Dị thế lưu đày

Chương 248: Tư tế Ma Nhĩ Càn

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

Đang tải ảnh, vui lòng đợi xíu

“Nghiêm Mặc rất hết cách đối với loại hành vi đi tới đâu là lăng xê hắn tới đó của Nguyên Chiến.”
Dưới lầu, hai phe phân ra rõ ràng.

Cửu Nguyên bên này do Nguyên Chiến dẫn đầu, Đại Hà, Đinh Phi và Đáp Đáp đứng phía sau Nguyên Chiến.

Ma Nhĩ Càn bên kia thì là một lão già thân đeo trang sức đính nguyên tinh dẫn đầu, có chừng bảy tám người. Nhưng lão già này hình như không thích nói chuyện cho lắm, vẫn luôn đứng cạnh Kỳ Nguyên không mở miệng. Mà hiện tại còn nhảy ra một kẻ có diện mạo giống với Kỳ Nguyên.

Nghiêm Mặc đi xuống lầu, cố ý nhìn nhìn thằng đó, hắn cho rằng một thằng đàn ông không có đầu óc như vậy sẽ có ngoại hình ngu xuẩn bẩm sinh, hoặc là bụng phệ béo ục ịch, nhưng bây giờ xem ra, người này trông cũng không tồi, dáng người còn cường tráng hơn Kỳ Nguyên vài phần.

Người Cửu Nguyên nghe thấy tiếng Nghiêm Mặc xuống lầu, tất cả đều xoay người lại nhìn hắn. Đáp Đáp thì chạy tới, muốn đi theo hắn.

Nghiêm Mặc đứng ở cầu thang vỗ vỗ vai Đáp Đáp, ra hiệu cho Đại Hà bằng một ánh mắt.

Đại Hà lập tức tiến lên kéo Đáp Đáp, nhét ra sau lưng mình. Vị này chính là đầu sỏ gây tội khiến Ma Nhĩ Càn tìm tới cửa, không giấu đi mà còn dám nhảy nhót lung tung, sợ mình chưa đủ sức thu hút hả?

Đáp Đáp nhe răng với Đại Hà, nhưng bị Nghiêm Mặc liếc nhìn một cái lập tức ngoan ngoãn trở lại.

Nguyên Chiến vươn tay: “Quấy rầy đến cậu sao?”

Nghiêm Mặc nhẹ nhàng đẩy cánh tay có vẻ như muốn đỡ hắn ra, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Nguyên Chiến thuận tay làm cho hắn một cái ghế dựa, để hắn ngồi nói chuyện.

Nghiêm Mặc rất hết cách đối với loại hành vi đi tới đâu là lăng xê hắn tới đó của Nguyên Chiến.

Kỳ thật Nguyên Chiến chỉ không muốn để hắn quá mệt mà thôi. Hiện giờ tuy Nghiêm Mặc đã xem như cường đại, nhưng ấn tượng đầu tiên mà đối phương để lại trong lòng hắn đã khắc quá sâu, nên hắn không tự chủ được mà vẫn xem đối phương như nô lệ nhỏ với thân thể gầy yếu lúc trước, điều này có hơi giống như cách nhìn của cha mẹ đối với con cái mình, không cần biết con mình đã bao lớn, vẫn luôn muốn che chở cho con.

Thấy Nghiêm Mặc ngồi xuống, Nguyên Chiến lại bảo Đinh Phi múc một tô cháo thịt lớn được nấu với ngô vẫn còn đun trên bếp tới, để Nghiêm Mặc bưng ăn.

Nguyên Chiến không có khái niệm làm như vậy là rất thất lễ, hắn chỉ nghĩ từ lúc Mặc của hắn dậy tới giờ vẫn chưa ăn gì hết, bụng chắc là đói lắm, nên muốn để Mặc ăn no trước rồi tính. Ở cái thế giới này, dù là gì thì cũng không lớn lao bằng việc lấp đầy bụng!

Nghiêm Mặc ôm cái tô gỗ to bằng bản mặt mình, nhìn cháo thịt đặc sệt bên trong, mùi hương mê người chui vào lỗ mũi, hầu kết động đậy, hắn cũng không làm kiêu, lập tức cầm muỗng gỗ lên ăn, từ tối hôm qua đến giờ, hắn đúng là rất đói bụng, vậy nên vừa ăn vừa nói đi.

Lúc này Nguyên Chiến mới mở miệng: “Người Ma Nhĩ Càn tìm tới cửa, nói có kẻ trộm lẻn vào thánh địa của bọn họ ăn cắp một con cá. Mà nghe nói nửa đêm hôm qua có người thấy một bóng dáng cao to cường tráng khiêng một con cá tanh rình đi vào chỗ của chúng ta.”

“Đó không phải là cá bình thường! Đó là con cưng của Thuỷ Thần, là cá mặt người, là Thần Sông!” Kỳ Hạo vất vả lắm mới nhịn tới giờ, nghe Nguyên Chiến giải thích nhẹ nhàng hời hợt như vậy, không khỏi phẫn nộ chen mồm vào.

Đúng lúc này Kỳ Nguyên chào Nghiêm Mặc: “Mặc đại, quấy rầy rồi.”

Nghiêm Mặc ôm cái tô, cười cười với anh: “Kỳ Nguyên đại nhân.”

Lão già đứng cạnh Kỳ Nguyên chỉ yên lặng quan sát Nghiêm Mặc, lão không có chút phản ứng nào, tựa hồ như không có ý muốn chào hỏi.

Nghiêm Mặc đảo mắt qua lão già, cười thầm trong lòng, hắn rất quen thuộc cái vẻ mặt này, đời trước hắn từng thấy không ít, những người này không cần biết là tốt hay xấu, đều rất coi trọng thân phận và địa vị của mình, đồng thời cũng được gọi là kẻ tự giữ thân phận, thông thường đều là chờ người khác tới hành lễ hoặc chào hỏi trước, rồi mới ra vẻ ‘sao cũng được’ mà đáp lại một hai câu.

Bất quá, có vài người chỉ bởi vì tính cách hoặc sợ phiền toái nên tự xa cách với mọi người, chứ không phải thật sự cao cao tại thượng, mà có vài người thì cho rằng mình cao hơn người khác, bệ vệ hơn người khác, người khác ở trước mặt họ chỉ là hạng người hạ đẳng, bọn họ căn bản khinh thường những người không có địa vị ngang mình hoặc hơn mình, có thể nói là không bao giờ giao lưu bình đẳng với những người đó.

Không biết lão già này thuộc hạng người nào, trước hay sau đây?

“Vị này là?” Nghiêm Mặc chào hỏi trước, dù sao thì tuổi tác lão cũng lớn, mà vào những lúc bình thường, hắn vẫn luôn rất kính lão.

Không đợi Kỳ Nguyên mở miệng, lão già kia đã tự trả lời: “Ta là tư tế Tự Thủy của Ma Nhĩ Càn, cậu hẳn cũng là vu giả của Cửu Nguyên đi?”

Đây là trực giác giữa tư tế và tư tế ư? Nghiêm Mặc cười, không phủ nhận, hắn đưa cái tô lại cho Đinh Phi, đứng lên hành lễ, dùng quyền phải khẽ chạm ngực trái, nói: “Tư tế Nghiêm Mặc của Cửu Nguyên, quang huy Tổ Thần bao phủ trên người chúng ta.”

Kỳ Nguyên thầm nghĩ, quả nhiên cậu là tư tế Cửu Nguyên!

Tự Thủy không vì Nghiêm Mặc nhỏ tuổi mà khinh thường hắn, cũng đáp lễ bằng lễ tiết của Ma Nhĩ Càn: “Thuỷ Thần phù hộ, làm sông không bao giờ cạn, để Ma Nhĩ Càn cùng Cửu Nguyên luôn huy hoàng.”

Những lời này thật đúng là xảo diệu, nếu Cửu Nguyên không có Thuỷ Thần phù hộ, vậy chẳng phải sẽ không thể huy hoàng à? Nguồn nước cũng sẽ khô cạn à?

Nghiêm Mặc vỗ vỗ cánh tay Nguyên Chiến.

Nguyên Chiến không thèm cử động, nhưng bên người Tự Thủy cũng xuất hiện một chiếc ghế.

“Mời ngồi.” Nghiêm Mặc giơ tay.

Đây là lần đầu tiên Tự Thủy thấy ghế dựa, lúc thấy Nghiêm Mặc ngồi trên cái vật kia, lão liền cảm thấy vật kia thoạt nhìn không tồi, nay thấy bên cạnh mình cũng xuất hiện một cái, lão chỉ nhìn thoáng qua rồi thoải mái an vị trên đó, không chút cảm giác lạ lẫm không quen khi lần đầu tiên được ngồi ghế dựa.

“Tự Thủy đại nhân, ngài tới đây là vì cốt khí mà Đỉnh Việt mang đến sao?” Nghiêm Mặc như đã hoàn toàn quên mất chuyện mà mới nãy Nguyên Chiến thuật lại.

Tự Thủy gật đầu: “Đúng vậy, ta nghe Kỳ Nguyên báo lại với ta chuyện cốt khí, Kỳ Nguyên sợ mấy cái cốt khí đó là cốt khí nguyền rủa nên không dám đưa đến trước mặt ta, nhưng cậu ta không biết, ta đã từng học qua chút ít kiến thức về thuật luyện cốt ở Tam Thành, dù thứ đó thật sự là cốt khí nguyền rủa, thì ta cũng sẽ có phương pháp đối phó với nó. Nghiêm Mặc đại nhân, ta có thể xem bốn cái cốt khí kia không?”

“Đương nhiên. Không ngờ Tự Thủy đại nhân lại là Cốt Khí Sư hiếm thấy. Đinh Phi, đem bốn cái cốt khí kia lại đây, đặt lên giữa bàn.” Nghiêm Mặc lấy cốt khí ra giao cho Đinh Phi, rồi tiếp tục ôm tô cháo húp.

Tự Thủy cũng không để bụng, hành vi này trong mắt lão là thái độ rất bình thường, tất cả mọi người đều như vậy, sẽ không có ai nghĩ rằng đấy là thất lễ hay bất kính gì đó. Có điều khi lão thấy Nghiêm Mặc tiện tay lấy ra những cốt khí to lớn từ một cái túi nhỏ xíu, thì hai mắt lóe sáng.

Đây là năng lực giống như tộc Người Rắn ư? Tư tế nhỏ của Cửu Nguyên ngoại trừ là Cốt Khí Sư, mà năng lực huyết mạch trời sinh còn là trữ vật?

Thấy tư tế đại nhân đứng dậy đi xem bốn cái cốt khí, gã tựa hồ như không tin tư tế đại nhân sẽ buông tha cho Cửu Nguyên như vậy, rõ ràng là bọn họ đến trước, Tự Thủy đại nhân còn rất phẫn nộ, gã mới chen vào nói: “Tự thủy đại nhân! Cá mặt người… con cưng của Thủy Thần, lẽ nào cứ bỏ qua như vậy? Nếu Thủy Thần trở về phát hiện ra, rồi nổi giận thì…”

Kỳ Nguyên hết cách với thằng anh đến bây giờ mà vẫn chưa học được cách quan sát tình huống, sao gã không nghĩ tới, Tự Thủy đại nhân cũng đã nói ra thân phận tư tế của đối phương, lúc này bọn họ sao có thể truy mãi chuyện cá mặt người?

Dù có muốn truy cứu thì cũng phải đợi xem xong bốn cái cốt khí đã.

Tự Thủy đại nhân chắc cũng muốn mượn bốn cái cốt khí để đánh giá tư tế nhỏ Cửu Nguyên, xem xem cậu ta rốt cuộc có năng lực gì, có thật sự là người đến từ thần điện Tam Thành hay không.

Tự Thủy quay đầu lại, ngoài ý muốn là lão lại rất ôn hòa với Kỳ Hạo: “Sáng nay Thuỷ Thần đại nhân cũng đã trở về, ngài ấy có chút không vui, đêm nay cậu chọn lựa một ít tế phẩm cường tráng để hiến dâng cho ngài đi.”

“Nhưng một năm mới hiến tế một lần mà, thời gian hiến tế chẳng phải đã qua rồi sao? Đưa tế phẩm lên nữa, Thủy Thần đại nhân có chịu nhận không?” Khi Kỳ Hạo nhắc tới Thuỷ Thần, vẻ mặt có chút sợ hãi.

Nghiêm Mặc âm thầm quan sát, cảm thấy hình như gã Kỳ Hạo này không muốn tiếp cận vị Thuỷ Thần kia.

“Kỳ Hạo!” Tự Thủy nhíu mày.

Kỳ Hạo mấp máy môi vài cái, đoán có lẽ mình lại nói sai lời nào, hung hăng trừng Kỳ Nguyên một cái rồi cúi đầu, không tình nguyện nói: “Vâng, tôi đã biết.”

Kỳ Nguyên bĩu môi, thằng anh này của anh cứ mỗi khi làm sai là lại thích đẩy lên người anh, mặt khác, không biết là ai dạy cho gã cái suy nghĩ, khi gã gặp phải xui xẻo liền cho rằng anh hại gã sau lưng.

Thì ra vị Thuỷ Thần kia giao phối mỗi năm một lần, hơn nữa còn giao phối vào mùa xuân như đa số các loài động vật khác. Không biết năng lực sinh dục của cô ta mạnh cỡ nào, sinh con như nhân loại, một lần có thể sinh được nhiều đứa, hay đẻ trứng giống cá, trong vòng đời sinh được tổng cộng vài triệu đứa.

Nghiêm Mặc nghĩ chắc là không nhiều lắm, thậm chí có khả năng xác suất sinh dục cực thấp, có lẽ là mấy năm, thậm chí là vài thập niên mới có thể sinh được một đứa, nếu không thì sao Ma Nhĩ Càn chỉ mới mất một con cá mặt người mà đã chạy tới cửa làm lớn chuyện thế này. Ngay cả tư tế bộ lạc cũng tới.

Tự Thủy đi quanh bàn nhìn một vòng, lão không cầm lấy mấy cái cốt khí, chắc là sợ nó thật sự bị nguyền rủa.

Vì có một mặt tường mở rộng, nên trong phòng rất sáng sủa, không cần phải đốt đuốc.

Ngoài cửa có người đi ngang qua nhìn bọn họ, nhưng bầu không khí giữa họ khá căng thẳng, nên không có ai bị đui mà chạy vào cả, cũng không dám đứng ở cửa hóng chuyện.

Tự Thủy nhìn một hồi lâu, Nghiêm Mặc đã ăn xong một tô cháo thịt, hắn quệt miệng rồi cũng đi đến cạnh bàn, hỏi: “Tự Thủy đại nhân, ngài xem, đây có phải là cốt khí nguyền rủa không?”

Tự Thủy nhíu chặt mày, lão không nhận ra được, bốn cái cốt khí này có khác biệt rất lớn so với những cốt khí mà Tam Thành chế tác, thậm chí lão còn không biết chúng nó được dùng để làm gì.

“Vì sao cậu cho rằng chúng nó là cốt khí nguyền rủa?” Tự Thủy trầm ngâm trong chốc lát, hỏi ngược lại.

“Bởi vì những hoa văn này, tôi hoài nghi nó là văn tự mà người tộc Luyện Cốt để lại, ý nghĩa của những văn tự đó đều tỏ sự nguyền rủa. Tự Thủy đại nhân, ngài nghĩ xem, nếu là cốt khí tốt, vậy sao người trong di tích viễn cổ lại để lại? Tôi nghe nói có vài di tích vì để ngừa kẻ khác tùy tiện tới lấy đồ vật bên trong ra hoặc bất kính với thần linh của họ, họ sẽ để trong đó một ít vật dùng để nguyền rủa sinh vật có trí tuệ dám cả gan tiến vào.”

Tự Thủy ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt đầy vẻ kinh ngạc: “Cậu biết người tộc Luyện Cốt?” Đây chính là bí mật giữa các Cốt Khí Sư, hơn nữa, chỉ có những Cốt Khí Sư lợi hại mới có thể biết đến.

Nghiêm Mặc cười nhưng không nói.

“Cậu còn biết đây là văn tự của người tộc Luyện Cốt, lại biết những văn tự đó có ý nghĩa nguyền rủa, có phải có người dạy cho cậu không?” Tự Thủy khó nén được đố kỵ, theo như lão biết, Cốt Khí Sư có thể biết đến sự tồn tại của tộc Luyện Cốt là rất ít, càng đừng nói đến người có thể xem hiểu văn tự của tộc Luyện Cốt, ngay cả lão cũng chưa từng nghe qua. Chẳng lẽ cậu tư tế thiếu niên này thật sự đến từ Thượng Thành của Tam Thành đúng như Kỳ Nguyên suy đoán?

Nghiêm Mặc không trả lời, hết thảy đều dùng nụ cười để thay thế.

Tự Thủy lại như hiểu ra cái gì đó, ánh mắt nhìn về phía cậu thiếu niên càng thêm thận trọng.

“Nghiêm Mặc đại nhân, cậu có biện pháp giải trừ nguyền rủa của bốn cái cốt khí này không?” Tự Thủy không giả vờ như mình hiểu, loại nguyền rủa này nhìn không thấy sờ không được, càng là tư tế và vu giả thì càng không dám đụng bậy, bởi vì bọn họ đều biết rõ loại vu thuật này đáng sợ cỡ nào.

“Tôi còn đang suy nghĩ. Có vài nguyền rủa giải trừ được, nhưng phải biết cách thi chú của bọn họ và những vật phẩm cùng dược vật mà họ dùng để thi chú. Lúc ông tới, tôi đang ở trên lầu kiểm tra xem mấy cái cốt khí này có bị bôi thuốc độc lên không.”

Vừa nghe thấy hai chữ thuốc độc, tay Kỳ Nguyên liền run lên, nhanh chóng nhớ lại xem mình có từng chạm vào chúng hay không, liền nhớ ra mình đã chạm vào rồi, lập tức muốn chạy về rửa tay với nhờ tư tế đại nhân xem xem mình có trúng độc hay không.

Tự Thủy cũng rất kiêng kị thuốc độc, tay vốn đã duỗi tới cốt khí vừa nghe thấy thế lại rụt về.

“Nghiêm Mặc đại nhân, chuyện cá mặt người cậu không cần lo lắng, hy vọng sau khi phiên chợ kết thúc cậu có thể giải trừ nguyền rủa trên cái đồng hồ mặt trời kia và biết được cách sử dụng chính xác của nó, ta nghĩ Ma Nhĩ Càn và Cửu Nguyên về sau sẽ là hai bộ lạc anh em. Chúng ta tuy cách nhau thật xa, nhưng có sông lớn, tình nghĩa giữa chúng ta sẽ không đứt đoạn.”

Nghiêm Mặc thật muốn vỗ tay cho cái vị Tự Thủy đại nhân này, xem đi, đây mới là lời mà chủ nhà nói, uy hiếp bạn, nhưng cũng sẽ không khiến bạn tức giận, còn có vẻ như mình rất hào phóng và tình thâm nghĩa trọng.

Chẳng trách Ma Nhĩ Càn người ta lại cường thịnh như vậy, có một tư tế đầu óc sáng suốt, thì cho dù người thừa kế bộ lạc sau này có hơi ngu ngốc đi chăng nữa, vậy cũng không sao. Chỉ cần tù trưởng Ma Nhĩ Càn đừng có dại dột mà nhất quyết chọn Kỳ Hạo làm người thừa kế, nếu thế thì Ma Nhĩ Càn chỉ sợ sẽ không tiếp tục cường đại được nữa.

Nhưng nói Kỳ Hạo ngu, thì là do bọn hắn xét từ cái nhìn phiến diện, chứ đối phương có ngu thật hay không, Nghiêm Mặc tỏ vẻ, hắn tạm thời không thể đoán ra.

Bởi vì gã ta nói một câu rất ngu, nhưng lời này lại đâm ngay điểm chết. Như những câu mà Tự Thủy không tiện nói ra miệng, gã liền sắm vai để nói.

Kỳ Hạo đột nhiên phát ra tiếng cười lạnh ngay sau khi Tự Thủy nói xong câu đó, làm tất cả mọi người đều nhìn về phía gã, lúc này gã mới bày ra vẻ mặt không tin mà nói: “Cậu nói cậu có thể giải trừ nguyền rủa là có thể giải trừ à? Cậu nói cậu có thể nghĩ ra cách sử dụng của bốn cái cốt khí là có thể nghĩ ra à? Ai biết được cậu có nói láo hay không! Bốn cái cốt khí này quan trọng như vậy, lại đến từ di tích, nếu các cậu ôm cốt khí bỏ trốn thì sao đây?”

“Kỳ Hạo!” Tự Thủy quát nhẹ.

Kỳ Hạo lại ưỡn mặt, bộ dáng nhất quyết phải nói cho rõ ràng: “Tư tế đại nhân của tôi, ngài đừng để chúng lừa! Cái bộ lạc mọi rợ này…”

“Kỳ Hạo!” Lần này tiếng quát lớn hơn một chút.

Nghiêm Mặc chụp lấy tay Nguyên Chiến, ý bảo hắn cứ tiếp tục xem trò hay.

Kỳ Hạo nuốt lời nói vũ nhục vào bụng, sửa lại thành: “Tóm lại, tôi không tin chúng!”

Tự Thủy bày ra vẻ mặt đầy xin lỗi nhìn về phía hai người Nghiêm Mặc: “Thằng nhỏ này là người lỗ mãng. Có điều ta tin tưởng hai vị, Nghiêm Mặc đại nhân nếu biết đến người tộc Luyện Cốt, lại có thể xem hiểu văn tự của người tộc Luyện Cốt, thì muốn giải trừ bốn cái cốt khí này chắc cũng không phải việc khó, người của các bộ tộc khác cũng đã biết chuyện này và đang chờ Nghiêm Mặc đại nhân thông báo vào ngày phiên chợ kết thúc, ngay cả bộ lạc Đỉnh Việt cũng rất hiếu kì rốt cuộc bốn cái cốt khí mà bọn họ mang đến có ích lợi gì, có thật sự là cốt khí nguyền rủa hay không.”

“Được, không cần phải nói, Tự Thủy đại nhân, chúng tôi sẽ nói thẳng, các người thật sự sợ chúng tôi lén ôm cốt khí bỏ trốn, hay là sợ tôi ra vẻ hiểu biết, rồi mang đến tai họa cho các người?”

Nghiêm Mặc ngoài cười nhưng trong không cười, tùy ý cầm một cái cốt khí trên bàn lên: “Vừa lúc, kỳ thật tôi đã nghĩ ra cách sử dụng của một cái cốt khí, đang chuẩn bị đi mượn một ít nguyên tinh cấp cao tới để khiến nó ‘sống lại’, nếu các người tò mò như thế, gấp gáp như thế, vậy cùng đến xem đi. A Chiến, đi, chúng ta tới bái phỏng tộc Người Rắn!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 22 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status