Đạo chu

Chương 385: Hàn Vương nổi giận


Lộng Ngọc lúc này nghe được những tin tức này, nàng hoàn toàn kinh ngạc đến đứng cả tim. Điều này khiến cho nàng vô cùng sợ hãi. Thân thể bản năng theo đó lùi lại. Âm thanh phát ra nhè nhẹ đủ để cho Minh Châu nghe thấy. Khi mà Lộng Ngọc muốn lùi thân thể về phía sau thì một âm thanh nhỏ rơi vào tai nàng: “Không nghĩ tới xuất hiện một con chuột ở nơi này!”

“A...” Một tiếng rên khẽ từ miệng Lộng Ngọc phát ra, nàng ngập tức tức vươn tay ra trực tiếp dùng chuỳ thủ đâm thẳng về phía Minh Châu. Tuy nhiên Minh Châu nhanh như chớp dùng tay nàng khoé lấy tay của Lộng Ngọc. Nhanh như chớp một cây kim nhỏ dài sắc nhọn đâm thẳng vào huyệt ngủ của Lộng Ngọc. Đôi mắt Lộng ngọc theo đó híp lại rơi vào giấc ngủ thật sâu.

Cả người Vệ Trang được bao bọc trong một lớp vải trắng trước ngực. Trên ngực hắn có mấy cây xương xườn bị gẫy nát. Mùi thuốc trong phòng xộc lại gay mũi, Tử Nữ dùng một cái chày nhỏ dã những miếng dược thảo nhỏ trong chén. Hàn Phi tặc lưỡi mở miệng hỏi Tử Nữ: “Vê Trang huynh thế nào rồi, Tử Nữ cô nương!”

“Ta chưa từng bao giờ thấy hắn bị thương nặng thế này!” Tử Nữ vừa dã thuốc vừa mở miệng nói: “Có đến bốn cây xương sườn bị gẫy. Mặc dù không thương đến lúc phủ ngũ tạng nhưng ít nhất phải nghỉ hai mươi ngày mới có thể xuống giường. Đây là đã kết hợp với độc bí chế của ta. Công tử còn có chuyện gì hỏi nữa không?” Giọng nói tràn đầy châm chọc từ đôi môi màu tím xinh đẹp: “Ta cũng tò mò Vệ Trang cùng với công tử gặp đối thủ như thế nào mới có thể làm cho Vệ Trang bị thương nặng như vậy!?”

Hàn Phi nghe thấy vậy có chút buồn bực, đôi mắt nhìn về phía Vệ Trang. Chỉ thấy mặt Vệ Trang lạnh như băng, hắn hừ lạnh một tiếng: “Xích Mi Long Xà Thiên Trạch, hắn thực sự rất mạnh. Mạnh nhất từ trước đến nay mà ta từng biết.” Vừa nói đến đây thì Vệ Trang hơi trầm ngâm một chút nói: “Ta không rõ đám người Cơ Vô Dạ đó nghĩ gì lại thả ra một con quái vật như vậy. Chúng không sợ quái vật đó cắn trả sao?”

“Ồ...” Tử Nữ ngạc nhiên mở miệng hỏi: “Đây là lần đầu tiên ta thấy huynh như vậy đấy Trang! Xích Mi Long Xà Thiên Trạch, hắn có mạnh như vậy sao?”

“Mạnh, phi thường manh!” Nằm liệt trên giường, đôi mắt Vệ Trang nhìn thẳng về phía trần nhà: “Ta thất bại chỉ với một chiêu của hắn. Hơn nữa, ta còn cảm giác được hắn chưa dùng toàn lực đối với ta. Nếu như hắn muốn giết ta là điều dễ dàng. Ta chưa từng gặp đối thủ nào mạnh như vậy.” Đối mặt với Thiên Trạch khiến cho Vệ Trang có cảm giác như đối mặt với sư phụ mình dù rằng hắn muốn phủ nhận điều này nhưng đó là sự thật mà hắn không muốn nói ra.

“Xem ra...” Hàn Phi đưa ngón tay gõ gõ nhẹ trán của mình: “Nhiệm vụ lần này khó hơn tưởng tượng!” Vừa nói đến đây thì Hàn Phi thở ra một hơi dài: “Tử Nữ cô nương, phiền cô nương chăm sóc Vệ Trang huynh. Ta không thể rời đi lâu được...” Đến đây, Hàn Phi chỉ có thể chắp tay đối với Tử Nữ sau đó rời đi.

Nhìn cánh cửa đóng lại, Tử Nữ tiến về phía Vệ Trang đang nằm ở trên giường. Giọng nói nàng mang theo khó hiểu: “Trang, huynh hình như có tâm sự gì đó?” Vệ Trang chỉ khẽ liếc mắt nhìn về phía Tử Nữ sau đó im lặng nhìn về phía trần nhà.

Phanh! Bàn tay Hàn Vương đưa lên nhẹ nhàng vỗ lên phát ra âm thanh cháy chúa. Khuôn mặt nổi giận, ánh mắt mang theo dữ tợn nhìn về phía đám người đang quỳ gối xuống phía dưới trước mặt mình: “Nói xem... ai nói cho quả nhân biết chuyện gì đang diễn ra thế này? Tại sao Thái Tử lại chế!” Vừa nói thì đôi mắt Hàn Vương tràn ngập tức giận nhìn về phía Hàn Phi: “Hơn một nghìn tinh binh Hàn quốc, nhiệm vụ giải cứu Thái Tử không những thất bại mà hơn năm trăm tinh binh cũng bồi táng. Lão Cửu, nói với quả nhân xem ngươi đã làm những gì?” Bàn tay Hàn Vương siết chặt với nhau.

“Phụ Vương xin bớt giận!” Hàn Vũ lúc này lại chắp tay mở miệng đỡ lời đối với Hàn Phi: “Cửu đệ vốn là tuổi trẻ niên thiếu nên lãnh binh sẽ có thiếu sót là khó tránh khỏi. Điều này thật khó trách Cửu đệ, chỉ trách dư đảng Bách Việt lần này quá giảo hoạt.”

“Bẩm vương thượng...” Bất chợt lúc này Cơ Vô Dạ chắp tay đối với Hàn Vương. Hắn cũng đem cơn giận Hàn Vương chậm lại. Hàn Vương An nhìn thấy Cơ Vô Dạ thấp đầu cúi xuống đồng thời ánh mắt Cơ Vô Dạ liếc qua nhìn về phía Hàn Vũ nói: “theo ta được biết thì Thái Tử điện hạ chết không vì trong tay dư đảng Bách Việt mà Thái Tử điện hạ chết trong tay Hàn Thiên Thừa, nghĩa tứ của Tứ công tử!”

“Cái gì?” Hàn Vương kinh ngạc mở to mắt. Ngay sau đó ánh mắt hắn sắc lạnh nhìn về phía Cơ Vô Dạ cùng với Hàn Vũ quát lớn: “Lão Tứ, đây là chuyện gì? Tại sao Thái Tử lại chết trong tay con!?”

“Phụ Vương, xin cho con hỏi Cơ tướng quân vài điều trước đó đã...” Vừa nói đến đây Hàn Vũ quay ra nhìn về phía Cơ Vô Dạ mở miệng hỏi: “Cơ tướng quân, không biết ngài nghe tin này từ ai nói?”

“Từ một người thủ hả đáng tin cậy của ta...” Cơ Vô Dạ nắm tay đặt trước ngực mình, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Hàn Vũ nói: “Anh Ca!”

“Nga...” Hàn Vũ khẽ hô lên sau đó bình tĩnh nở nụ cười hoà nhã: “Ta nhớ người này chính là Bách Điểu dưới trướng tướng quân đi!. Vậy tướng quân có thể kể trình bày chi tiết cái chết Thái Tử huynh như thế nào hay không, ta rất muốn biết tường tận. Hẳn phụ vương cũng muốn biết!”

“Hừ...” Bàn tay Cơ Vô Dạ nắm tay của mình sau đó phất nhẹ một tiếng. Hắn đem toàn bộ trình bày tỉ mỉ diễn ra. Đồng thời còn thêm không ít mắm muối để cho câu chuyện này hơi nghiêng về phía hắn. Ngoài ra còn tố cáo Hàn Thiên Thừa ý đồ giết chết Anh Ca để bịt đầu mối.

Bàn tay Hàn Vương nắm chặt, hắn lạnh lùng quát lớn: “Lão Tứ, ngươi còn có gì để biện bạch!?”

“Bẩm phụ vương, con thừa nhận thuộc hạ con, nghĩa tử Hàn Thiên Thừa thực sự đã giết chết Thái Tử nhưng đây sự thực là ngoài ý muốn!” Hàn Vũ bình thản nói. Một tay hắn để ngực một tay hơi chìa ra, vẻ cười tự tin xuất hiện trên mặt Hàn Vũ: “Phụ Vương, ngài còn nhớ đến tướng quân nói đến lần cuối thuộc hạ Anh Ca tướng quân đã dùng ám khí đả thương chân Thái Tử huynh sao?”

“Con còn muốn nói gì!?” Hàn Vương đã không nhịn được lạnh lùng quét mắt nói: “Còn không mau nói ra!”

“Lúc đó bên cạnh thái tử huynh chính là Bách Độc Vương...” Hàn Vũ bình tĩnh giải thích: “Người này thiên trường sử dụng độc thuật. Mặc dù võ nghệ không cao nhưng một thân dụng độc xuất quỷ nhập thần có thể giết người vô hình. Người tiếp xúc hắn có thể chết bất cứ khi nào không hay. Chính vì vậy, nghĩa tử con Hàn Thiên Thừa muốn giải cứu Thái Tử huynh nhất định phải đem kẻ này xử lý đầu tiên. Mũi tên cuối cùng đó là để xử lý Bách Độc Vương nhưng thuộc hạ Anh Ca lại cho rằng nghĩa tử con muốn ám hại Thái Tử nên thay vì muốn cứu Thái Tử thành ngộ sát. Nếu không phải có thuộc hạ tướng quân xen vào, nghĩa tử Thiên Thừa của con đã thành công đem Thái Tử cứu ra. Thái Tử vốn cùng con đều là hài tử của phụ vương, tình huynh đệ như thủ túc sao con có thể tự chặt tay mình được. Phụ Vương, đây là những lời từ phế phủ của con...”

Bàn tay Hàn Vương nắm chặt lại, ánh mắt rét lạnh nhìn về phía Hàn Vũ. Đặc biệt nghe được Cơ Vô Dạ ở một bên quạt gió thêm củi: “Đây chẳng qua chỉ là lời một phía từ miệng Tứ công tử. Phải biết từ trước đến nay trong nhà quân vương đâu nói đến tình thân. Ai biết có người nào đó vì ngôi vị chí tôn bảo toạ kia mà không màng tình huynh đệ!”

“Ồ...” Dáng vẻ Hàn Vũ giả vờ tỏ ra ngạc nhiên nhìn về phía Cơ Vô Dạ rồi hỏi: “Ý tướng quân là ta vì ngôi vị thái tử nên mới ra tay với huynh trưởng của mình. Lời này của tướng quân có phần phiến diện quá không thế?”

“Im miệng, tất cả im miệng cho ta!” Hàn Vũ nghe được tiếng quát lớn của Hàn Vương thì cúi đầu nhếch miệng cười. Cơ Vô Dạ rõ ràng đã động vào lỗi đau của Hàn Vương. Năm xưa vì leo lện ngôi vị chí tôn kia mà Hàn Vương đã bỏ không ít công sức đồng thời chém giết không ít người mà tiến lên ngôi vị này. Cơ Vô Dạ nói Hàn Vũ lúc này chẳng khác nào đang nói về Hàn Vương cả.

“Việc này quả nhân sẽ tự có sắp xếp!” Bàn tay vỗ mạnh lên án kỷ, Hàn Vương An lạnh lùng quát mắt nhìn về phía đám triều thần: “Hàn Phi lãnh binh có thất trách gây ra cái chết Thái Tử, tước đi chức vị Tư Khấu đồng thời ngươi lập tức trở về phủ đóng cửa tự kiểm điểm bản thân. Không có lệnh quả nhân, ngươi tuyệt đối không được bước ra khỏi phủ nửa bước.”

Sắc mặt Hàn Phi không quá tốt chắp tay lại đối với Hàn Vương: “Nhi thần lĩnh mệnh!”

“Hàn Vũ làm việc bất lực...” Hàn Vương An lạnh lẽo nói: “Lập tức giao ra kẻ đã giết chết Thái Tử xử trảm lập quyết. Còn ngươi cũng ở lại trong phủ tự kiểm điểm bản thân giống Hàn Phi cho quả nhân!”

“Nhi Thần đã rõ!” Hàn Vũ cúi chắp tay hành lễ đồng thời khoé miệng hắn hơi nở nụ cười một cách nhẹ nhàng.

“Cơ tướng quân, ngươi cũng cần phải giao ra hung thủ giết chết Thái Tử!” Hàn Vương lạnh lùng nhìn về phía Cơ Vô Dạ.

“Thuộc hạ đã rõ!” Cơ Vô Dạ chắp tay cúi đầu xuống. Tuy nhiên ánh mắt lại thoáng liếc nhìn qua Hàn Vũ: “Thật là một con cáo già. Vì ngôi vị thái tử mà ngay cả người mình cũng có thể hy sinh!”

“Cơ tướng quân...” Hàn Vương An tiếp tục lạnh lùng nói: “Vì lần này khanh hành động bất lời, không những không cứu ra được thái tử còn để thái tử chết, quả nhân phạt một năm bổng lộc của khanh. Khanh có gì muốn nói!”

“Thần lĩnh mệnh!” Cơ Vô Dạ đối với một năm bổng lộc làm sao thèm quan tâm: “Đa tạ vương thương khoan dung!”

“Cơ Vô Dạ...” Hàn Vương An lúc này nắm tay thật chặt: “Ta lệnh cho khanh lập tức cùng với Huyết Y Hầu toàn lực truy bắt đám người dư nghiệt Thiên Trạch. Nếu như có người chống cự lập tức giết không tha. Ta cho phép khanh điều động quân binh đem đoàn người Thiên Trạch truy sát.”

“Thần...” Cơ Vô Dạ khom người thật sâu: “Lĩnh mệnh!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status