Đế sư xuất sơn

Chương 265



Chương 265

Lưu Hằng Vỹ nở một nụ cười lạnh lùng, trên mặt hiện lên một tia khinh thường: “Hóa! Hóa ra chỉ là thêm hai tên ngu ngốc khác!”

“Nhưng mà, bố mày cũng không quan tâm mày có phải là kẻ ngu ngốc hay không, tao cho mày hai lựa chọn!”

“Thứ nhất, bồi thường cho bố mày ba mươi tỷ đồng tiền thuốc thang, thì tao sẽ bỏ qua truyện này!”

“Thứ hai!”

Nói đến đây, ánh mắt anh ta trở lên lạnh lẽo: “Để lại một tay một chân, để mày nhớ kỹ, làm những chuyện anh hùng như thế này không phải lúc nào cũng gặp kết quả tốt đẹp đâu!”

“Không, không được!”

Hà Nhược Tuyết chạy tới, chắn trước mặt Diệp Phùng, vẻ mặt van xin: “Cậu Lưu, anh ấy không cố ý làm như vậy đâu, tôi thay mặt anh ấy xin lỗi anh, cầu xin anh, hãy tha cho anh ấy!”

“Không cố ý sao?”

Lưu Hằng Vỹ nghiêm mặt chỉ vào vết thương vẫn còn đang chảy máu ở trên đầu: “Từ nhỏ đến lớn, chỉ có bố mày đánh người khác, chưa từng có người nào dám làm tổn thương đến bố mày dù chỉ là một sợi lông tơ đi chăng nữa!”

“Nếu tao không dạy cho thằng nhóc này một bài học, sau này Lưu Hằng Vỹ tao làm sao có thể ở lại thành phố Hữu Thiên này được nữa.”

“Không sai.”

“Thân phận của cậu Lưu nhà chúng ta lớn như thế nào mà lại để cho một tên rác rưởi không biết từ đâu đến làm cho bị thương, nếu việc này bị truyền ra ngoài không phải sẽ làm trò cười sao?”

“Nếu hôm nay không băm tên khốn này ra làm tám mảnh thì nó sẽ không biết thế nào gọi là trời cao đất dày đâu.”

Những tên cấp dưới đứng xung quanh không ngừng cười nhạo Diệp Phùng, không để đám người Diệp Phùng vào trong mắt.

Thiên Lang ở bên cạnh, trong mắt anh ta chợt lóe lên một tia nguy hiểm, tay anh ta trượt xuống, lưỡi kiếm sắc bén lạnh lẽo nằm trong lòng bàn tay anh ta, Thiên Lang từng bước tiến lên, nhưng Diệp Phùng lại nhíu mày vung tay lên, lắc đầu ra hiệu cho anh ta.

Hà Nhược Tuyết có chút phân vân, cuối cùng cô ấy trở nên quyết đoán, liều mạng cầu xin Lưu Hằng Vỹ: “Cậu Lưu! Chuyện này… tất cả đều là lỗi của tôi!”

“Tôi… tôi bằng lòng…”

“Bằng lòng? Bằng lòng cái gì cơ?”

Gương mặt Hà Nhược Tuyết có chút xấu hổ, nhưng khi nghĩ đến Diệp Phùng ở bên cạnh, sự xấu hổ được thay thế bởi sự quyết tâm: “Tôi… tôi bằng lòng… chuyện đó với anh!”

“Ha ha… mấy người anh em, mọi người có nghe thấy không? Con đàn bà khốn kiếp này nói bằng lòng ngủ với cậu Lưu đấy, ha ha…”

Mọi người xung quanh đột nhiên cười ầm lên, ánh mắt bọn họ nhìn về phía Hà Nhược Tuyết tràn đầy sự ham muốn, ánh mắt Hà Nhược Tuyết hiện lên một tia cay đắng, cô ấy chẳng qua chỉ là một học sinh bình thường không quyền không thế, còn có thể làm gì được nữa đây?

Diệp Phùng vì muốn cứu cô ấy nên mới đụng vào Lưu Hằng Vỹ, cô ấy không thể trơ mắt đứng nhìn một người tốt như anh vì mình mà chịu thiệt được, đúng không?

Nghĩ đến đây, gương mặt cô ấy cố nở một nụ cười, nói: “Cậu Lưu, anh… xem, có thể để bọn họ đi được chưa?”

“Bộp!”

Đột nhiên Lưu Hằng Vỹ bóp chặt cằm Hà Nhược Tuyết, trên mặt hiện lên một nụ cười tàn nhẫn: “Đi ư? Cô nghĩ cô là ai cơ chứ?”

“Chỉ với một cái thân xác này thôi mà đáng giá ba mươi tỷ đồng sao?”

“Ông đây nói cho cô biết, đêm nay tôi nhất định sẽ chơi đùa với cô! Còn anh ta, hôm nay nhất định không được rời đi nửa bước.”

Hà Nhược Tuyết lộ rõ vẻ tuyệt vọng, cô ấy khó khăn quay đầu lại, nhìn về phía Diệp Phùng, ánh mắt hiện lên vẻ vô cùng ân hận: “Thực sự… Thực sự xin lỗi.”

“Tại sao cô lại phải xin lỗi?”

Diệp Phùng bình tĩnh nói: “Chỉ là một vài tên vô dụng mà thôi, có thể làm được trò gì chứ?”

Chỉ với một câu nói, tất cả mọi người đều tỏ ra bất ngờ, thậm chí một số khách hàng đi ngang qua xem trò vui cũng phải nhìn Diệp Phùng với ánh mắt kỳ lạ. Người đàn ông này, có phải đầu óc có vấn đề rồi hay không vậy!

Tình hình như thế này rồi, mà anh vẫn còn dám khiêu khích Lưu Hằng Vỹ, thật sự không sợ chết hay sao?

“Này thằng khốn, mày đang nói cái gì vậy hả?”

Khóe miệng Diệp Phùng hơi nhếch lên: “Tôi nói, các người sẽ không dám động vào tôi đâu!”

“Không dám động vào mày sao? Ha ha…”

Lưu Hằng Vỹ cười phá lên như vừa nghe thấy một câu chuyện buồn cười nhất trên đời này vậy: “Các anh em, mọi người đã nghe thấy nó nói gì không? Ông đây sẽ không dám động vào nó sao? Haha…”

Tất cả mọi người đều bật cười, Lưu Hằng Vỹ nhìn anh một lượt sau khi xem xét, anh ta nói: “Thằng khốn, ông đây từ nhỏ đã đi khắp ba tỉnh phía Đông Bắc, đấu với không ít người có thế lực trên khắp mảnh đất Đông Bắc ấy, mày chỉ là một tên cứng đầu không biết chui từ đâu ra, lại dám nói ông đây không dám động vào mày sao?”

“Không tin sao? Vậy anh có thể thử xem!”

“Ha ha… được thôi! Đúng là một tên chán sống mà!”

Ánh mắt Lưu Hằng Vỹ đột nhiên hiện lên một tia tàn nhẫn: “Hôm này cho dù mày có là vua chúa hay gì đi chăng nữa, ông đây nhất định sẽ đánh chết mày!”

Dứt lời, anh ta cầm chai rượu trên bàn, định đập vào đầu của Diệp Phùng!

Ngược lại Diệp Phùng không hề nhúc nhích, ngay khi chai rượu sắp đập vào đầu anh, một tiếng quát mắng đột nhiên vang lên: “Lưu Hằng Vỹ! Em dám!”

“Lại tên nào chán sống nữa thế…”

Lưu Hằng Vỹ mất kiên nhẫn mở miệng chửi bới, vừa quay đầu lại thì thấy dáng vẻ của người đang đi tới, những lời chưa kịp nói ra đã nuốt lại vào trong, anh ta ngạc nhiên: “Chị, sao chị lại ở đây?”

Lưu Hằng Hương tức giận đi tới, vẻ mặt lạnh lùng nhìn anh ta: “Lưu Hằng Vỹ! Em đang làm cái gì vậy hả?

Lưu Hằng Vỹ cười cười: “Chị, không có chuyện gì đâu, chỉ là một thằng nhóc không có mắt, nên em muốn dạy dỗ nó cách làm người.”

Trong mắt Lưu Hằng Hương hiện lên một tia sợ hãi: “Thằng nhóc không có mắt? Ý của em là người này sao?”

“Đúng thế!”

Lưu Hằng Vỹ cười nghiêm nghị: “Tên khốn kiếp này không biết từ đâu ra mà dám làm ra vẻ anh hùng trước mặt ông đây!”

“Chuyện vặt vãnh như thế này, có lẽ không cần đến bà chị già phải ra tay đâu, em sẽ tự mình giải quyết.”

Nói xong, anh ta nhìn về phía Diệp Phùng nói: “Thằng nhóc này, mày cũng may mắn thật đấy. Bà chị già này của tao vô cùng tốt bụng, không muốn phải đổ máu nên tao cũng không cần tay chân của mày nữa, nhưng ba mươi tỷ đồng kia, một xu cũng không được thiếu đâu đấy.”

“Anh chắc chắn muốn lấy ba mươi tỷ của tôi sao?”

Khóe miệng Diệp Phùng nở một nụ cười khác lạ.

Khi nhìn thấy nụ cười này, trong lòng Lưu Hằng Hương đột nhiên run lên, mới vừa rồi Diệp Phùng đã dùng sáu trăm triệu đồng để đổi lấy sòng bạc của nhà họ Chu, nếu như Diệp Phùng chịu đưa ba mươi tỷ này ra thì có lẽ phải dùng cả nhà họ Lưu này để bồi thường lại cho anh mất.

“Nói nhiều vô ích! Ba mươi tỷ đồng, không thể ít hơn, nếu như thiếu một xu thôi, ông đây sẽ khiến mày phải…”

“Bốp! “

Một cái tát thật mạnh đánh vào mặt Lưu Hằng Vỹ, khiến cho anh ta và mọi người như tỉnh lại!

Lưu Hằng Vỹ ôm mặt, vẻ mặt đau đớn nhìn Lưu Hằng Hương: “Chị, sao chị lại đánh em!”

Lưu Hằng Vỹ là một tên nhóc ngang bướng nhất của nhà họ Lưu, không sợ trời đất, người duy nhất anh ta sợ chính là Lưu Hằng Hương.

“Đánh em? Chị còn nóng lòng muốn giết chết em luôn kìa!”

Lưu Hằng Hương nhíu mày, nghiến răng nghiến lợi nhìn anh ta: “Vừa rồi chị đã gọi điện thoại cho em, bảo em phải như thế nào hả?”

Lưu Hằng Vỹ nói: “Chị nói có khách quý đến, bảo em nhanh chóng quay về nhà họ Lưu, nhưng mà, em chưa kịp rời đi thì đã đụng phải thằng nhóc này, chị đi sẽ không mất nhiều thời gian đâu, đợi em dạy dỗ nó một chút rồi đi đón khách quý cũng chưa muộn mà!”

“Em dạy dỗ người này xong, khách quý, chắc chắn sẽ không đến nữa đâu!”

Lưu Hằng Hương liếc nhìn anh ta một cái, sau đó đi tới trước mặt Diệp Phùng, trước sự kinh ngạc của mọi người, cô ta cúi đầu, vẻ mặt áy náy: “Đế sư Diệp, thật xin lỗi, em trai của tôi đã xúc phạm đến ngài. Tôi xin được thay mặt nhà họ Lưu, xin ngài thứ tội!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.2 /10 từ 27 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status