Đế sư xuất sơn

Chương 266



Chương 266

Nhìn thấy cảnh tượng này, hai tròng mắt của Lưu Hằng Vỹ thiếu chút nữa cũng nhảy ra ngoài luôn rồi, lắp bắp nói với Lưu Hằng Hương: “Chị… Chị, đây… chị có ý gì?”

“Sao… Sao chị lại nói xin lỗi với một kẻ vô dụng vậy?”

“Đồ ngốc! Em còn không rõ là em đã chọc đến ai sao?”

“Người này, chính là khách quý mà nhà họ Lưu chúng ta mời đến đấy!”

“Đế Sư thiên hạ, Diệp Phùng, Đế sư Diệp!”

Lưu Hằng Vỹ kinh ngạc, sắc mặt ngay lập tức thay đổi: “Cái… Cái gì? Anh ta chính là Diệp Phùng, người đã thắng sòng bạc nhà họ Chu đấy à?”

Thành phố Hữu Thiên cũng không lớn, Diệp Phùng vừa mới vào thành phố, truyện Diệp Phùng khiến nhà họ Chu phải ngã một cú rõ đau, hơn nữa cũng chỉ là trong một giờ ngắn ngủi, mà đã truyền đến tai các thế lực lớn nhỏ trong Thành phố Hữu Thiên rồi! Mà giờ phút này trong lòng Lưu Hằng Hương cũng vô cùng hoảng sợ, người khác không chú ý đến, nhưng cô ta có thể nhìn thấy rõ ràng, thuộc hạ Thiên Lang, đã từ từ vươn đao ra rồi, nếu như sát thần này ra tay, chỉ sợ rằng em trai của cô ta không chỉ bị thương nhẹ ở đầu như vậy đâu!

Mặc dù Lưu Hằng Vỹ chỉ biết ăn chơi không làm nổi chuyện gì lớn, nhưng dù thế nào đi chăng nữa, Lưu Hằng Vỹ cũng là em trai của cô ta.

Lưu Hằng Hương không biết làm sao mà nhìn thoáng qua Lưu Hằng Vỹ đang ở bên cạnh, hít một hơi thật sâu, cười nói nhìn về phía Diệp Phùng: “Đế sư Diệp, nếu như anh muốn uống rượu, nhà họ Lưu cũng có rượu ngon thịt ngọt, sao anh lại đến một nơi tối tăm bẩn thỉu như thế này?”

“Tối tăm bẩn thỉu sao? Ngược lại tôi lại cảm thấy, một chuyến đi này, đúng là rất đáng giá!”

“Nếu không thì làm sao có thể gặp được phong thái này của cậu chủ nhà họ Lưu chứ!”

Lưu Hằng Hương bị một câu nói của Diệp Phùng chặn miệng, hung hăng liếc Lưu Hằng Vỹ một cái: “Thứ ngu ngốc này, còn không mau xin lỗi Đế sư Diệp đi?”

“Chị, chị bảo em phải xin lỗi anh ta, việc này…”

Trên mặt Lưu Hằng Vỹ thoáng qua một tia bối rối, trong lòng lại không muốn, không phải chỉ là một ông thầy dạy học thôi sao? Có gì mà ra vẻ cơ chứ?

Lúc này, người trong câu lạc bộ đêm tụ lại càng ngày càng nhiều, trước mặt nhiều người như vậy mà phải xin lỗi Diệp Phùng, vậy chẳng phải sẽ mất hết thể diện hay sao?

Nhìn thấy biểu tình trên mặt Lưu Hằng Vỹ, làm sao Lưu Hằng Hương có thể không biết được giờ phút này Lưu Hằng Vỹ đang nghĩ gì kia chứ, chân mày lá liễu ngay lập tức nhăn lại: “Lưu Hằng Vỹ! Còn không mau xin lỗi đi!”

Mà sắc mặt của Diệp Phùng, cũng ngay lập tức trở nên u ám: “Cậu chủ nhà họ Lưu có thân phận cao quý, tất nhiên không phải là người mà một Đế sư nho nhỏ như tôi có thể chọc tới được rồi!”

“Mười tỷ đồng, lát nước tôi sẽ bảo người đưa đến nhà họ Lưu!”

“Thiên Lang, chúng ta đi!”

“Đế sư Diệp, chúng ta…”

Diệp Phùng căn bản không cho cô ta cơ hội nói chuyện, xoay người rời đi.

Nhìn theo bóng dáng anh rời đi, Lưu Hằng Hương há mồm, trên mặt nhất thời hiện lên cảm giác bất lự!

c “Kiêu cái gì chứ?”

“Anh ta dám đưa mười tỷ đồng qua, cậu chủ tôi đây cũng dám nhận, còn thật tưởng rằng tôi cũng giống như cái thứ hèn nhát nhà họ Chu hay sao?”

“Em im miệng lại cho chị!”

Lưu Hằng Hương tức giận hét lên một tiếng, nhìn người em trai ngu ngốc này của mình, nói: “Em có biết em đã gây ra họa lớn thế nào không hả?”

Lưu Hằng Vỹ ấm ức nói: “Chị! Ở đây là Thành phố Hữu Thiên, mặc dù Diệp Phùng anh ta rất tài giỏi, nhưng chắc sẽ không đủ khiến cho nhà họ Lưu chúng ta phải sợ đến mức này chứ?”

Một cảm giác thất vọng thoáng hiện lên trên khuôn mặt Lưu Hằng Hương, tất cả những kế hoạch trước đó, thậm chí không tiếc ba mươi sáu nghìn tỷ để tạo ra ưu thế này, tất cả, đều mất trắng cả rồi…

Rời khỏi Câu lạc bộ đêm Nguyệt Dạ, hai người thảnh thơi đi đến một công viên khá vắng vẻ, lúc này, Thiên Lang ở bên cạnh mới mở miệng nói: “Thầy, tại sao lại không để em ra tay dạy dỗ cho thằng nhóc kia một bài học?”

“Chỉ là đứng đầu thế lực của tỉnh Đồng Tam mà thôi, ở trước mặt thầy, còn không có tư cách để mà kiêu ngạo đâu!”

Trong mắt Diệp Phùng lóe lên tia sáng: “Một kẻ nhà giàu có quyền có thế chỉ biết ăn chơi, giết cậu ta thì có thể mang lại chút lợi ích gì hay sao?”

“Thiên Lang, giết người thì cũng cần phải có lý do, nếu như nhà họ Lưu đến cửa hỏi tội, vậy làm sao thầy có thể không nhận đây?”

Ánh mắt của Thiên Lang mở lớn, hiển nhiên là không hiểu đến cùng là Diệp Phùng đang tính toán điều gì, suy nghĩ một hồi, trong lòng vẫn không hiểu rõ, thầy làm như vậy, tất nhiên là cũng có đạo lý của thầy, chính mình cần gì phải phí tâm tư nghĩ nhiều như vậy làm gì?

Nhiệm vụ của anh ta, đó chính là bảo vệ sự an toàn của thầy, chỉ vậy thôi! Có lẽ cảm nhận được sự hoài nghi trên mặt Thiên Lang, Diệp Phùng khẽ cười, đột nhiên nói: “Thiên Lang, cậu nói xem mục đích chúng ta đến Thành phố Hữu Thiên này là để làm gì?”

Thiên Lang trừng mắt nhìn, mục đích? Không phải là đến tìm hoa Nhân sâm, chữa vết sẹo ở trên cánh tay của cô hay sao?

Diệp Phùng chắp tay sau lưng, khẽ nói: “Rất có khả năng Giang Hạ Hàn cũng đang ở đây!”

“Cái gì? Đại sư huynh ở Thành phố Hữu Thiên?”

Thiên Lang nhất thời kinh ngạc mà buột miệng thốt lên!

Là học trò tâm đắc nhất của Diệp Phùng, là Hộ Quốc Thánh Hiền được tất cả các anh em bạn học ngưỡng mộ từ tận đáy lòng, tất cả mọi người, không một ai từ bỏ việc tìm kiếm tin tức của Giang Hạ Hàn cả!

Lần trước, ở nhà tù Chí Hòa, là lần cách Giang Hạ Hàn gần nhất, nhưng đáng tiếc, vẫn như trước không tìm đượ!

c Mà lần này, Diệp Phùng đã hạ quyết tâm, nhất định phải tìm thấy Giang Hạ Hàn!

Nhất định anh phải làm cho rõ, học trò của chính mình, thật sự là tội ác đây trời, hay là bị người khác hãm hại!

Nếu cậu ta thật sự là tội ác đầy trời, vậy thì Diệp Phùng sẽ tự tay xử lý cậu ta!

Còn nếu như cậu ta là bị người khác hãm hại, vậy thì cho dù đối đầu với cả thế giới này, anh cũng sẽ đòi lại công bằng cho cậu tai Người làm thầy như anh còn chưa chết, anh sẽ không cho phép bất kỳ ai tùy ý bắt nạt học trò của mình!

Nghĩ đến đây, ánh mắt của Diệp Phùng lặng lẽ hiện lên một tia sắc bén!

Giang Hạ Hàn, cậu còn muốn trốn thây đến bao giờ nữa đây?

Một trận gió đêm thổi qua, một mảnh im ắng, Diệp Phùng khẽ nói: “Cậu về trước đi, thây muốn tự mình đi dạo một chút!”

“Nhưng mà…’ Trên mặt Thiên Lang hiện lên vẻ do dự, nơi này là Thành phố Hữu Thiên, đầy rẫy nguy hiểm, để Diệp Phùng một mình ở đây, anh ta có chút không yên tâm.

“Sao nào? Sợ thầy gặp nguy hiểm sao?”

Trên mặt Diệp Phùng hiện lên ý cười: “Yên tâm đi, thây chỉ muốn an tĩnh một chút mà thôi, sẽ không gây chuyện gì đâu!”

“Dạ, vâng!”

Thiên Lang gật đầu, im lặng rời đi, Diệp Phùng khẽ lắc đầu, tạm thời quên đi những chuyện phiên não, tùy ý để gió đêm thôi bay góc áo, tận hưởng sự yên tính khó có được này.

“Đừng… Đừng mà, buông tôi ra….

Đúng lúc này, một giọng nói bỗng nhiên vang lên, truyên vào tai Diệp Phùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.2 /10 từ 27 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status