Dị thế lưu đày

Chương 99: Nguyên Chiến chữa trị tâm tình tiêu cực của Nghiêm Mặc…

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

Đang tải ảnh, vui lòng đợi xíu

“Cậu là tư tế của tôi, ngoại trừ tôi, không ai có thể trừng phạt cậu, ngay cả thần cũng không!”
Lúc Văn Sinh bị Cửu Phong ném xuống đất, cậu cho rằng mình chết chắc rồi.

Nếu không có Nghiêm Mặc, cậu muốn sống tiếp sẽ rất khó.

Cửu Phong tra tấn cậu không nhẹ, vết thương trên người đã có vài nơi bị nhiễm trùng, cậu bị Cửu Phong thả xuống từ trên cao thiếu chút nữa đập hư cả đầu, sau khi bị ném xuống, tay chân đều gãy mấy khúc, cũng may mặt không có chấm đất trước tiên.

Chờ Văn Sinh tỉnh lại, mở mắt ra liền thấy trần nhà bằng đá trên đầu, nửa ngày không có chút phản ứng, cậu chẳng biết bây giờ mình đang ở nơi nào.

Một hồi sau, Văn Sinh mới tỉnh táo lại, cậu giật giật tay chân, phát hiện ra mình không bị gì hết, lập tức xoay người ngồi dậy.

Tấm da thú trên người cậu liền trượt xuống, lộ ra cơ ngực trắng mềm của cậu.

Văn Sinh cúi đầu nhìn thân thể mình. Cái gì thế này? Vết thương mà cậu bị con chim mặt người kia làm ra đâu? Nhìn kỹ lại, thậm chí những vết thương cũ của cậu cũng không thấy.

Văn Sinh mê mang, ngồi trên giường xoay đầu nhìn bốn phía.

Đây là một hang động? Có điều vì sao những cục đá đó lại ngay ngắn như vậy?

Hang động có hai cửa, một lớn một nhỏ, cửa lớn được mành da thú che lại, cửa nhỏ cũng có mành da thú nhưng đã được vén sang hai bên, trên bệ cửa nhỏ có một cái chén đá, trong chén còn trồng một cây hoa?

Mành da thú ở cửa động được vén lên, một đứa bé tiến vào, thấy cậu ngồi dậy liền la lên, vừa kêu ‘đại nhân đại nhân’ vừa chạy ra ngoài.

Văn Sinh sờ sờ trán, hoàn toàn không hiểu đầu cua tai nheo.

Khi Nghiêm Mặc đi vào, Văn Sinh cảm thấy người tóc bạc này thoạt nhìn thật quen mắt.

“Cậu tỉnh rồi à? Có đi được không?” Nghiêm Mặc cầm ấm nước trên bàn rót một ly, đưa đến trước mặt Văn Sinh.

Văn Sinh không kịp nói chuyện, nhận lấy ly gỗ ngửa đầu uống một hơi.

Nhanh chóng uống xong một ly nước, nhưng Văn Sinh cảm thấy chưa hết khát lắm, cậu giơ tay lau miệng, cất giọng hỏi: “Đây là đâu? Các anh là ai? Tôi được các anh cứu ư?”

“Văn Sinh, cậu không nhận ra tôi hả?” Nghiêm Mặc cười, lấy ly gỗ lại rót thêm cho cậu.

“Anh quen tôi?!” Văn Sinh kinh hãi: “Anh…”

“Tôi là Nghiêm Mặc, cậu còn nhớ tôi không?”

“Diêm mặc? Diêm… A! Là cậu! Cậu còn sống! Sao cậu lại biến thành như vậy?” Văn Sinh trợn mắt nhìn Nghiêm Mặc, vẻ mặt như không thể tin nổi, nếu Nghiêm Mặc không nói, hắn còn tưởng rằng người tóc bạc này đã có cháu.

“Vì trị liệu cho cậu đó.” Nghiêm Mặc còn chưa khoe công xong, thì rèm cửa đã bị xốc lên, có một người chạy ào vào từ bên ngoài như lốc xoáy.

“Văn Sinh! Bộ lạc Nguyên Tế bây giờ thế nào? Anh hai tôi có khỏe không?” Mãnh còn chưa đứng vững đã gấp gáp hỏi.

Văn Sinh trợn to hai mắt hơn nữa: “Đại Mãnh đại nhân!”

“Tôi đổi tên rồi, gọi Nhị Mãnh đi.” Mãnh bắt lấy cánh tay Văn Sinh, ra sức lay cậu: “Văn Sinh, cậu mau nói, anh hai tôi bây giờ ra sao rồi? Bọn họ có phát hiện đá muối ở mảnh đất kia hay không? Lão tư tế có làm ra muối chưa? Mùa đông qua có ai chết không? Đại Sơn và Đại Điêu có thăng cấp không?”

Văn Sinh không biết là do bị lay quá mức nên khó chịu, hay do nguyên nhân nào khác, nước mắt bỗng nhiên chảy xuống.

“Văn Sinh?” Mãnh vội dừng tay.

Văn Sinh cảm thản: “Đại Mãnh đại nhân, chỉ vì khối muối đó mà…, tụi em còn chưa tinh luyện được muối thì đã bị tộc Trệ biết, bọn chúng…”

Trong phòng đá, theo lời kể của Văn Sinh, sắc mặt Mãnh càng ngày càng khó coi.

Nghiêm Mặc dựa vào tường, vẻ mặt bình tĩnh lãnh đạm.

“Tôi đi tìm Chiến!” Mãnh vứt lại những lời này liền xoay người chạy ra khỏi phòng đá.

Văn Sinh lau nước mắt, kinh ngạc nhìn về phía Nghiêm Mặc: “Đại Chiến đại nhân vẫn còn sống?”

“Ừ, chút nữa cậu sẽ được gặp anh ta, tôi còn có chút việc, cậu ở đây đừng đi loạn, chờ Mãnh về sẽ sắp xếp chuyện ăn ở của cậu.” Nghiêm Mặc gật đầu chào Văn Sinh, rồi xoay người rời khỏi phòng đá.

Văn Sinh nhìn theo bóng Nghiêm Mặc, đến bây giờ cậu vẫn không dám tin vào những gì mình gặp được. Cậu gặp lại hai người mà ai cũng cho rằng hai người họ đã chết từ lâu rồi! Không, là ba người, cậu sắp sửa gặp Đại Chiến đại nhân.

Còn có, thương thế của cậu… Diêm Mặc tóc bạc nói là cậu ta chữa trị cho mình? Vết thương ấy nặng như vậy làm sao lại khỏi nhanh đến thế? Hơn nữa, thân thể còn khỏe mạnh tựa như cậu chưa từng bị thương?

Không phải cậu đang nằm mơ đấy chứ?

Bây giờ Văn Sinh còn chưa biết chờ khi cậu ra ngoài sẽ thấy được cái gì, chờ khi cậu thấy tòa thành trì nguy nga chưa bao giờ gặp qua kia, cả những người lùn chạy tới chạy lui đầy đất, và người cá với những chiếc đuôi xinh đẹp bơi lội trong nước…

“Văn Sinh thế nào rồi?” Nguyên Chiến đi đến bên bờ hồ, ngồi xuống cạnh Nghiêm Mặc hỏi.

Nghiêm Mặc có chút lười biếng: “Biết rõ còn cố hỏi à? Có tôi chúc phúc sinh mệnh cho cậu ta, thì dù cậu ta đã chết mất nửa cái mạng tôi cũng có thể kéo về.”

Nguyên Chiến bị nói vậy cũng không ngượng ngùng gì: “Cậu đang làm gì thế?”

“Câu cá.”

Nguyên Chiến hơi nhếch môi: “Văn Sinh cũng nói với cậu rồi đó, tộc Trệ tấn công bộ lạc Nguyên Tế, chúng phái ra một lượng lớn chiến sĩ liên thủ với hai bộ tộc khác tấn công Nguyên Tế.”

“Ừ, cậu ta có nói với tôi.”

Nguyên Chiến hơi nhíu mày: “Chỉ vậy thôi?”

Nghiêm Mặc cười nhạo: “Chứ anh còn muốn gì nữa?”

Nguyên Chiến nén giận: “Tôi phải trở về bộ lạc, Văn Sinh nói Tranh và Liệp mang theo một phần người chạy đi, tộc Trệ đang đuổi sát phía sau bọn họ.”

Nghiêm Mặc hờ hững đáp lại: “Đó đã là chuyện của bốn ngày trước, anh về thì có ích lợi gì? Nói không chừng người Nguyên Tế đã sớm bị giết hết, người nào không chết thì cũng thành nô lệ.”

“Diêm Mặc!”

“Tôi họ Nghiêm, Nghiêm trong nghiêm túc, đừng có gọi tôi là Diêm Mặc. Biết chữ đó không? Viết cho anh xem.”

Nguyên Chiến túm lấy cổ áo hắn, giận điên lên trừng hắn.

Nghiêm Mặc quát khẽ: “Buông tay.”

Nguyên Chiến hít sâu một hơi: “Tôi cần cậu giúp.”

“Giúp cái gì? Cứu người? Được thôi, anh có thể mang người về, tôi chúc phúc cho bọn họ, còn mười chín lần, dùng hết là xong.”

“Bộ lạc Nguyên Tế cách nơi này quá xa, tôi cần cậu nói với Cửu Phong, bảo nó mang tôi bay qua đó, cậu cũng đi cùng tôi.”

“Mắc gì? Bộ lạc Nguyên Tế thì có liên quan gì đến tôi? Lúc trước các anh không xem tôi như con người, tôi đây cứu các anh, lại bị các anh xem như nô lệ mà sử dụng, hết lão gì chết tiệt kia, thì đến tên Liệp bạn anh uy hiếp tôi, mẹ kiếp, mấy anh là cái thá gì!”

Nguyên Chiến siết chặt lấy cổ áo hắn, gằn từng chữ một: “Nghiêm Mặc! Đừng ép tôi đánh cậu!”

“Anh đánh đi! Đánh đi!” Nghiêm Mặc cũng cầm dao giải phẫu kề vào ngực Nguyên Chiến, đàn ong vệ vẫn luôn đi theo hắn cũng vây quanh Nguyên Chiến.

Sự tình không thể phát triển như vậy! Nghiêm Mặc rõ ràng không bình thường, hắn phải nghĩ biện pháp thuyết phục Nghiêm Mặc.

Nguyên Chiến động não thật nhanh, nhìn chằm chằm Nghiêm Mặc, giơ tay lên, chậm rãi cầm lấy con dao giải phẫu sắc bén nọ: “Cậu nói cậu là người xấu, tôi không biết cậu nói ‘xấu’ ở đây là chỉ ý gì, nếu cậu nói giết người lung tung là ‘xấu’, không chịu cứu người là ‘xấu’, vậy tất cả bọn tôi đều giống cậu, khi đói khát chúng tôi sẽ ăn kẻ địch của mình, thậm chí ăn cả tộc nhân của mình, còn cậu thì sao?”

Nghiêm Mặc nhìn chằm chằm tay Nguyên Chiến, màu máu đỏ tươi nhỏ xuống theo cán dao.

“Bọn tôi sẽ giết sạch đàn ông trong một bộ lạc chỉ vì chiếm lấy thức ăn và đàn bà của chúng, bọn tôi sẽ không màng đến phụ nữ và trẻ nhỏ, cưỡng hiếp họ, ép họ ngủ với bọn tôi, làm nô lệ của bọn tôi, nhưng cậu thì sao? Cậu có làm vậy không?”

“Bọn tôi sẽ vứt bỏ kẻ yếu và người già vào trời đông giá rét, cậu có không? Bọn tôi lột da rút gân kẻ địch, đục lỗ trên đầu bọn chúng rồi hút óc bọn chúng ăn, bọn tôi sẽ mổ xác chúng ra, moi tim móc ruột chúng, thậm chí còn xỏ chúng qua gậy gỗ khi chúng còn sống để nướng ăn, cậu có không?”

“Những gì cậu làm và dự định làm ở bộ lạc Cửu Nguyên, có rất nhiều điều tôi chẳng thể nào hiểu được. Tỷ như chế độ một chồng một vợ mà cậu nói, tỷ như địa vị của phụ nữ phải ngang với đàn ông, hay tỷ như bộ lạc không thể có nô lệ, người già yếu và tàn phế sẽ được bộ lạc nuôi, tôi cảm thấy chúng thật ngu xuẩn, vì cậu căn bản không cần làm như vậy. Nếu bây giờ cậu không muốn thế nữa, thì nói cho tôi biết, cậu muốn làm thế nào thì cứ làm như vậy, trong bộ lạc sẽ không có ai dám phản đối.”

“Cậu sợ hãi Tổ Thần trừng phạt à? Vậy nói với Tổ Thần, những chuyện cậu làm hoàn toàn là vì mệnh lệnh của tôi, cậu là tư tế của tôi, tôi sẽ gánh vác hết thảy hậu quả mà cậu làm, nếu Tổ Thần muốn trừng phạt cậu, vậy bảo ông ta đổ hết mọi thứ lên đầu tôi đi. Nghiêm Mặc, cậu nhớ cho kỹ, cậu là tư tế của tôi, ngoại trừ tôi, không ai có thể trừng phạt cậu, ngay cả thần cũng không!”

Nghiêm Mặc cong khóe môi, cười như không cười: “Anh nói nhiều như thế, là muốn thuyết phục tôi giúp anh cứu tộc nhân của anh chứ gì. Anh xem, cho dù anh biết rõ tôi là người xấu, để tôi ở bên cạnh sớm hay muộn gì cũng sẽ có ngày tôi trở thành một khối u ác tính, nhưng vì tôi có tác dụng lớn với anh, nên anh thà mạo hiểm để giữ tôi lại, thậm chí còn cố gắng thuyết phục tôi rằng tôi không có xấu như mình nghĩ.”

Nghiêm Mặc chọc chọc lồng ngực Nguyên Chiến: “Ừm, hay đó, trước kia có người rất giống anh, hắn biết tôi là người như thế nào, nhưng bởi vì thành quả nghiên cứu của tôi có thể mang đến cho hắn vô số lợi ích, cho nên hắn sẽ làm như không biết, chỉ là, sau khi mọi chuyện bại lộ, lập tức bán đứng tôi sạch sẽ đến cả lông cũng không giữ lại, cứ như thể hắn thật sự không biết gì cả, đơn thuần và trong sạch hệt thiên sứ. Sau đó hắn cầm thành quả nghiên cứu của tôi đi trị bệnh cứu người, trở thành người tốt mà ai ai cũng biết, còn đoạt được giải thưởng.”

Nguyên Chiến nghe hiểu một nửa, nhưng nửa sau của Nghiêm Mặc thì hắn chẳng hiểu gì, bởi vì những lời này tự nhiên biến thành một loại phát âm rất kỳ quái, giống như những lời khi ngày Nghiêm Mặc nhảy xuống tường thành đã la to.

Mà Nghiêm Mặc lại như hoàn toàn không biết điều này, bỗng nhiên hắn cười đắc ý, nói nhỏ với Nguyên Chiến: “Nhưng hắn không biết tôi vẫn luôn đề phòng hắn, tôi biết có một ngày hắn sẽ bán đứng tôi. Tôi là bác sĩ, cũng là nhà nghiên cứu, đoạn thời gian đó, ‘nhà nghiên cứu y học’ vĩ đại nhất sinh bệnh từ sau khi tôi bị tống vào ngục. Đó là một loại bệnh rất kinh khủng, sẽ không chết đâu, nhưng hệ miễn dịch sẽ không ngừng suy giảm, một khi hắn rời khỏi môi trường vô trùng, hắn sẽ sinh ra đủ loại biến chứng, da thịt sẽ thối rữa. Mà cho dù hắn có sống trong môi trường vô trùng, hắn cũng không an toàn, bởi vì loại virus này sẽ làm xương hắn trở nên cực kỳ yếu ớt, dù chỉ hắt xì một cái, cũng có thể làm xương sườn hắn vỡ ra.”

Nghiêm Mặc nhìn Nguyên Chiến, cười dữ tợn và âm độc: “Hắn có tiền, sẽ không chết được, nhưng chỉ cần hắn còn tồn tại một ngày thì hắn sẽ phải sống trong sự thống khổ dày vò. Hắn có tới tìm tôi, cầu xin tôi, thậm chí còn hứa hẹn sẽ cứu vớt tôi ra khỏi lao tù, nhưng tôi biết hắn nói láo, bởi vì tôi đã biết quá nhiều thứ, làm quá nhiều chuyện khủng bố, dù tôi có hữu dụng đến mấy, thì cũng đã vượt qua phạm vi khống chế của hắn, cho nên tôi phải chết… Anh không hiểu, anh không biết tôi đang nói cái gì đúng không? Hay lắm! Sách hướng dẫn đúng là ghê gớm.”

Nghiêm Mặc cười ha ha hai tiếng với bầu trời, đẩy đẩy Nguyên Chiến: “Anh có thể cút, đừng có ở chỗ này làm tôi ngứa mắt.”

Nguyên Chiến buông cái tay đang túm cổ áo Nghiêm Mặc, cũng buông lỏng tay cầm dao giải phẩu, hắn liếm liếm máu chảy trong lòng bàn tay, đứng lên.

Tên nguyên thủy mọi rợ nhìn xuống từ trên cao: “Tôi không biết vì sao Tổ Thần lại chọn cậu làm tư tế, cũng không biết Cửu Phong cho cậu ăn cái gì mà làm cậu biến thành như vậy, tôi chỉ biết một điều, Nghiêm Mặc, người vô dụng sẽ không có giá trị tồn tại, nếu cậu không muốn làm tư tế của tôi, vậy thì cậu làm nô lệ của tôi đi, ít nhất tôi rất hài lòng với cái mông của cậu. Tôi sẽ không để bụng chuyện nô lệ của mình là người tốt hay xấu, chuyện đó đối với tôi không quan trọng, cậu dám giở trò, tôi sẽ đánh cho đến khi cậu ngoan ngoãn trở lại, cậu dám không nghe lời, tôi sẽ đánh cho đến khi cậu biết nghe lời! Cậu dám giết tôi, tôi chờ cậu đấy.”

“Má nó! Ong vệ, tấn…” Nghiêm Mặc còn chưa nói xong, thân thể đột nhiên bị mặt đất bao vây.

Chỉ như vậy còn chưa tính, thân thể hắn chìm xuống dưới, đất bao cả mặt hắn.

Nguyên Chiến! Anh muốn làm gì? Nghiêm Mặc kêu không ra tiếng, bởi vì hắn chỉ cần mở miệng là ăn một đống đất.

Nguyên Chiến đứng bên bờ hồ, nhìn mặt đất nuốt chửng Nghiêm Mặc, xem cảnh Nghiêm Mặc biến mất khỏi mặt đất.

Nhưng sau đó hắn không rời đi, mà ngồi xuống chỗ Nghiêm Mặc từng đứng.

Nghiêm Mặc giận điên!

Tên khốn kia dám chôn sống hắn!

Hắn không biết mình bị chôn sâu bao nhiêu, mặt đất quanh thân hắn chừa ra một không gian như cái quan tài, tay chân hắn có thể cử động, nhưng không thể xoay người.

Không khí càng ngày càng loãng, Nghiêm Mặc thở không nổi.

Hắn liều mạng dùng tay, dùng dao giải phẫu, dùng mọi thứ công cụ trên người để đào đất, nhưng đều vô dụng, hắn đào được một chút, thì khối đất kia đã nhanh chóng bị lấp lại.

Mà hắn càng giãy dụa, thì càng không thở nổi.

“Nguyên Chiến! Thằng khốn anh! Đồ súc sinh! Anh không thể làm thế với tôi! Thả tôi ra! Thả tôi ra!” Nghiêm Mặc điên cuồng hô to.

Hắn không phủ nhận hắn có suy nghĩ muốn chết, nhưng hắn không muốn chết theo kiểu ngạt thở cực kỳ thống khổ này.

“Nguyên Chiến ——!”

Nguyên Chiến thầm đếm thời gian trong lòng, cảm thấy không tồi rồi mới mở một cái khe trên mặt đất, vừa đủ để thấy mặt Nghiêm Mặc.

Nghiêm Mặc vừa thấy ánh sáng, lập tức thở lấy thở để, vươn tay muốn cào đất.

“Đi cứu người với tôi, hay là không?”

“Đi cái mẹ nhà anh!!! Anh là đồ thứ heo chó không bằng…”

Nguyên Chiến giậm chân, khe đất biến mất.

Nghiêm Mặc gào to dưới lòng đất.

Hắn bị một tên nguyên thủy chơi đùa! Mẹ kiếp, hắn bị tên đó xem như nô lệ chơi đùa chưa tính, còn bị chôn sống nữa!

Vì sao ai cũng bắt nạt hắn, hắn thật sự xấu xa như vậy ư?!

Nguyên Chiến, đồ khốn nhà anh, mẹ nó anh ngủ với tôi rồi mà còn dám đối xử với tôi như vậy! Tôi không còn tác dụng với anh, là anh liền làm vậy với tôi! Có phải hay không? Hả?

Khi ý thức của Nghiêm Mặc dần mơ hồ, ánh sáng lại hiện ra, không khí một lần nữa tràn vào phổi hắn.

“Khụ khụ!” Nghiêm Mặc ho sặc sụa, túm chặt lấy miệng hang, lần này hắn không chửi Nguyên Chiến nữa, mà dùng một loại ánh mắt cực kỳ phức tạp nhìn hắn.

“Làm tư tế của tôi, hay là làm nô lệ?”

“…” Nếu ánh mắt có thể giết người, thì chắc Nguyên Chiến đã bị Nghiêm Mặc giết chết vô số lần.

Nguyên Chiến ngồi xổm xuống ở miệng hang: “Tôi sẽ tôn trọng tư tế của tôi, nhưng nô lệ không nghe lời thì sẽ phải chịu giáo huấn như vậy.”

Nghiêm Mặc bỗng nhiên cười quái dị, nhắm hai mắt lại, hắn thậm chí còn chẳng nhân cơ hội này gọi đàn ong vệ tấn công Nguyên Chiến.

Sắc mặt Nguyên Chiến không chút thay đổi, vẫn đầy tàn nhẫn độc ác lấp lại miệng hang.

Nghiêm Mặc biết mình sẽ không chết, nếu Nguyên Chiến không thả hắn ra, hắn sẽ chịu nổi khổ không thể hít thở khi bị chôn sống dưới lòng đất vĩnh viễn.

Sự tàn nhẫn của Nguyên Chiến làm hắn kinh ngạc, làm hắn hận, đồng thời còn làm hắn sinh ra một chút sợ hãi.

Nghiêm Mặc chưa bao giờ hiểu rõ như thế, hắn căn bản không thể khống chế tên nguyên thủy này.

Người này có sự quyết đoán rất đặc biệt, cho dù có người xung quanh ảnh hưởng, nhưng phần ảnh hưởng kia vẫn không làm dao động được gốc rễ của hắn.

Nghiêm Mặc vẫn luôn cho rằng chỉ cần mình muốn rời khỏi người này thì bất cứ khi nào cũng đều có thể rời khỏi, nhưng hiện tại hắn không dám tin tưởng vững chắc như vậy nữa, nếu người này không muốn thả hắn đi, thì dù hắn có đào tẩu được, chỉ sợ người này sẽ tìm tới chân trời góc biển để bắt hắn về.

Đây không phải đoán mò, mà căn cứ theo tính cách người nọ để đoán.

Nguyên Chiến tuyệt đối sẽ không cho phép người khác phản bội mình, đặc biệt là người bên gối của mình.

Được rồi, có lẽ cách gọi ‘người bên gối’ có hơi kỳ quái, nhưng hắn hiện tại quả thật chẳng những đảm nhiệm chức tư tế, mà còn sắm cả vai ‘người bên gối’ của đối phương nữa.

Hai thân phận nặng nề, là xiềng xích trói buộc hắn.

Hắn không hề nghi ngờ rằng tên dã man kia đã hoàn toàn độc chiếm mình, đêm đó người nọ còn đáp ứng với hắn sẽ cùng nhau rời khỏi bộ lạc, ra ngoài mạo hiểm, tám chín phần mười cũng là do thứ tâm lý độc chiếm này quấy phá, bởi vì người nọ vẫn chưa hoàn toàn nắm giữ được hắn, cho nên người nọ không cam lòng.

Mà người nọ thừa biết năng lực của mình đủ để xây một tòa thành lại một lần nữa ở bất kỳ đâu, cho nên vì mục tiêu xa hơn, vì lấy được nhiều giá trị lợi ích từ hắn hơn, người nọ mới không tiếc từ bỏ những gì hiện có.

Không làm tư tế thì làm nô lệ. Người nọ tuyệt đối nói được sẽ làm được.

Nếu hắn không còn hữu dụng với người nọ nữa, người nọ chắc chắn sẽ cướp đoạt thân phận tư tế của hắn, rồi hắn sẽ bị người nọ trói lại bên người nuôi như một tên nô lệ. Có lẽ vì để dễ khống chế hơn, nói không chừng còn biến hắn thành tên ngốc.

Nghiêm Mặc càng nghĩ càng sợ.

Hắn không sợ chết, nhưng hắn sợ khổ, sợ biến thành một cái xác không hồn có suy nghĩ nhưng không thể làm chủ hành vi bản thân.

Mà một khi hắn trở lại làm nô lệ, hắn sẽ không có cách giảm bớt số điểm cặn bã lớn như khi làm tư tế, nếu không thể giảm bớt giá trị cặn bã, hắn sẽ không thể có phần thưởng, cũng không thể có thêm cách tự vệ, hay cách khiến mình càng mạnh hơn, mà ngược lại, nếu hắn dám chủ động hại Nguyên Chiến, hắn sẽ bị sách hướng dẫn trừng phạt.

A! Đây là một vòng tuần hoàn ác tính đáng sợ!

Nguyên Chiến nhìn chằm chằm Nghiêm Mặc đang run bần bật trong hố, cảm thấy không thể tưởng tượng được.

Hắn không nghĩ Mặc sẽ dễ dạy dỗ như vậy, nếu là Mặc trước đây, hắn dám làm như vậy, sau đó chắc chắn sẽ bị trả thù.

Cho dù hắn có nhanh thế nào, ngăn được cơ hội Mặc dùng kim châm và phi dao, nhưng Mặc còn có thuốc bột, còn có đàn ong vệ, quan trọng nhất là tâm tư Mặc rất linh hoạt, tuyệt đối sẽ không để mình rơi vào tình thế bị động như bây giờ.

Nhưng nay Mặc lại khuất phục hắn, hơn nữa nhìn hắn bằng ánh mắt đầy sợ hãi.

Mặc trông thật đáng thương, nhưng hắn lại không thích.

Mặc rốt cuộc làm sao vậy? Sao hắn không trị được cho Mặc?

Có điều, cuối cùng Mặc cũng đáp ứng với hắn cùng đi cứu người, hơn nữa còn ngoan ngoãn hơn trước kia nhiều, đây có coi là thu hoạch không?

Nguyên Chiến vươn tay ôm người nọ lên, ngửi ngửi cổ người nọ.

Mùi vẫn vậy, vẫn là Mặc, nhưng sao tính tình kỳ quái thế chứ?

Hết thảy những gì xảy ra bên bờ hồ, ngoại trừ đương sự, không có ai khác biết.

Mà chuyện Nghiêm Mặc bất thường, ngoại trừ một ít người, cũng không có ai khác phát hiện.

Ô Thần khá nhạy cảm, nó cảm thấy bảy ngày trước sư phụ bắt đầu lầm lì, đột nhiên không thích nói chuyện, có khi còn tức giận vì những chuyện vặt vãnh.

Diệp Tinh và Tát Vũ thì khá kính sợ Nghiêm Mặc, lại bận học phép huấn luyện sơ cấp, nên hoàn toàn không để ý tới sự thay đổi của Nghiêm Mặc.

Bọn nhỏ khác thì chỉ cảm thấy tư tế đại nhân càng thêm thần bí, bởi vì hắn thường xuyên đột nhiên im lặng khi giảng bài, sau đó nhìn chằm chằm vào một nơi thật lâu mà không nói lời nào, hoặc là bất chợt rời khỏi lớp không một lý do.

Tuy nóng lòng muốn cứu người, nhưng bộ lạc Cửu Nguyên còn rất nhiều chuyện phải an bài, Nguyên Chiến cố nhịn sự gấp gáp, dựa theo kế hoạch ban đầu sắp xếp mọi việc, tư tế đại nhân của hắn biến thành như vậy đã rất không xong rồi, nên hắn không thể hoảng loạn.

Ngày thứ ba sau khi Văn Sinh tỉnh lại, Nguyên Chiến thả Đóa Phỉ và đám người Phỉ Lực, lúc gần đi Phỉ Lực tỏ vẻ mình muốn gặp Nghiêm Mặc một lần, nhưng bị Nguyên Chiến cự tuyệt.

Nguyên Chiến không cho Nghiêm Mặc lộ diện, là vì bây giờ Nghiêm Mặc đã từ một trạng thái cực đoan này chuyển sang một trạng thái cực đoan khác, hắn trở nên cực kỳ yên tĩnh, cực kỳ ngoan ngoãn, một tư tế như vậy không hợp xuất hiện trước mặt kẻ địch.

Cửu Phong không biết đã bay đi đâu chơi, Nguyên Chiến chỉ có thể kiên nhẫn chờ nó trở lại.

Ngày thứ tư sau khi Văn Sinh lại, Cửu Phong rốt cuộc cũng xuất hiện.

Nguyên Chiến ngẩng đầu thấy Cửu Phong, định đi tìm Nghiêm Mặc.

Mãnh ngăn hắn lại: “Chiến, tao cũng muốn đi cùng tụi mày trợ giúp bộ lạc!”

“Không được.” Nguyên Chiến không đồng ý ngay tắp lự: “Ba người chúng ta ít nhất phải có một người ở lại. Tao và Mặc đi qua nếu tìm được bọn Liệp, rất có thể sẽ mang một số người về, người nhiều, Cửu Phong chắc chắn không thể chở, cả bọn phải tự thân đi về, không biết phải tốn bao nhiêu thời gian, cậu ở lại bộ lạc hoàn thành bản quy hoạch của Mặc, nhà cửa xây nhiều thêm vài căn. Mặt khác, hồ phơi muối tạm thời không cần làm, tao sẽ nói với Mặc và Cửu Phong, cho phép bọn Hồ Hồ đến hồ nước mặn vận chuyển muối kết tinh về tinh luyện.”

Mãnh biết Nguyên Chiến nói rất có lý, nhưng cậu vẫn không an tâm: “Tao không biết tinh luyện muối như thế nào, cũng không biết…”

“Đừng nóng, cứ từ từ thôi, tinh luyện muối không khó, Mặc đã dạy Ô Thần, rồi, để Ô Thần phụ trách việc này là được, nhưng số lượng muối và tiêu xài muối phải có cậu quản lý, hơn nữa phải canh chừng người tộc A Ô, người lùn và cả người cá, không cho phép bọn họ tự tiện đến hồ nước mặn.”

“Chiến, tao cảm thấy tao làm không được, người trong bộ lạc không có bao nhiêu, nhưng chuyện cần làm nhiều quá, nếu bọn họ…”

Nguyên Chiến lại lần nữa cắt ngang lời cậu: “Mỗi một chuyện tao và Mặc đều đã sắp xếp người phụ trách, mày chỉ cần quản lý những người phụ trách đó là được. Nếu có ai dám phạm tội hoặc có tư tâm, cứ giết! Nếu có gì không rõ hay không biết nên xử lý thế nào, thì dựa theo quy tắc của bộ lạc mà làm. Ô Thần và Sa Lang có thể tin dùng, Mãnh, bộ lạc giao cho mày!”

“Được!” Mãnh ưỡn ngực, cắn răng tiếp nhận gánh nặng.

Nguyên Chiến chạy đến cửa thành đông, vén mành cửa đi vào trạm gác, thấy Nghiêm Mặc đang ngồi trên váy da thú lót dưới đất, liền đi qua ngồi xổm trước mặt hắn, tiện tay kéo kéo váy da của hắn, hỏi: “Cửu Phong về rồi, chừng nào thì cậu tìm Cửu Phong nói với nó chuyện đưa chúng ta đến bộ lạc Nguyên Tế?”

Nghiêm Mặc nhẫn nại nói: “Tôi đi ngay đây.” Gia súc, tối hôm qua làm hắn cả một đêm, khiến hắn đến bây giờ ngay cả đứng cũng đứng không nổi.

“Đừng chúc phúc cho Cửu Phong, tôi không muốn khiêng cậu về!”

“Biết rồi.” Nghiêm Mặc buộc chặt lại váy da, vịn tường đứng lên, đi vòng qua Nguyên Chiến, bước ra ngoài.

Nguyên Chiến nhe răng, Mặc như vậy làm hắn thật ê răng. Có điều, tư tế đại nhân ngoan ngoãn như thế… “ực”, người nào đó vô liêm sỉ nuốt nước miếng, chùi chùi khóe miệng rồi đứng dậy.

Phải nên quý trọng những ngày này, hắn cứ cảm thấy những ngày thế này sẽ không còn lâu.

Cửu Phong đồng ý cho quá giang, chuyện này đối với nó chỉ là việc nhỏ.

“Kiệt!” Mặc thật kì quái, vì sao cứ xin lỗi nó hoài vậy? Muốn nó tha thứ cái gì chứ?

“Ục ục.” Ta không giận cậu đâu, Mặc, cái tướng đi của cậu thật là lạ.

Nghiêm Mặc ngửa đầu, nghiêm túc giải thích với Cửu Phong: “Đây là trừng phạt của ông trời dành cho tao vì tao làm sai, tao nên nhận. Cửu Phong, tao đang lợi dụng mày, nếu mày giận, tao hiểu mà, mày có muốn uống máu tao không?”

“Kiệt?” Mặc, cậu ăn bậy bạ cái gì hả?

Nghiêm Mặc cảm thấy mình đã thông suốt.

Hắn tới đây để cải tạo, không phải để hưởng phúc, sách hướng dẫn bảo hắn làm cái gì, thì hắn phải làm cái đó, không nên phản kháng.

Bởi vậy, nếu có người bắt nạt hắn, hắn cũng nên vui vẻ chịu đựng, người ta tát má trái hắn, thì hắn nên đưa cả má phải ra cho người ta tát thêm. Đây mới là việc mà kẻ sám hối nên làm!

Đúng, hắn không nên chống cự một cách tiêu cực, không nên.

Cuối cùng Nguyên Chiến cũng định ra ngày xuất phát, mà hôm nay, cũng là ngày cuối cùng mà hình phạt cảm xúc tiêu cực tăng 50% của Nghiêm Mặc kết thúc, chính xác mà nói thì, còn 0.6 ngày.
Tác giả có lời muốn nói: Ngày mai, Nghiêm Mặc ‘thật sự’ trở về! Hãy run rẩy đi hỡi các phàm nhân, ác ma một khi thức tỉnh thì sẽ không bao giờ ngủ say nữa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 22 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status