bào Thần tôn kia tùy ý phất tay nói.

- Tuân mệnh.

Tử bào Thần tôn kia đáp ứng nói, sau đó chuyển hướng Tần Phàm nói ra:

- Đi theo ta.

Sau đó liền lần nữa mang theo Tần Phàm đi đến Thánh điện.

Thời điểm đi đến đại điện bên trong nhất, trước mắt xuất hiện một thang lầu do lưu ly trải thành, gấp khúc lên xuống, hai người liền đi tới phía trên gác cao, tới trước một căn phòng do ngọc thạch tinh khiết tạo thành.

- Thánh chủ lại để cho chính ngươi đi vào.

Cái kia Tử bào thần tôn ngừng lại, tựa hồ là đã nhận được chỉ thị, sau đó quay đầu Tần Phàm nói ra.

Tần Phàm nhẹ gật đầu, đi ra phía trước, sau đó đại môn kia liền tự động chậm rãi mở ra, lộ ra một gian phòng thoạt nhìn thập phần trống trải, nhưng trong phòng này lại lộ ra không nhiễm một hạt bụi, ngay cả không khí cũng cảm thấy vô cùng sạch sẽ.

Hắn hít sâu một hơi, quay đầu nhìn thoáng qua Tử bào Thần tôn, trông thấy ánh mắt cổ vũ của hắn, lúc này mới chậm rãi đi vào.

Thánh chủ này chính là đệ nhất nhân của Đại Càn quốc, thực lực so với những Thần tôn kia còn cao hơn nhiều lắm, chỉ cần đối với mình có cái gì không hài lòng, tùy tiện thổi một hơi cũng có thể làm ình vạn kiếp bất phục.

Nói thực ra, Tần Phàm rất không thích loại cảm giác này, hắn hi vọng mọi chuyện đều có thể ở trong lòng bàn tay của mình, nhưng hôm nay gặp phải những đại nhân vật này, cả đám đều có thể quyết định vận mệnh cùng sinh tử của mình.

Loại cảm giác này làm cho người ta không dễ chịu.

Cho nên vô luận như thế nào, hắn cũng phải nghĩ cách đề cao thực lực của mình, bất luận phương pháp nào có thể tăng thực lực của mình lên, hắn đều sẽ không bỏ qua, Chân Vũ thánh địa, hắn nhất định phải đi vào.

Dần dần đi vào gian phòng rộng rãi này, Tần Phàm lại phát hiện ở chỗ này hoàn toàn không có cảm giác áp bách như chỗ những Thần tôn kia, ngược lại cảm thấy như là nhà mình, rất là sảng khoái.

- Thánh chủ đâu rồi?

Tần Phàm có chút nghi ngờ, hắn xem cả gian phòng, nhưng lại không có phát hiện Thánh chủ Chân Vũ Thánh điện.

Đột nhiên, hắn cảm giác Cổ Mặc trong Dược đỉnh giới chỉ ở lúc này đột nhiên truyền đến một hồi bất an, cái loại bất an nầy tựa hồ là linh hồn của hắn cũng đang run rẩy. Bởi vì Cổ Mặc cùng Tần Phàm thông linh, cho nên Tần Phàm cảm nhận được loại bất an này.

- Lão đầu, ngươi làm sao vậy?

Tần Phàm vội vàng quan tâm truyền âm hỏi, nhưng mà không có được bất luận đáp lại gì.

- Ngươi có thể đi.

Lúc này một thanh âm trang nghiêm truyền vào trong tai Tần Phàm, ngữ khí thập phần lạnh nhạt, nhưng mà làm cho người ta không dám phản kháng.

- Thánh chủ?

Tần Phàm không khỏi khẽ giật mình, cố ý gọi mình đến, sau đó cái gì cũng không nói đã đi?

Mà hắn nhìn bốn phía, rốt cục ở phía trước cửa sổ đằng kia, thấy được một thân ảnh áo bào trắng huyền bí.

Thánh chủ đã để mình ly khai, Tần Phàm cũng không dám dừng lại, kết hợp với Cổ Mặc dị thường, hắn suy đoán lúc này Thánh chủ tiếp mình có lẽ có quan hệ chuyện này, chỉ có thể sau khi ly khai Thánh điện lại hỏi Cổ Mặc rồi.

Chậm rãi thối lui ra khỏi căn phòng thần bí này, Tần Phàm ở trước mặt Thánh chủ, không dám có tâm tư dư thừa.

Thánh chủ kia phảng phất như cùng gian phòng này dung làm một thể, Tần Phàm biết rõ nếu như Thánh chủ này không muốn ình phát hiện, như vậy mình thậm chí còn nhìn không tới thân ảnh của hắn, nhưng cho dù như thế, hắn vẫn là ngay cả Thánh chủ này lớn lên hình dáng ra sao cũng không có nhìn rõ ràng.

- Gian phòng này cũng lộ ra thập phần đặc biệt.

Tần Phàm một bên rời khỏi, một bên nhìn gian phòng rộng rãi kia, vốn là phát hiện bên trong là cái gì cũng không có, nhưng nhìn kỹ lại, tựa hồ lại có thể phát hiện không ít thứ đồ vật, hết thảy đều như thân ảnh của Thánh chủ kia, sáng tắt có thể thấy được, rất là kỳ dị.

- Bất quá tuy thực lực Thánh chủ này cao hơn những Thần tôn kia rất nhiều, nhưng mà ở trước mặt của hắn ta lại cảm thụ không đến uy áp gì, ở trước mặt hắn, tâm cảnh của ta lộ ra rất bình tĩnh, rồi lại để cho ta không thể nổi lên một chút phản kháng, một khắc này ta cảm thấy cho dù Thánh chủ kia bảo ta đi chết, ta cũng sẽ lập tức đáp ứng.

Thời điểm Tần Phàm rời khỏi đại môn, lần nữa lặng yên nhìn lại trước cửa sổ kia, phát hiện đã nhìn không tới thân ảnh Thánh chủ kia rồi, đại môn chậm rãi đóng lại, nhưng trong lòng của hắn lại không ngừng xẹt qua các loại suy nghĩ.

Loại cảm giác bị người ta tùy thời có thể khống chế tính mệnh này, thật sự là rất không dễ chịu, Tần Phàm phát hiện, đối mặt cường giả, cường giả chi tâm kia của bản thân hắn ngược lại sẽ càng nhảy lên mãnh liệt, đối với thực lực càng là khát vọng.

- Sẽ có một ngày, ta nhất định có thể thong dong đứng ở trước mặt bọn họ, không cần phải như hiện tại, khắp nơi bó tay bó chân, nói chuyện cũng phải lo lắng.

Tần Phàm thầm suy nghĩ nói.

- Võ Thánh...

Đồng thời trong nội tâm Tần Phàm đối với cảnh giới này lại có một nhận thức mới, vốn hiện tại hắn đạt đến cảnh giới Tiên Thiên, đã xem như thoát ly hàng ngũ phàm nhân, ở trong Đại Càn quốc coi như là một nửa cường giả, nhưng vẫn cảm giác được mình cách cảnh giới này thập phần xa xôi.

Đường còn rất xa.

Trong nội tâm Tần Phàm minh bạch.

- Nhanh như vậy đã đi ra?

Tử bào Thần tôn kia còn chờ ở bên ngoài đại môn, trông thấy Tần Phàm đi ra, không khỏi hiếu kỳ hỏi.

- Ân, Thánh chủ bảo ta trở về.

Tần Phàm đáp.

- Vậy hiện tại ngươi theo bản Thần tôn ly khai nơi này.

Tử bào Thần tôn kia nhẹ gật đầu, nhưng lại không hỏi Thánh chủ cùng Tần Phàm nói cái gì, không phải không muốn, mà là không thể hỏi.

Tần Phàm yên lặng theo sát ở sau lưng, rất nhanh liền đi ra khỏi Chân Vũ Thánh điện thần bí, hắn tiến vào đây chỉ đến qua hai gian phòng, đối với những địa phương khác vẫn là hoàn toàn không biết gì cả.

- Tần Phàm, những Thần tôn chúng ta đều rất coi trọng ngươi, hi vọng ngươi không để cho chúng ta thất vọng.

Trước khi chia tay, Tử bào Thần tôn kia nhìn Tần Phàm nói, hắn đối với thiếu niên năm nay mới 17 tuổi, liền sáng tạo ra nhiều kỳ tích như vậy, cũng là thập phần thưởng thức.

- Tiểu tử nhất định sẽ không lười biếng.

Tần Phàm bình tĩnh đáp, không kiêu không nóng nảy.

- Vậy lão phu cũng chờ mong chứng kiến phát triển của ngươi một năm sau rồi, hẹn gặp lại.

Tử bào Thần tôn kia khó được lộ ra một thần sắc ôn hòa, nhẹ nhàng phất phất tay, ý bảo Tần Phàm ly khai, sau đó hắn liền quay người đi vào nội điện.

Ra khỏi Thánh điện, Tần Phàm phát hiện Triêu Thánh giả trên quảng trường đều đã đi ra, Điền Mông cùng Tiết Tuấn biết mình có việc, nên không có chờ mình.

- Ha ha, Tiểu Mông tử cùng Tuấn nhất định là rất gấp trở về báo tin vui đi à nha.

Tần Phàm mỉm cười, kỳ thật trong lòng của hắn cũng thập phần tưởng niệm quê quán, chỉ là đã đáp ứng hai cái ước định, hắn đi phó ước cùng Thái Hiên là liên quan đến gia tộc phát triển, ước định với Mạnh Thần là vì hai lần tỷ thí cùng hắn còn không có phân ra thắng bại, có thể coi đây là một ân oán nhỏ.

Cho nên hai ước định này đối với hắn mà nói đều là hết sức trọng yếu.

- Lúc này gia tộc trực tiếp tấn chức Chân Vũ thế gia thượng phẩm, tuy rất đáng cao hứng, nhưng đồng thời thừa nhận áp lực cũng rất lớn.

Trong nội tâm Tần Phàm minh bạch một gia tộc cường đại hay không, không phải chỉ nhìn phẩm giai là được, còn phải xem nội tình cùng lực ảnh hưởng của gia tộc này.

Lần này trước khi Triêu Thánh, Nam Phong Tần gia ở Nam Phong thành coi như có một chút lực ảnh hưởng, nhưng ở toàn bộ Vân Châu, thậm chí là Vân Châu Tây Bắc bộ còn xem như yên lặng vô danh.

Đi đến trên đường đi thông Càn Kinh, Tần Phàm quay đầu nhìn thoáng qua Chân Vũ Thánh điện, nhưng lại kỳ dị phát hiện, Chân Vũ Thánh điện kia vậy mà trở nên mờ ảo, cả tòa đại điện cũng dần dần giấu ở bên trong một đoàn sương mù.

Tần Phàm biết rõ đó chỉ là một loại thủ đoạn bảo trì Chân Vũ Thánh điện thần bí cùng siêu nhiên hậu thế mà thôi, cho nên không có đi suy nghĩ.

Lúc này Tần Phàm bắt đầu xem xét trữ vật giới chỉ mà Hoàng bào Thần tôn kia giao ình, một trăm triệu Kim nguyên tự nhiên là dùng để đề thăng thực lực tài chính của gia tộc, có khoản tài chính này, có thể trợ giúp gia nghiệp Tần gia mở rộng gấp mấy lần rồi.

Mà bên trong 800 bình linh đan kia, có một nửa là Trúc Cơ Đan, cái đồ vật này ở trước kia là để cho Nam Phong Tần gia nghĩ cũng không dám nghĩ, vậy mà lần thứ nhất xuất hiện là 400 bình, mà những thứ khác đều là Sơ Võ đan cùng các loại đan dược tăng tốc độ tu luyện.

- Chân Vũ Thánh điện này thật là đại thủ bút

Tần Phàm cũng không khỏi không sợ hãi thán phục, tuy hiện tại Cổ Mặc đã có thể khống chế mình hấp thu đan khí, như vậy Tần Phàm cũng có thể luyện chế Trúc Cơ Đan rồi, nhưng luyện chế nhiều Trúc Cơ Đan như vậy, linh dược cần thiết chính là một số lượng không ít, hơn nữa cũng phải phí không ít thời gian, Chân Vũ Thánh điện đã đưa tới, hắn cũng vui vẻ thanh nhàn.

Đã có những đan dược này, như vậy trẻ tuổi một đời của Nam Phong Tần gia có thể đề cao thiên phú cùng tốc độ tu luyện thật lớn, nội tình gia tộc dĩ nhiên sẽ chậm rãi tăng lên rồi. Tần Phàm minh bạch dụng ý của Chân Vũ Thánh điện.

Sau đó hắn quan sát những Trúc Cơ Đan này thoáng một phát, phát hiện tuy thủ pháp luyện dược cùng mình có chút bất đồng, nhưng phẩm chất là rất cao, thậm chí còn ẩn ẩn vượt qua mình

- Nội tình Chân Vũ Thánh điện quả nhiên không phải Chân Vũ thế gia bình thường có thể so sánh.

Tần Phàm thầm nghĩ.

Bất quá tuy trình độ luyện dược của Tần Phàm hiện tại, bởi vì cảnh giới võ đạo cũng đã vượt qua kiếp trước, nhưng đối với một ít lĩnh ngộ thiên địa linh khí, tự nhiên không thể bằng những cường giả kia.

Luyện đan, cũng cần hợp thiên đấy, cho nên trong lòng của hắn cũng rất cân đối, chờ hắn cũng đạt tới cảnh giới Võ Tôn, hắn tin tưởng trình độ luyện đan của mình nhất định còn có thể đề cao thật lớn.

Hôm nay đã có những đan dược này, hơn nữa Tần Phàm lại luyện chế một ít, như vậy nội tình của Nam Phong Tần gia có thể chậm rãi tăng lên, nhưng mà hiện tại sự tình lửa sém lông mày là… bây giờ Tần gia còn không có Linh Vũ sư.

Hiện tại Tần Phàm hắn đã minh bạch, sau Tiên Thiên, muốn vượt qua một đại cảnh giới, là rất khó dùng đan dược phụ trợ, bởi vì nó phải kết hợp cùng tu vi tâm cảnh của một người, còn có các loại cảm ngộ đối với thiên địa.

Tuy muốn đột phá đến Linh Vũ sư, thật có một ít đan dược nghịch thiên có thể dung Thiên địa tạo hóa, nhưng mà Tần Phàm hôm nay còn không có đột phá đến Linh Vũ sư, cảm ngộ thiên địa linh khí còn chưa tới cấp độ kia, tự nhiên không có năng lực đi luyện chế những đan dược này.

Mà Hoàng bào Thần tôn kia đã từng nói qua, Nam Phong Tần gia muốn tấn thăng đến Ngũ phẩm Chân Vũ thế gia, còn cần tiến hành một lần khảo hạch, tự nhiên sẽ không biết sự tình gì đều giúp Tần gia giải quyết hết, cho nên bên trong những đan dược hắn đưa tặng này, cũng không có đan dược trân quý như vậy, cho nên hết thảy còn cần chính mình cố gắng.

- Lão đầu, ngươi có khỏe không?

Thấy đã ly khai Chân Vũ Thánh điện khá xa, Tần Phàm liền lo lắng truyền âm cho Cổ Mặc hỏi, vừa rồi hắn cảm nhận được linh hồn Cổ Mặc run rẩy, hơn nữa một mực ngủ đông, không dám có một điểm động tĩnh, tựa hồ là nhận lấy đả kích nghiêm trọng gì đó.

Cổ Mặc không có trả lời.

- Lão đầu?

Tần Phàm còn gọi vài tiếng.

- Hô…

Đã qua hồi lâu, thời điểm cách Chân Vũ Thánh điện đã có mấy dặm, mới nghe được Cổ Mặc thở phào nhẹ nhỏm.

- Không có việc gì đi à nha? Vừa rồi ngươi là chuyện gì xảy ra?

Tần Phàm vội vàng hỏi lần nữa.

- Tên Thánh chủ kia thật lợi hại, đoán chừng hắn từ lúc các ngươi thí luyện phát hiện được ta tồn tại, cho nên khi ngươi tiến nhập Chân Vũ Thánh điện càng là trực tiếp áp bách tinh thần ta, cho nên về sau mới có thể cho ngươi đi gặp hắn. Mà mới vừa rồi, trong phòng Võ Thánh kia, ta thiếu chút nữa sẽ hồn phi phách tán.

Thanh âm của Cổ Mặc còn sợ hãi truyền đến.

Tần Phàm nhớ tới ngày đó Thánh chủ kia thật là quét mắt nhìn mình, khi đó hắn còn tưởng rằng là mình mạo phạm thần uy, nhưng không thể tưởng được là vì phát hiện Cổ Mặc tồn tại.

- Nghiêm trọng như vậy?

Tần Phàm không khỏi nhíu mày, nhưng đồng thời cũng có chút nghi ngờ:

- Vậy cuối cùng tại sao hắn lại bỏ qua ngươi?

- Không biết.

Cổ Mặc lắc đầu nói ra:

- Bất quá ta cảm thấy khí tức người nọ tựa hồ có chút quen thuộc... chỉ là ta cũng là nhìn không tới bộ dáng của hắn.

- Chẳng lẽ lại là người trước kia ngươi quen?

Tần Phàm hiếu kỳ hỏi.

- Có khả năng, bất quá... Ách, bản Võ Thánh đoán chừng không có bằng hữu nào của mình còn có thể sống sót a.

Cổ Mặc có chút xấu hổ nói:

- Trước kia ta đều là độc hành độc lập, bằng hữu không có mấy cái, nhưng cừu gia lại không ít.

- Nếu như là cừu gia của ngươi, vậy hắn càng không có lý do bỏ qua ngươi ah.

Tần Phàm càng thêm khó hiểu.

- Có hai khả năng.

Cổ Mặc phân tích nói:

- Một cái là bởi vì hắn thấy thực lực của ta đã không bằng lúc trước, đối với hắn căn bản không có uy hiếp gì, hơn nữa hắn không biết ta còn có thể thông qua hấp thu đan khí tăng thực lực lên, cho nên không bằng giữ lại ta, để cho ta thống khổ tự động biến mất.

- Ách, ta xem Thánh chủ này không giống là người như vậy a...

Tần Phàm nhớ tới khí tức của Thánh chủ kia, cũng không giống là người tàn nhẫn như vậy, lại tiếp tục hỏi:

- Vậy một nguyên nhân khác thì sao?

- Tâm tính cường giả há là ngươi có thể suy đoán.

Cổ Mặc lắc đầu nói ra:

- Về phần một nguyên nhân khác, cái kia tự nhiên là bởi vì ngươi rồi.

- Bởi vì ta?

Tần Phàm nghi ngờ hỏi lại.

- Ha ha, ngươi ngẫm lại bên trong một đời tuổi trẻ, có bao nhiêu người có thể ở 17 tuổi liền đến trình độ như ngươi? Cho nên Chân Vũ Thánh điện này đối với ngươi ký thác kỳ vọng rất lớn, Thánh chủ kia lưu ta ở bên cạnh ngươi, dĩ nhiên là muốn ta hảo hảo trợ giúp ngươi rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status