Dị thế lưu đày

Chương 249: Nghiêm Mặc phá của

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

Đang tải ảnh, vui lòng đợi xíu

“Sao lại đi tặng không cái cốt bảo cấp chín cho người ta?! Đồ phá của!”
Sao tự nhiên lại đi bái phỏng tộc Người Rắn?

Cái cốt khí đã được tìm ra cách sử dụng có liên quan gì đến tộc Người Rắn? Hay Cửu Nguyên muốn mượn nguyên tinh cấp cao của tộc Người Rắn?

Tự Thủy và bọn người Kỳ Nguyên nghĩ đến những vấn đề này.

Thậm chí Kỳ Hạo còn cười khinh thường, nghĩ thầm, mày dựa vào đâu mà đi mượn nguyên tinh cao cấp của tộc Người Rắn, mày cho rằng nguyên tinh cấp cao như đá cục sao? Mượn là có?

Hàng người Nghiêm Mặc vừa bước vào chỗ của tộc Người Rắn, bọn Thố Hống đã sớm chú ý đến liền dẫn theo trưởng lão lần trước dạo tới dạo lui bên ngoài cửa.

Người Ma Nhĩ Càn không hy vọng có quá nhiều người đến đây, nhưng lúc thấy người của bộ lạc Hoàng Tinh tới, bọn họ lại không dám nói gì.

Bạch Nham tiến lên đón, anh ta có chút kinh ngạc: “Có chuyện gì sao?”

Nghiêm Mặc gật gật đầu với anh ta: “Vị trưởng lão ngày hôm qua có ở đây không?”

Vị trưởng lão kia đương nhiên có ở đây, Bạch Nham kêu người đi xuống tầng hầm gọi.

Lúc thấy vị trưởng lão người rắn kia, Nghiêm Mặc hành lễ: “Trưởng lão, chào bà, tôi có chút việc muốn nói với bà, về…” Hắn nâng cây gậy xương trong tay lên.

Bà trưởng lão người rắn đã sớm thấy cái cây gậy kia, ngày hôm qua bà có một cảm giác kỳ lạ đối với nó, hôm nay Nghiêm Mặc liền mang nó tới cửa tìm bà, nếu nói cây gậy này không liên quan gì đến tộc Người Rắn, bà sẽ không tin đâu.

Bà trưởng lão nhìn một vòng: “Xuống dưới nói chuyện đi.”

Nghiêm Mặc còn chưa gật đầu, thì Kỳ Hạo đã nhào lên trước, kêu to: “Khoan đã!”

Mọi người cùng nhìn về phía gã, Kỳ Hạo chỉ vào mũi Nghiêm Mặc nói: “Chẳng phải cậu nói để cho chúng tôi cùng xem cái cốt khí này sống lại như thế nào sao? Bây giờ cậu lại muốn bỏ chúng tôi ở đây hả?”

Nghiêm Mặc búng tay.

Kỳ Hạo đột nhiên cảm thấy mu bàn tay mình đau nhói, sau đó cả cánh tay tê rần, nhưng gã không quá để ý, chỉ buông tay lắc lắc.

Có lẽ Nguyên Chiến là người duy nhất ở đây thấy rõ được động tác của Nghiêm Mặc, bởi vì hắn quá hiểu Nghiêm Mặc. Hắn rất đồng cảm mà nhìn về phía gã Kỳ Hạo, không biết khi nào gã mới có thể phát hiện ra mình bị người ta ám toán, có lẽ vĩnh viễn sẽ không. Nói không chừng thẳng đến khi tay gã bình thường trở lại, tên ngu xuẩn này cũng chỉ coi đó như cơn đau gân đau cốt bình thường.

Sau khi Nghiêm Mặc mạo hiểm có thể sẽ bị sách hướng dẫn trừng phạt để ra tay, liền nghiêm mặt nói: “Cái cốt khí này rất có thể có liên quan đến tộc Người Rắn, đây cũng là nguyên nhân tôi tới tìm tộc Người Rắn. Ai muốn muốn xem tôi ‘hồi sinh’ nó, được thôi, lấy một viên nguyên tinh cấp sáu trở lên tới đây.”

Tán Bố nói chỉ cần cấp năm là có thể khởi động được, nhưng hắn muốn tăng giá.

Kỳ Hạo quay đầu lại nhìn Tự Thủy. Ai cũng biết một khi đưa nguyên tinh cấp sáu ra ngoài, vậy chắc chắn sẽ không lấy lại được, cho dù có lấy lại được thì năng lượng cũng đã hao hết một phần. Mà nguyên tinh cấp sáu rất quý giá, cả Ma Nhĩ Càn cũng không có được mấy viên. Dù Kỳ Hạo có ngu xuẩn lỗ mãng tới cỡ nào thì cũng không thể vừa nói liền xì ra một viên cấp sáu ngay được.

“Cần nguyên tinh cấp sáu, xem ra cái cốt khí này ít nhất cũng trên cấp bốn, nói không chừng là một cái cốt khí cấp sáu.” Tự Thủy suy đoán.

Nghiêm Mặc thầm cười nhạo trong lòng, thuật luyện cốt mà hắn học được không có nói như vậy, tuy rằng cấp bậc và thuộc tính giữa nguyên tinh với cốt khí sẽ tương đồng nhau, hoặc cấp bậc của nguyên tinh phải cao hơn cốt khí thì mới có thể phát huy khả năng tối đa của cốt khí. Nhưng cốt khí cấp cao vẫn có thể dùng nguyên tinh cấp trung để khởi động, cốt khí cấp trung cũng có thể dùng nguyên tinh cấp thấp để khởi động, chẳng qua, năng lực không phát huy đến mức lớn nhất mà thôi.

Hiển nhiên, tri thức về thuật luyện cốt được truyền lưu đến nay đã thiếu hụt không ít phần quan trọng.

Cho dù biết Tự Thủy nói sai, nhưng Nghiêm Mặc không có lòng tốt để sửa đúng, hắn chỉ một lần nữa hỏi những người ở đây, ai có thể cung cấp một viên nguyên tinh cấp sáu.

“Nguyên tinh bọn ta sẽ bỏ ra, nếu có thể biết được cái cốt khí này rốt cuộc có ích lợi gì, thì coi như cũng đáng giá.” Bà trưởng lão của tộc Người Rắn nói xong liền lấy từ miệng mình ra một viên nguyên tinh, đưa cho Nghiêm Mặc.

Tộc Người Rắn giàu nguyên tinh đến mức có thể tùy tiện tặng cho người ta một viên cấp sáu sao? Đương nhiên không, nếu không phải bà trưởng lão hoài nghi cái cốt khí này và tộc Người Rắn có liên quan với nhau, mà cậu thiếu niên kia lại liếc mắt ra hiệu với bà, thì bà sẽ không hào phóng như vậy đâu.

Nghiêm Mặc bảo Nguyên Chiến cầm lấy nguyên tinh.

“Muốn xem sao? Xem cho rõ đây!”

Cậu thiếu niên không nói một câu dư thừa nào nữa, cứ như vậy hai tay cầm lấy cây gậy, không biết hắn kéo vặn như thế nào, cây gậy kia đột nhiên dài ra, từng đoạn hài cốt của rắn lộ ra.

Bà trưởng lão người rắn vừa thấy vậy, lập tức biến sắc, các người rắn khác cũng thế, bọn họ sao có thể không nhận ra hài cốt của đồng loại mình!

Hai mắt những người khác thì tỏa sáng, cái cốt khí này vậy mà có thể biến hình! Bây giờ xem ra có hơi giống một cái roi xương, nếu thật sự là một cái roi, sau khi được khảm nguyên tinh, uy lực của nó sẽ lớn tới cỡ nào?

Nghiêm Mặc cầm hài cốt rắn trong tay, nhưng không vội vã nhét nguyên tinh vào, mà cầm nó triển lãm cho mọi người xem một vòng, đặc biệt hỏi Kỳ Hạo: “Thấy chưa?”

Kỳ Hạo hừ lạnh: “Thấy thì thấy đó, nhưng cái cốt khí này có ích lợi gì?”

“Mắc gì tôi phải nói cho anh biết? Chẳng lẽ anh cũng như Đỉnh Việt có cốt khí đến từ di tích để trao đổi với tôi?”

“Cậu nói cho bọn tôi xem còn không phải là…”

“Tôi cho các người cùng tới xem, đơn giản là vì anh không tin tôi có thể nhận ra những cốt khí này, không tin tôi có thể giải trừ lời nguyền trên cốt khí, còn sợ tôi ăn cắp cốt khí của mấy người, tôi mới nể mặt tư tế Tự Thủy cho anh tới xem xem tôi đây có năng lực tìm ra cách ‘hồi sinh’ những cái cốt khí này hay không? Hiện giờ anh đã thấy, còn muốn tôi chứng minh cái gì nữa? Về phần cách sử dụng cái cốt khí này, chỉ cần tôi khảm nguyên tinh vào ổ năng lượng trên người nó, thì người nhìn thấy sẽ tự nhiên hiểu rõ.”

“Cậu…” Kỳ Hạo nóng ruột, nhất thời không tìm ra được lý do phản bác.

Nghiêm Mặc nhìn về phía Tự Thủy: “Nếu các người không tin năng lực của tôi, vậy cầm cốt khí của các người về đi, tôi nghĩ ngài cũng là Cốt Khí Sư, hẳn là biết nghiên cứu cốt khí cực kỳ hao tâm tổn sức, huống chi trên cốt khí này còn mang theo lời nguyền. Nếu không phải chúng tôi có tuyệt bút giao dịch với Ma Nhĩ Càn, thì tôi sẽ không đồng ý khi Kỳ Nguyên ép đưa cái đồng hồ mặt trời đó cho tôi, để tôi giữ bên người mà nghiên cứu đâu. Không ngờ lòng tốt của tôi lại bị các người hiểu lầm, nếu đã vậy…”

Kỳ Nguyên nghĩ thầm, mình có ép đưa sao? Chắc là có, lúc ấy mình cũng rất nóng vội và hoảng sợ.

Kỳ thật, Tự Thủy không muốn để cái cốt khí của bộ lạc mình ở chỗ tư tế Cửu Nguyên am hiểu về cốt khí, nhưng lão biết rõ lão không nhận ra được cách sử dụng của nó, lại lo nó thật sự là cốt khí nguyền rủa, nếu lấy lại thì lão cũng chỉ có thể bỏ nó dưới hồ Thánh, hoặc chôn sâu xuống ở đâu đó, rồi chờ người Tam Thành tới, xem xem bọn họ có biết hay muốn thứ này không.

Kỳ Nguyên đã từng giao dịch với Cửu Nguyên, anh ta cũng biết, một trăm nô lệ là cái giá để Cửu Nguyên giúp bọn họ tìm ra tác dụng thật sự của cái cốt khí kia, anh cảm thấy mình vẫn rất có lời.

Mà đồ vật mình hiếm lạ như vậy, đối phương lại không thèm để ý, lại thấy vẻ mặt ghét bỏ phiền toái của cậu tư tế nhỏ, dường như cậu ta còn muốn nhân cơ hội trả cốt khí lại cho bọn họ, Tự Thủy vừa không vui vừa không muốn.

Vì thế Tự Thủy hơi cười cười: “Nghiêm Mặc đại nhân, ngài đã chứng minh được cho bọn ta thấy cậu quả thật là một Cốt Khí Sư rất am hiểu về cốt khí, còn ba ngày nữa là phiên chợ kết thúc, hy vọng trước khi các cậu rời đi, có thể hồi sinh được cốt khí của bọn ta như cái cốt khí này, dù sao bọn ta cũng phải trả phí mà. Mặt khác, không biết bọn ta có thể tiếp tục xem cách sử dụng thật sự của cái cốt khí này hay không?”

Cậu thiếu niên nhíu mày, tựa hồ như có chút hối hận khi mình đã nhận một trăm nô lệ.

Tự Thủy thấy cậu tư tế thiếu niên lại nhìn về phía bà trưởng lão người rắn, sau đó nói: “Không phải tôi không muốn nói hay để các người xem cách sử dụng của nó, chỉ là… cái cốt khí này có liên quan đến tộc Người Rắn, nếu tôi đoán không sai, rất có thể nó được luyện chế từ hài cốt của tổ tiên tộc Người Rắn, mà tộc Người Rắn là bạn tôi, giữa chúng tôi đã có giao tình, tôi không thể cầm cái cốt khí được luyện chế từ hài cốt của bạn mình mà sử dụng, cho dù nó có đến từ di tích đi chăng nữa!”

Tự Thủy thiếu chút nữa thở phì ra từ lỗ mũi! Muốn khiến Ma Nhĩ Càn bọn họ trở thành kẻ địch của tộc Người Rắn à? Tên thiếu niên giảo hoạt!

Tộc Người Rắn không hề cảm thấy mình bị người ta lợi dụng làm một đầu mâu, mà còn rất cảm động. Bạch Lê cảm thấy người bạn mà mình kết giao được này thật là tốt, Bạch Nham thì vui mừng, bọn họ không nhìn lầm cậu thiếu niên nhân loại này, cậu ấy không hề tham lam, cái phẩm tính này đã trở nên cực kỳ khó tìm trong nhân loại rồi.

Nguyên Chiến không nói gì hết, lông mày cũng không động đậy chút nào. Theo như hiểu biết của hắn đối với Nghiêm Mặc, người này sẽ xây dựng một lợi ích lớn hơn nữa trên cơ sở thành lập mối quan hệ hữu nghị với các sinh vật có trí tuệ, chứ cậu ấy tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ lãng phí một cái cốt khí.

Đúng là Nghiêm Mặc không định lãng phí cái cốt khí này, hắn tính đến lợi ích lớn nhất, tình thế bây giờ rất tốt, ánh mắt của tộc Người Rắn khi nhìn hắn đều đầy thiện ý, hắn không ngừng cố gắng, tiếp tục cày độ hảo cảm của tộc Người Rắn điên cuồng: “Vì thế, tôi định giải trừ nguyền rủa của cái cốt khí này rồi trả lại cho tộc Người Rắn.”

Trong phòng vang lên tiếng cảm thán đầy kinh ngạc, cắt ngang câu nói còn lại của Nghiêm Mặc.

Nghiêm Mặc nghĩ thầm, các người còn chưa biết đây là cốt khí cấp chín đấy, là cốt bảo có thể chịu tải tinh thần lực trong truyền thuyết, nếu không thì khi nghe tôi nói mang nó đi tặng cho người ta, chẳng biết sẽ làm bao nhiêu kẻ sợ tới rớt cằm nữa.

Tộc Người Rắn đã có suy đoán trong lòng, nhưng khi nghe thấy câu xác định thì vẫn rất cảm động. Đây chắc chắn là người tốt! Người tốt vô địch thế gian! Ai da, bộ lạc Cửu Nguyên sao lại không ở gần gần tộc Người Rắn bọn họ chứ?

Ánh mắt của Thố Hống và người Thổ Nhai khi nhìn Nghiêm Mặc với Nguyên Chiến đã trở nên vô cùng ôn hòa, quả nhiên là người đáng để kết giao làm bạn!

Ngay cả người của bộ lạc Hoàng Tinh cũng có ấn tượng tốt với người Cửu Nguyên, định chút nữa chủ động tìm bọn họ xem xem bọn họ có đặc sản gì không, để về sau thành lập giao dịch trường kỳ.

Trong lòng người Ma Nhĩ thì vừa chua xót vừa cảm thấy quái dị, hai anh em Kỳ Nguyên Kỳ Hạo tựa hồ như không tin người Cửu Nguyên sẽ hào phóng như vậy, cho dù chỉ là một cái cốt khí cấp sáu, nhưng ngay cả ở Tam Thành cũng cực kỳ hiếm có thì sao bọn họ dễ dàng từ bỏ như vậy được?

Tự Thủy không để bụng cho lắm, lão biết nguyên nhân mà Cửu Nguyên làm như vậy, đơn giản là vì muốn kết giao với tộc Người Rắn. Nhưng tộc Người Rắn và Cửu Nguyên cách nhau rất xa, ở giữa còn có Ma Nhĩ Càn bọn họ, dù Cửu Nguyên và tộc Người Rắn có giao tình thì sao chứ? Một năm không biết có gặp mặt được một hai lần không nữa.

Tự Thủy sống lâu hơn hai anh em Kỳ Nguyên, nên nhìn thấu sự đời hơn hai người họ, nhưng đồng thời, tư tưởng của lão lại càng thêm bảo thủ so với hai anh em họ, lão hoàn toàn không nghĩ tới mai sau sẽ có người làm lơ về khoảng cách, cũng không nghĩ tới ở thế giới khác có một bậc thầy dụng binh từng nói: ‘Xa thân gần đánh’.

Nghiêm Mặc ho khan một tiếng, ý bảo hắn còn có chuyện chưa nói xong: “Tôi biết các người rất hiếu kì về cách sử dụng của cái cốt khí này, nhưng dù sao thì nó cũng liên quan đến tổ tiên của tộc Người Rắn, cho nên trừ phi tộc Người Rắn đồng ý, còn không thì tôi sẽ không bày ra cách sử dụng của nó trước mặt tất cả mọi người.”

Tộc Người Rắn đương nhiên là không đồng ý!

Hài cốt của tổ tiên mình bị đem đi luyện chế cốt khí, thì có con cháu nào lại chịu tùy tiện triển lãm hài cốt tổ tiên ra cho những kẻ không chút liên quan xem chứ? Nếu đây là hài cốt của nhân loại thì bọn họ không ngại chút nào, sẽ nghĩ ‘thế nào cũng được’, bọn họ cũng rất tò mò, nhưng hài cốt tộc Người Rắn là tuyệt đối không thể!

Nghiêm Mặc lại bổ sung một câu: “Tôi sẽ nói cách sử dụng của nó cho tộc Người Rắn, nếu các vị có ai muốn biết, hay lo lắng tôi động tay động chân gì, thì cứ trực tiếp hỏi tộc Người Rắn là được.”

Tất cả mọi người đều biết câu cuối của Nghiêm Mặc là nói cho ai nghe, đâu có ai thật sự ngu tới mức nhất quyết đòi biết cách sử dụng của cái cốt khí kia để rồi đắc tội với tộc Người Rắn đâu, kẻ kêu la hung hăng nhất chỉ có thằng ngu Kỳ Hạo mà thôi.

Tộc Người Rắn không uyển chuyển cự tuyệt hay gì, mà trực tiếp tiễn khách luôn, bọn họ gấp rút muốn xem xem cái cốt khí kia sau khi được khảm nguyên tinh vào thì sẽ có biến hóa gì.

Thẳng đến lúc này Nguyên Chiến mới nói một câu, giọng không cao không thấp: “Có vài người nghĩ lầm rồi, chúng tôi không phải kẻ địch, mà là bộ lạc Đỉnh Việt đến từ hạ du sông lớn mới đúng, bọn họ có thể tùy tiện lấy cốt khí trong di tích để trao đổi, còn mang ra một lúc bốn cái, bọn họ có vũ khí đồng sắc bén và cứng chắc hơn đồ đá, hiện giờ còn muốn tìm kiếm thuốc bất tử có thể giúp người trường sinh của tộc Người Cá, nếu tôi mà là các người, ha.”

Lúc người Ma Nhĩ Càn, Thổ Nhai và bộ lạc Hoàng Tinh rời đi, lòng họ mang theo hảo cảm đối với Cửu Nguyên và cảnh giác đối với Đỉnh Việt.

Khi Kỳ Hạo đi ra xa, nhịn không được chạy qua cạnh Tự Thủy, oán giận nói: “Tư tế đại nhân của tôi, chuyện bọn chúng bắt Thủy Linh chỉ vậy là xong? Đó là con của Thuỷ Thần! Tên trộm tối hôm qua lẻn vào thánh địa bắt Thủy Linh vừa giảo hoạt vừa bơi giỏi nên có thể chạy thoát trong nước, trưởng lão canh ở bờ sông cũng không bắt được nó! Mà vài tên nô lệ làm việc ở chợ đều nói nửa đêm hôm qua thấy có người khiêng một con mồi hình thể lớn tanh mùi cá đi vào căn nhà của Cửu Nguyên. Tên trộm này chắc chắn là người Cửu Nguyên bọn chúng!”

Đối với Kỳ Hạo, trong lòng Tự Thủy cảm thấy rất phức tạp, lão vừa muốn dạy cho gã một bài học, nhưng lại sợ ảnh hưởng đến mặt mũi gã, liền thấp giọng nói: “Cho dù chúng ta biết là bọn họ thì làm gì được? Chúng ta không bắt được tại trận. Mà bây giờ chúng ta lại cần bọn họ tìm hiểu về cái cốt khí kia giúp chúng ta, Cửu Nguyên lại có rất nhiều muối máu…”

Vừa nghe thấy hai chữ muối máu, hai mắt Kỳ Hạo liền hiện lên vẻ tham lam đầy ắp, gã hạ giọng nói: “Nếu vậy thì không bằng chúng ta trực tiếp…!”

Kỳ Hạo vung tay làm ám hiệu chém giết.

Vẻ mặt Kỳ Nguyên không chút thay đổi, giống như không nghe thấy câu nói đó.

Tự Thủy lắc đầu: “Quá xa, hơn nữa Kỳ Nguyên cũng đã nói, đó là một bộ lạc lớn, có khi còn lớn hơn cả Ma Nhĩ Càn chúng ta, thành đá mà chúng ta đang xây là học theo bọn họ. Thủ lĩnh của bọn họ lại là chiến sĩ thần huyết cấp bảy, tư tế rất có thể là người do Thượng Thành phái ra, tấn công bọn họ, chúng ta phải trả một cái giá đắt, nói không chừng còn chọc giận cả thần điện Thượng Thành.”

Ma Nhĩ Càn từ trước đến nay cũng chỉ tiếp xúc được với Hạ Thành mà thôi, còn Trung Thành và Thượng Thành trong truyền thuyết, tuy bọn họ rất muốn tiếp xúc, nhưng vẫn chưa tìm được phương pháp.

Tự Thủy thấy xung quanh có người trộm ngó bọn họ, liền im miệng không nói nữa.

Kỳ Hạo hừ lạnh: “Chiến sĩ thần huyết cấp bảy thì có là gì? Chúng ta có Thuỷ Thần Thiên Ngô phù hộ!”

Tự Thủy thở dài, nhịn không được nhắc gã một câu: “Thuỷ Thần rời khỏi nước quá lâu sẽ không thể phát huy được thực lực của mình.”

Kỳ Hạo liếc xéo qua Kỳ Nguyên nãy giờ không nói không rằng, đột nhiên bảo: “Tôi rất tò mò về cái bộ lạc Cửu Nguyên này, muốn đi tham quan nơi ở của bọn họ rốt cuộc trông ra sao, lần giao dịch muối đỏ tiếp theo, tôi đi cho.”

Tự Thủy không nói đồng ý hay không đồng ý, kéo đề tài sang chuyện khác, cẩn thận hỏi Kỳ Hạo về chuyện của bộ lạc Đỉnh Việt.

Kỳ Nguyên đi sau hai người một bước, không biết trong lòng đang nghĩ cái gì mà vẻ mặt lại mang theo ý cười.



Dưới tầng hầm của tộc Người Rắn.

Tuy là tầng hầm nhưng Nguyên Chiến xây rất rộng, trần cũng rất cao, đứng bên trong không hề cảm thấy áp lực chút nào.

Tộc Người Rắn ngoại trừ nô lệ thì tất cả đều đi xuống dưới, mọi người vây quanh Nghiêm Mặc, muốn xem hắn hồi sinh cốt khí được luyện chế từ hài cốt tộc Người Rắn.

Lúc Nghiêm Mặc định khảm nguyên tinh vào ổ năng lượng, bà trưởng lão đột nhiên hô dừng: “Cái này có lời nguyền?”

Nghiêm Mặc ngẩng đầu, cười: “Đừng lo, tôi đã kiểm tra rồi, chỉ cần không thật sự sử dụng nó thì sẽ không đánh thức lời nguyền trên người nó.”

Các người rắn yên tâm, mở to hai mắt chờ đợi kỳ tích sắp sửa xảy ra.

Nhưng lần này Nghiêm Mặc lại dừng tay: “Còn một chuyện tôi cần nói cho mọi người biết trước.”

“Chuyện gì? A, ta biết rồi! cậu yên tâm, bọn ta sẽ không bắt cậu phải tặng không cái cốt khí này cho bọn ta đâu, bọn ta sẽ đưa nguyên tinh cho cậu, cậu cần nguyên tinh mà đúng không?” Bà trưởng lão người rắn vội nói.

“Chuyện nguyên tinh chút nữa rồi nói, cái tôi muốn nói là chuyện khác.” Nghiêm Mặc dừng lại, nhìn Nguyên Chiến, hỏi: “Quanh đây không có ai nghe lén chứ?”

Nguyên Chiến lắc đầu, rất chắc chắn nói: “Không có.”

Bạch Lê hấp tấp kêu: “A Mặc! Rốt cuộc là chuyện gì mà thần bí như vậy? Còn không thể cho người khác nghe? Cậu mau nói đi!”

Các người rắn khác cũng gật đầu.

Nghiêm Mặc nhìn xung quanh một vòng, cười xấu xa: “Mọi người chuẩn bị tốt chưa? Tôi nói đấy.”

“Nói đi!” Mọi người, bao gồm cả Nguyên Chiến cũng rất tò mò.

“Khụ, thật ra tôi đã dùng nguyên tinh để khởi động cái cốt khí này một lần.”

Nguyên Chiến biết hắn đang nói dối.

Nhóm người rắn đều có thể hiểu nghĩa từ ‘khởi động’, cùng dùng ánh mắt thúc giục hắn.

Nghiêm Mặc cố ý dừng lại một chút, chọc cho các người rắn vốn đang lười biếng vì trời lạnh đều phải bày ra bộ dáng hấp tấp, hắn mới nhanh chóng nói: “Kỳ thật đây là một cái cốt bảo cấp cao, cấp chín, được luyện chế từ hài cốt của một vị chiến sĩ thần huyết tộc Người Rắn cấp chín!”

Tộc Người Rắn và cả Nguyên Chiến: “…” Quá mức khiếp sợ, không kịp phản ứng!

“Cấp chín?” Bà trưởng lão khó mà tin được.

“Cấp chín!” Bạch Lê trợn tròn mắt.

Bạch Nham cảm thán: “Cấp chín…”

Các người rắn khác: Lão tổ tông cấp chín vậy mà lại bị người ta luyện chế thành cốt khí! Trở về nhất định phải nói việc này lại cho tất cả các người rắn!

Nguyên Chiến thì trực tiếp dùng vẻ mặt ‘cậu bị choáng đầu hả?’ nhìn Nghiêm Mặc, sao lại đi tặng không cái cốt bảo cấp chín cho người ta?! Đồ phá của!

Nghiêm Mặc nhìn nhìn hắn, ai nói tôi muốn tặng không? Nói vậy cho dễ nghe thôi, dù tôi không biết xấu hổ đưa cho bọn họ thì anh cũng phải xem xem tộc Người Rắn có ý muốn lấy hay không chứ?

Bà trưởng lão rất rối rắm, cho nên bà im lặng. Dùng chiến sĩ thần huyết cấp chín để luyện chế cốt bảo cấp chín, nếu bà muốn đổi thứ này, vậy phải dùng bao nhiêu đồ mới có thể khiến Cửu Nguyên bằng lòng đây?
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 22 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status