Đạo chu

Chương 386: Bắt có Hàn Vương


Trăng treo lên cao đỉnh đầu Hàn Vương cung, Hàn Vương nằm ở trên giường nhắm chặt đôi mắt lại. Ở trong căn phòng rộng lớn với ánh sáng lờ mờ này, một nữ nhân mặc quần áo với màu đen mờ ảo. Bề ngoài khoác một lớp lụa váy mỏng, bên trong mặc đồ lót màu đen. Quả thực vô cùng gợi cảm.

Giọng nói tràn ngập mị hoặc từ miệng nàng phát ra: “Đại vương,người ngủ rồi sao?” Tiếng thở nhẹ nhàng từ người nam nhân trung tuổi béo tốt phát ra. Đôi mắt người nữ nhân xinh đẹp nhìn về phía hắn có chút phức tạp. Phu thê hơn mười năm, dù nàng chán ghét Hàn Vương An nhưng hai bên không có tình yêu nhưng vẫn có tình nghĩa phu thê.

“Huynh đã đến rồi sao?” Một giọng nói vang lên rời vào trong tai Long Ngạo Thiên. Ánh mắt nàng nhìn về phía của sổ như đang chờ đợi điều gì đó. Cánh cửa sổ với những chiếc màn che lờ mờ thổi lên trong gió. Thân hình một người thanh niên dần dần từ dưới bóng đêm đi ra. Dưới ánh sàng lờ mờ, hắn càng trông thêm tuấn mỹ hơn.

Hai tay người thanh niên ôm ngực của mình sau đó hơi nghiêng đầu nhìn về phía người nữ nhân xinh đẹp: “Muội làm sao có thể biết ta đã đến rồi! Ta cho rằng mình đã ẩn nấp kỹ lắm chứ? Ngay cả cao thủ cũng đừng hòng nhận ra ta. Ta có tin tưởng về hả năng ẩn nấp của mình...”

“Trong không khí có một mùi hương thoảng thoảng...” Minh Châu nhẹ nhàng nhỏ giọng nói. Ngón tay nàng không quên điểm nhẹ lên huyệt ngủ của Hàn Vương An. Thân mình nàng đứng dậy từ chiếc giường. Hai chân thon thả, eo uyển chuyển như rắn nước. Đôi môi xinh đẹp ướt át khẽ mấp máy: “Theo gió. Dù là rất nhạt nhưng nữ nhân luôn nhạy cảm với mùi này. Đặc biệt mùi vị của nam nữ vừa hoạt động việc phòng the xong. Huynh nói ta có nói đúng sao, Thiên Trạch!”

Người thanh niên đưa lên hít hít hai bả vai của mình. Trong lòng hắn nghĩ đến vừa rồi hắn quả thực tiến hành việc giao hoan với Diễm Linh Cơ, đem nàng an ủi tốt mới một mình độc xấm Hàn Vương cung. Hai vai Long Ngạo Thiên theo đó nhún nhún: “Lần sau ta nên đi tắm kỹ hơn trước khi gặp muội, A Châu! Đã lâu không gặp, muội thực sự trở nên xinh đẹp hơn rất nhiều rồi.”

“A Thiên, huynh không nên xuất hiện ở nơi này!” Giọng nói Minh Châu mang theo chút buồn bã. Nàng uyển chuyển đi về phía một vách tường sau đó ấn một cái cơ quan. Vách tường mở ra, một chiếc lọ nhỏ được đặt vào nơi đó. Ngón tay mảnh khảnh vươn ra đem chiếc lọ nhỏ cầm lấy. Đôi mắt nàng hơi mang theo u buồn và tang thương khi nhìn về phía Long Ngạo Thiên nói: “Đây là giải giác mà huynh cần để giải cổ trùng trong cơ thể huynh!”

Long Ngạo Thiên trầm ngâm một chút, hắn thấy được thân mình Minh Châu uyển chuyển đi về phía hắn. Lúc này, thân mình Minh Châu mặc một thân quần áo lót quả thực vô cùng kích thích. Phía dưới Long Ngạo Thiên lại muốn một lần nữa ngóc đầu lên. Nghĩ đến đây hắn đem quần xách lên chỉnh lại cây d*ơng vật của mình. Minh Châu thấy như vậy thì khoé miệng hơi kéo lên. Bàn tay nàng đưa ra một chiếc bình về phía Long Ngạo Thiên, Long Ngạo Thiên vừa vươn tay ra muốn lấy chiếc bình nhỏ vừa đem câu chuyện chuyển khai: “Thái tử đã chết!”

“Ta đã biết!” Bàn tay Minh Châu co rụt lại khiến cho bàn tay Long Ngạo Thiên chụp vào hư không.

“A Châu...” Long Ngạo Thiên nhăn mày nhìn về phía Minh Châu. Đôi mắt hơi chớp chớp tò mò nói: “Muội không phải đùa giỡn ta đó chứ?”

“Thuốc giải ta có thể cho huynh! Nhưng ta muốn hỏi huynh một câu hỏi” Minh Châu nhẹ nhàng tiến sát về phía Long Ngạo Thiên. Trước mặt Long Ngạo Thiên, Minh Châu đem quần áo giải khai chỉ để lại một bộ đồ lót che ngực và che nơi thần bí nhất của thiếu nữ. Một bộ lót màu đen che đi nơi này càng làm cho người ta có cảm giác kích thích vô cùng. Thân thể Minh Châu lại dán sát vào Long Ngạo Thiên, nàng trực tiếp làm hạ thể mình cọ sát vào nơi đang phồng rộp lên của Long Ngạo Thiên. Một chút ma sát khiến cho thân mình nàng có chút tê dại, Minh Châu khẽ thở ra một hơi nóng vào mặt Long Ngạo Thiên: “Ta có đẹp không?”

“A Châu...” Long Ngạo Thiên có chút tránh né ánh mắt nóng bỏng của Minh Châu. Vậy mà Minh Châu lại một lần nữa sát vào ngực hắn hơn đồng thời ngón tay mảnh khảnh trực tiếp cầm cằm hắn kéo lại. Đôi mắt nàng chăm chú quan sát khuôn mặt này. Mười ba năm, hình ảnh mờ ảo ấy lại rõ ràng trong đầu nàng lần nữa. Nàng ham thích hít mùi hương nam tử đã lâu này. Mùi hương khiến cho nàng vô cùng thích ý. Giọng nói đầy nam tính ấy lại rơi vào trong tai nàng: “Muội biết ta là một nam nhân bình thường rồi mà. Muội không cần cọ sát vào như vậy đâu. Nó cũng giúp ta trả lời câu hỏi của muội còn rồi gì. Giờ được chưa, muội có thể đưa cho ta thuốc giải rồi chứ?”

“Hihihi, huynh vẫn thành thật đến ngốc nghếch như vậy, A Thiên!” Minh Châu mỉm cười nói. Nàng cảm giác được hạ thể mình ngứa ngứa và ướt át. Theo bản năng càng muốn cọ sát hạ thể vào nơi phồng rộp của Long Ngạo Thiên hơn. Giọng nói nàng tràn ngập mị hoặc phát ra: “Muội có thể cho huynh thuốc giải nhưng huynh cần ở lại một đêm nay với ta.”

“A Châu, muội có thể không nói những lời hiểu lầm được không?” Long Ngạo Thiên dùng ánh mắt như chết cha chết mẹ nhìn về phía Hàn Vương An đang ngủ say: “Nơi này vẫn có Hàn Vương An ở nơi này đây. Muội thực sử muốn để lại ta hôm nay ở nơi này sao? Vậy tối nay ta ngủ ở đâu đây, ngủ chung với Hàn Vương An sao? Chúng ta nhưng là kẻ thù đó nha...”

“...” Minh Châu lại khẽ phì một tiếng sau đó cười khúc khích. Nàng dùng đôi mắt xinh đẹp nhìn thẳng về phía Long Ngạo Thiên: “Huynh vẫn như vậy. Nhiều năm như vậy huynh còn không có trưởng thành vẫn thích trêu đùa người khác như vậy! Có lẽ vì vậy mà ta chưa từng bao giờ quên được huynh. Huynh nói xem, huynh có đáng chết hay không?”

“Đáng chết, đáng chết...” Đầu Long Ngạo Thiên liên tục gật vài cái. Hắn đã hết chịu nổi rồi. Hiện giờ Minh Châu lại áp sát vào cơ thể hắn liên tục cọ sát mãnh liệt *m đạo nàng cùng với phần ngoài d*ơng vật của hắn. Rõ ràng cách nhau xa bởi một lớp quần áo vẫn thấy kích thích vô cùng. Vẻ mặt Long Ngạo Thiên theo đó méo mó: “A Châu, có thể đưa cho ta thuốc giải được không?”

“Ưm...” Minh Châu khẽ phát ra tiếng rên nhỏ. Đôi mắt nàng chớp chớp nhìn về phía Long Ngạo Thiên. Giọng nói khe khẽ: “Nhanh như vậy đã ướt át rồi sao?” Con mắt Long Ngạo Thiên theo đó mở to khi mà bàn tay mềm mại Minh Chậu trực tiếp vươn ra đưa lên vuốt ve nơi phồng rộp của Long Ngạo Thiên. Đồng thời nàng cúi xuống vươn tay ý định kéo quần Long Ngạo Thiên ra ngoài.

Bất quá bàn tay Long Ngạo Thiên đã đưa ra giữ chặt quần của mình sau đó mở miệng lên tiếng: “A Châu, muội nghĩ chúng ta bây giờ làm chuyện này ở nơi này thực sự được chứ? Đừng quên ở nơi này còn có Hàn Vương An đâu!”

“Huynh không cần lo lắng, Hàn Vương, ta đã điểm huyệt ngủ. Không có đến sáng ngày mai, hắn sẽ không dậy nổi đâu!” Minh Châu dùng ánh mắt tràn đầy coi thường nhìn về phía Hàn Vương An. Đồng thời lại biến thành khiêu khích khi nhìn về phía Long Ngạo Thiên: “Chúng ta làm chuyện này ngay trước mặt Hàn Vương, huynh không thấy chuyện này rất thú vị sao?”

“Quả thực thú vị và kích thích!” Long Ngạo Thiên méo miệng cười khổ nói: “Nhưng ta là người đã có thê tử, A Châu!”

“Muội cũng đã trở thành phu nhân của Hàn Vương!” Minh Châu khẽ liếc mắt đưa tình với Long Ngạo Thiên: “Còn là huynh chê ta không sạch sẽ. Đã trở thành phu nhân của Hàn Vương An, không giống như thê tử của huynh đem tấm thân sạch sẽ cho huynh!” Vừa nói Minh Châu khẽ dùng tay nhỏ chạm vào ngực Long Ngạo Thiên.

“Chúng ta đã trưởng thành, mười ba năm đã qua!” Long Ngạo Thiên mở miệng nói: “Hiện giờ ta là người đã có thê tử. Muội rất xinh đẹp, ta gần như không có sức mạnh chống cự trước sức hút của muội. Mà làm gì có nam nhân nào có sức chống cự trước muội chứ? Ta cũng là nam nhân sao có thể ngoại lệ. Chỉ là giờ ta đã có thê tử, ta không muốn phản bội nàng ấy.”

Con mắt Minh Châu lại nheo lại, ánh mắt nàng trở nên sắc bén. Giọng nói cũng vì thế mà hơi thay đổi: “Thê tử của huynh rất đẹp? Đẹp hơn ta sao?”

“Mỗi người một vẻ!” Ngón tay chỏ Long Ngạo Thiên đưa lên gãi gãi sống mũi của mình sau đó nói: “Muội so với muội ấy còn có phần hơn chút. Tuy nhiên, hiện giờ nàng ấy là thế tử của ta. Hãy coi như đây là một kỷ niệm đẹp đi, A Châu! Là ta có lỗi với muội không nên làm chậm trễ muội!”

“Huynh!” Minh Châu chỉ cảm giác được ót đau xót. Ngay sau đó đôi mắt nàng nhắm nghiền lại. Ngay sau đó nàng gục vào trong ngực Long Ngạo Thiên. Nhìn giai nhân gục trong ngực mình, Long Ngạo Thiên chỉ thở ra một hơi thật dài. Hắn đem nàng trực tiếp bế xốc lên theo kiểu công chúa sau đó đi về phía chiếc giường lớn.

Phịch! Thân thể Minh Châu nhẹ nhàng rơi vào trong chiếc giường mềm nhẹ. Thân thể gợi cảm ma quỷ Minh Châu đập vào trong mắt Long Ngạo Thiên. Đôi mắt Long Ngạo Thiên không thể không quét qua thân thể nàng một chút. Dưới đôi mắt thị lực siêu việt, hắn có thể quan sát được chiếc mu hơi cao ẩn dưới lớp quần lót đã ướt nhẹp. Điều này làm cho Long Ngạo Thiên muốn phún màu.

“Xin lỗi muội, A Châu!” Long Ngạo Thiên lại một lần nữa mở miệng nói. Bàn tay đưa lên xách lại quần của mình đồng thời trong tay hắn đã có một chiếc lọ chứa đứng thứ này. Đồng thời, Long Ngạo Thiên nhìn về phía Hàn Vương An. Bàn tay hắn vươn ra trực tiếp túm vào cổ Hàn Vương An sau đó trực tiếp xách lên như một con chó con.

Vụt! Thân hình Long Ngạo Thiên mang theo Hàn Vương An biến mất ở cửa sổ. Ở lại chỉ còn duy nhất Minh Châu phu nhân đang ngủ say. Không biết vì lý do gì, có thể vì nàng gặp ác mộng mà hai đôi mắt đã xuất hiện từng giọt lệ nho nhỏ chảy xuống.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status