Già thiên

Chương 1771: Lăng mộ nhất giới

Diệp Phàm ra tay với hắn, vẫn như cũ rất đem giản, vung lên ống tay áo thu hắn đi vào, mặc cho hắn thần thông phi thường cũng không bay ra khỏi phiến càn khôn này.

- Con gà trống già này năm đó tự xưng là Sơn Hoàng, huyết mạch sống lại, Yêu tộc trong thiên hạ khó gặp gỡ đối thủ. Trước khi gặp đầu trọc bóng lưởng kia là cả đời bất bại, ngày nay không ngờ lại tiếp tục gặp xui xẻo!

- Lão gà trống đúng thật xui tận mạng! Tâm cao khí ngạo nhưng luôn gặp phải chí cường giả, áp hơn hắn một bậc!

Các yêu ma khác nói nhỏ, một ít kẻ vui sướng khi người gặp họa, năm đó nếm qua đau khổ bởi hắn, càng vui mừng thấy hắn nếm mùi đau khổ.

- A...

Con sơn điếu thượng cổ này rống to, máu phượng hoàng sôi trào, đạo bào vỡ nát, hóa thành mười vạn Thần vũ bắn tới Diệp Phàm, muốn giãy thoát ra khỏi ống tay áo của hắn.

- Lão gà trống liều mạng rồi, dùng hết lông ra đại chiến, quả nhiên là quá phẫn nộ rồi, không giữ lại chút nào, toàn thân trụi lũi!

Diệp Phàm nực cười, đạo nhân của con gà rừng tinh này hóa thành thật đúng là dữ dằn, không ngờ lại như vậy. Hắn lật ngược tay lại ép xuống, bức nó hóa ra bản thể, thật đúng là một con gà trống không có lông.

Chênh lệch tới ba tầng thiên, mà Diệp Phàm lại cường thể như vậy, người cổ Yêu này căn bản là không có năng lực chống lại. Tuy rằng hắn cực kỳ cường đại, nhưng còn xa không bằng đối thủ.

- Phục rồi!

Cuối cùng, lão gà trống khuất phục, nói ra lai lịch của mình, hắn quả thật là một con gà trống tinh, ở một chỗ động phủ tiên gia đắc đạo, tu thành một thân thần thông vô thượng.

Hắn thống hận người khác xưng hắn là gà rừng, gà trống tinh, nên tự xưng là Sơn Hoàng.

Diệp Phàm tự nhiên sẽ không làm nhục hắn, tiện thể báo cho biết mục đích tìm bọn họ.

Một hàng mười bốn người quay về Huỳnh Hoặc tinh. Những người này năm đó đều là vì Tiên bảo mà đến, đều biết một ít bí mật, nay hợp cùng một chỗ đối với thăm dò nơi này có trợ giúp thật lớn.

Trên thực tế, mười ba đại yêu ma này tuy rằng mới đầu có chút không phục, nhưng sau khi tới nơi này lập tức hòa thuận rất nhiều, bọn họ cũng muốn nhìn thấy chí bảo và đại bí trong Huỳnh Hoặc tinh.

- Chư vị! Nếu chúng ta lựa chọn đi chung một đường, vậy cùng chung sức thăm dò đến cùng đi!

Diệp Phàm nói.

Hắn có chút cảm khái trong lòng: năm đó mười tám tầng Địa Ngục đối với hắn mà nói chỉ có thể xem như một truyền thuyết, không nghĩ tới có một ngày lại tự tay mình công phá, tổng cộng thả ra mười ba vị cổ nhân còn sống.

Năm tháng cực nhanh, bừng tỉnh đã thành một giấc mộng.

Huỳnh Hoặc ở thượng cổ hiển nhiên phải lớn hơn rất nhiều so với hiện tại, chỉ vì một hồi kịch biến nào đó gấp gáp co rút lại, trở thành hình dạng hiện tại.

Bắc Hải Nhãn nơi đó khô cạn, cũng không có đầm nước, Diệp Phàm bọn họ sau khi tới nơi này nhìn thấy chỉ có cát và tảng đá lớn, bị tẩy rửa thực sạch sẽ, phần lớn là màu đỏ thẫm.

Có người nói, những thứ này đều là tẩm máu quá nhiều mà ra. Một trận chiến năm đó, cả viên Huỳnh Hoặc cổ Tinh đều bị nhuộm đỏ, nếu không có kiện Tiên bảo kia trấn áp, cái gọi là thái dương hệ e rằng cũng không còn tồn tại.

"Ầm!"

Thiên Trùng trăm chân ra tay, dời đi một khối đá lớn, để lộ ra phong ấn, hiện ra cái hang động đen nhánh, xuất hiện khí tức rét lạnh căm căm, dọa khiếp tâm hồn người ta.

Diệp Phàm cất bước là người đầu tiên đi vào, đi thẳng xuống chỗ sâu trong lòng đất. Như có như không nghe được từng đợt tiếng sóng vỗ bờ, đây là một mảnh thế giới rộng lớn, phải rộng hơn xa so với tưởng tượng.

Phía dưới có phong ấn, mới đầu cũng không khó phá, đối với Đại Thánh mà nói đều không thành vấn đề. Xuống thẳng đến cuối cùng bọn họ nghe được từng tràng tiếng tụng kinh, mới đề cao cảnh giác.

- Này, là đám hòa thượng kia, ứở thành một đám quỷ tăng!

Một chiếc thuyền lớn đậu ở nơi đó, kim quang vạn trượng, truyền ra từng tràng thiện xướng, nhưng rất suy yếu, bất cứ lúc nào sẽ đứt đoạn im bặt.

- Không đúng! So với mấy trăm năm trước không giống!

Diệp Phàm nói khẽ.

Hắn thần thức cường đại biết bao, đám cổ Phật La Hán kia đều đã mất, trên thuyền có một lớp bột mịn, bọn họ đều đã chết trở thành bụi bậm.

Thiện xướng là chính chiếc thuyền kia tự phát ra, là tiếng vang vọng của phật âm ngày xưa, cũng không phải là người nào đang tụng kinh.

Hiển nhiên, đã xảy ra một số chuyện, địa phương này còn đáng sợ hơn so với trước kia, khiến mọi người cảnh giác. Nên biết rằng chỗ này còn không phải là chỗ sâu nhất.

Rốt cục, bọn họ đi tới thế giới trong lòng đất, ai cũng chấn động. Thật sự có một vùng biển cả mênh mông, tối đen như mực, rộng bao la khôn cùng, không có đầu cuối, trong lòng đất mà có kỳ cảnh như vậy có vẻ thực quỷ dị.

- Nơi này tự thành một giới!

Đại Hạ Long Tước nói.

Theo hắn biết, ngày xưa muốn tới gần vùng biển vô tận này rất khó, chính là Đại Thánh cũng khó đột phá. Hiện tại lại dễ dàng như vậy, hiển nhiên phong ấn ở địa phương này đã bị xuyên thủng.

- Cẩn thận một chút!

Sơn Hoàng nhắc nhở.

- Yên tâm đi, lão gà trống... không... Sơn Hoàng đại nhân!

Ngân Xà vội vàng đổi giọng, không cẩn thận lại quen miệng gọi, hắn thật đúng là sợ rước lấy đại họa sát thân.

- Tới nơi này rồi, chúng ta đồng tâm hiệp lực. Các vị biết được điều nhất định phải trước thời hạn nói rõ ràng, miễn xảy ra vấn đề lớn!

Diệp Phàm nói.

Dứt lời, hắn là người thứ nhất đi xuống hướng biển cả màu đen mênh mông kia, thử xem đến cùng.

Không có biến cố gì, địa phương này không khí trầm lặng, không thấy sinh cơ, trong biển không có cá, càng không có yêu ma. Là một vùng biển chết, yên tĩnh không tiếng động.

Đây là địa phương chôn vùi một thời đại, chôn xuống cao thủ cấp Hoàng sao? Cái gì cũng không thể nhận ra, chỉ có đầm nước, chỉ có biển tối đen.

Không có gì nguy hiểm, nơi này thực bình tĩnh, nhưng không có tiếng động gần như càng đáng sợ, dù sao mọi người vẫn cảm thấy địa phương này có điều gì đó không đúng.

Đoàn người bọn họ đều đi theo bên cạnh Diệp Phàm và Sơn Hoàng, đi tới chỗ sâu trong hải vực. Đây dù sao cũng là hai vị Chuẩn đế, giúp mọi người có thêm can đảm để đi tới, cũng có thể nói là đội hình phô trương mạnh mẽ.

Với tốc độ của họ mà nói, vượt qua một mảng tinh vực đều không thành vấn đề, nhưng lại như trước không thể đến đầu cuối biển. Quả nhiên một phương thế giới rộng lớn.

Rốt cục, bọn họ gặp được một hòn đảo, như dãy núi lộ ra trên mặt nước tối đen.

Nhưng mới vừa tới gần, bọn họ không khỏi biến sắc, đây làm sao là một hòn đảo. Đúng là một cái xương cột sống, vắt ngang ở trong này, vô cùng to lớn, dài đến cả vạn dặm.

Đây phải là một khối hài cốt khổng lồ biết bao, lún xuống trong biển cả mênh mông, mà có thể lộ lên như vậy, khiến mọi người giật mình kinh sợ.

- Đây là một con tinh thú, coi như là còn non nhỏ, với ăn tinh hạch mà sống, không thể tưởng được loại sinh vật này thật đúng là còn tồn tại, xưa nay không có nhìn thấy mấy con đâu!

Mọi người đều kinh ngạc, loại sinh vật này có tiềm lực phát triển vô hạn, đến giai đoạn sau đều là thực lực cấp Chuẩn đế. Trên thực tế trên lịch sử xuất hiện mấy con đều từng khuấy động nổi lên mưa gió khôn cùng.

Nếu không phải bộ tộc này rất thưa thớt, chắc chắn sẽ trở thành họa lớn cho vũ trụ.

- Thủy giới khôn cùng, đến khi nào mới thấy đầu cuối?

Có người tự hỏi.

Diệp Phàm vươn ra thần thức nhưng thực quỷ dị, địa phương này cực kỳ đặc biệt, thần niệm cường đại như hắn cũng không thể dọ thám biết hết được, bị một loại dao động thần bí che chắn.

- Là khí tức của chí bảo kia, hóa thành đại đạo vô hình, ngăn cách hết thảy nơi này!

- Có thể ở dưới nước!

Sơn Hoàng nói ra những manh mối chính mình thu được xưa kia.

Thiên Trùng trăm chân nói:

- Này, vậy xuống nhìn thử xem, tuy nhiên biển này thấy thế nào đều không đúng, tùy tiện đi xuống nói không chừng sẽ phát sinh cái gì đó!

- Trước phát ra một kích thử xem, nếu như có thứ gì đó đáng sợ ngủ đông, sớm muộn gì sẽ có chiến một trận, không bằng sớm chọc ra!

Ngân Xà nói.

- Để ta tới đi!

Con tiên hạc kia hóa ra bản thể, hai cánh dang ra, bao phủ bầu trời che lấp đại địa, rồi sau đó đột nhiên cắt xuống, đôi cánh như Thiên Đao sáng như tuyết, cắt xé phiến bầu trời này, làm cho biển cát chia ra làm hai nửa.

Đột nhiên, một khí tức khủng bố xông thẳng lên trời cao, tập trung vào tiên hạc, một cái xúc tua thật lớn thò lên, giống như ác ma đến từ vực sâu địa ngục, toàn thân nó đầy nốt mụn, toàn ngập chất dính, xúc tua dài đến mấy ngàn dặm.

Tiên hạc tung một kích đối chiến cùng nó, ngân sí bùng phát hào quang sáng lạn, kêu "leng keng" vang động, toàn thân nó bay tung lên.

Cái xúc tua kia rất mạnh, tiếp tục duỗi thân ra, thiếu chút nữa quấn lấy nó kéo vào trong biển, có một loại lực lượng ma tính đáng sợ.

- Là một đầu bạch tuộc thật lớn, tràn ngập lực lượng tính ăn mòn, tràn ngập tử khí!

Khi nước biển lên xuống chập chùng, bọn họ nhìn thấy một con bạch tuộc màu xám như một ngọn núi lớn nối trời, bao phủ trong màn sương mù tử vong, cũng có một loại khí tức hư thối.

Đây không phải một con bạch tuộc tiền sử chân chính, mà là một đầu tử linh, từ vô số thịt thối tạo thành, âm khí ngập trời.

- Anh linh ngủ yên, tử nô thủ lăng... Đây là sư tôn ta khi còn sống trên đời nói cho ta biết, xem ra thật sự ở dưới biển này rồi!

Có người kinh ngạc nói.

Con bạch tuộc này rất quái lạ, trên nó có thi thịt Đại Thánh, cũng có mảnh vỡ binh khí Chuẩn đế, nó rất cường đại, không yếu hơn so với Đại Thánh bình thường, thậm chí có bộ vị cá biệt còn mạnh hơn.

"Phốc!"

Thế nhưng, ở trước mặt Chuẩn đế chân chính nó không coi là gì, Sơn Hoàng vươn tay điếm một cái, con quái vật lớn trực tiếp nổ nát, hóa thành bùn đất, âm khí và mùi hôi thối ngập trời.

Sơn Hoàng lại điếm ra một ngón tay, sáng lập ra một cái thông đạo, ngăn cách mở ra nước biển nối thẳng xuống phía dưới biển cả mênh mông.

- Đây là...

Bọn họ vượt qua cũng không biết xa bao nhiêu, rồi lại xuyên qua tầng nước, đi xuống tới phía dưới nhất, nơi đây vô cùng trống trải, không có đầm nước, cái lồng biển rộng ở phía trên không rơi xuống.

Mà trên mặt đất rậm rạp, nơi nơi đều là hài cốt, nơi nơi đều là thân thể sinh linh lạnh như băng mênh mông bát ngát, điều này làm cho mọi người trông thấy mà da đầu đều run lên.

Năm đó rốt cuộc đã chết bao nhiêu người chứ? Như thế nào nhiều như vậy, liếc mắt một cái nhìn không thấy đầu cuối?

- Chính là nơi này! Chúng ta đi vào một chiến trường thời đại cổ đại bị chôn vùi, nơi này thậm chí có nhân vật Hoàng Đạo ngã xuống!

Ngân Xà kích động.

- Không đúng! Nghe nói người bình thường căn bản là không vào được, chúng ta như thế nào không có cố sức chút nào?

- Phong ấn ở địa phương này bị người phá vỡ rồi, cho nên chúng ta không bị ngăn cản, trực tiếp tới được phiến chiến trường này!

Biết kết quả này, trong lòng bọn họ chìm xuống. Có người đã nhanh chân đến trước, so với bọn hắn đã sớm rất nhiều năm.

Diệp Phàm cúi đầu, nhìn phiến chiến trường không có cuối này, cảm nhận được vô tận âm khí cùng với một lũ sinh cơ bừng bừng, biết nơi này có nguy hiểm lớn.

Năm đó hắn từng phỏng đoán, nơi này có Âm Linh có thể tái sinh, hiện tại xem ra đã trở thành sự thật.

- Nơi này quả thực chính là Địa phủ thứ hai, có thể sẽ xuất hiện loại tình huống đáng sợ nhất!

Đại Hạ Long Tước nói, sắc mặt thực âm trầm.

Diệp Phàm lấy ra Thanh Liên cầm trong tay để ngừa vạn nhất, rồi đi tới phía trước.

Bọn họ một đường đi tới, càng ngày càng kinh hãi: trên mặt đất vô số đoạn binh tàn kỳ, không thiếu binh khí Chuẩn đế, mặc dù bị hủy không thể dùng, ngay cả tài liệu Thần tính đều biến mất, nhưng từ đó có thể thấy được tuyệt đối là binh khí Chuẩn đế.

Trận chiến năm đó rốt cuộc khủng bố cỡ nào? Lại lưu lại nhiều tàn khí cấp số rất cao như vậy.

Hơn nữa, bọn họ phát hiện: Chiến trường có rất nhiều tầng, vốn trước kia đều bị phong ấn, càng đi vào sâu phong ấn càng dày, nhưng hiện tại tất cả đều bị phá vỡ rồi, một đường thông suốt không bị ngăn cản.

- Thật là đáng sợ! Sớm đã bị người phá vỡ. Nghe mà rợn cả người a!

Ngay cả Sơn Hoàng đều chấn động kinh sợ.

Bởi vì, sau khi đám người bọn họ đến gần khu vực trung tâm, lực lượng phong ấn chiến trường còn sót lại khiến cho hắn đều cảm giác rất khó giải quyết, nếu là hắn đến phá giải phong ấn, hơn phân nửa không đi tới đây được.

Trên mặt đất vô số thi thể hài cốt, màu đất tím đen, đây là vô số máu bùn và máu tươi đẫm ướt mà thành, ô trong chiến đấu cấp số đó, khó có thể có thi thể lưu lại, tất nhiên đã biến thành màn sương máu.

- Những di hài này là bị người sau đưa tới chồng chất thêm vào, bằng không chỉ có vết máu là người bị táng ở nơi đây không thể trở thành nghĩa trang một giới!

Một cái thế giới rộng lớn trở thành bãi tha ma, nơi này phải đáng sợ đến cỡ nào?

- Ta nghĩ rằng, không phải hậu nhân đưa bọn họ mai táng ở đây, mà là có người tự mình vào đây, cần những thân thể máu thịt này!

Diệp Phàm nhíu mày, hắn cảm ứng được một cổ sinh cơ cường đại, mặc dù bị bao phủ trong tử khí nồng đậm như biển cả mênh mông, nhưng dựa vào linh giác hắn như trước có thể cảm ứng được.

- Tới rồi, nơi mai táng trung tâm nhất!

- Đó là cái gì kia? Mấy cổ thi thể, máu đã chảy hết, chết ở chỗ này!

Bọn họ giật mình, ở chỗ chiến trường sâu nhất, có một cung điện vô cùng rộng lớn, chung quanh có rất nhiều máu thịt thi thể, nhưng có ba cỗ thi thể thực đặc biệt, dựa sát vào trước cửa điện.

Một con Thần hổ, khẳng định là Chuẩn đế!

Diệp Phàm kinh dị, đây là con vật cưỡi của Trường Sinh Thiên Tôn trong Tiên Lăng Mộ kia, ở trong một trận chiến cuối cùng khi Tiên lộ tan vỡ lúc trước, con hổ này biến mất, không nghĩ tới lại xuất hiện ở trong này.

Nó đã vỡ nát đầy đất, tinh huyết trong cơ thể khô cạn, máu hư thối trên mặt đất sớm đã không còn linh khí.

Ở bên cạnh nó, một cỗ thi thể khác cũng được nhận ra.

- Đây là người của Địa phủ, bọn họ nhưng lại tìm được nơi này, là một gã chiến nô!

Diệp Phàm rất hiếu biết đối với Địa phủ nhìn ra lai lịch của hắn, trên người hắn có dấu ấn Luân hồi, và lại có dấu hiệu chiến nô của Địa phủ.

Hắn chưa từng chân chính thức tỉnh, có được thực lực cường đại, bị phái ra chấp hành nhiệm vụ, lại chết ở nơi này.

Còn có một gã Chuẩn đế không nhận biết, xem ra ngã xuống ít nhất cũng có mấy trăm năm, đồng dạng mất đi tinh huyết, máu thối rữa vãi đầy đất.

Địa phương này đừng nói các yêu ma khác, chính là Sơn Hoàng đều một trận bồn chồn trong lòng, Chuẩn đế đều đột tử ở nơi này, mỗi người đều rất có lai lịch, hắn đi vào cũng hơn phân nửa không thể may mắn thoát khỏi.

Diệp Phàm nhìn chằm chằm phía trước, cầm Thanh Liên trong tay vạch một cái, phá mở âm vụ dày đặc kia, bằng không loại vật này liên tục tuôn ra có thể che chắn tầm mắt.

Trong cung điện to lớn, có ba cái tay cụt, nửa cái đầu, còn có không ít mảnh vỡ máu thịt, không thuộc về cùng một người.

Trong đầu Diệp Phàm nổ "ầm" một tiếng, đó là máu thịt của cao thủ Hoàng Đạo, là ai ăn vào bọn họ, chỉ còn lại có chút tàn tích như vậy?

Hắn từng chiến một trận với chí tôn, biết rõ cái loại khí tức này. Máu thịt này tuyệt đối thuộc loại cao thủ Hoàng Đạo, tuy nhiên ngày nay không còn thấy tinh huyết, pháp tắc Hoàng Đạo cũng bị làm tan biến, khiến người ta không cảm thụ được loại uy nghiêm vô thượng đó, chỉ còn lại có loại khí tức đặc biệt này thôi.

Mà bọn họ như là bị mãnh thú loại hình lớn cắn nuốt.

Điều này làm cho mọi người đều cảm giác da đầu phát lạnh!

Cẩn thận cảm ứng, phát giác cái tay cụt, nửa cái đầu cùng với thịt nát kia, đều tràn ngập lực lượng năm tháng, là ở vô tận năm tháng trước kia bị người cắn nuốt lưu lại.

Thân thể Diệp Phàm phát lạnh, ở chỗ sâu trong lòng đất Huỳnh Hoặc rốt cuộc mai táng cái gì, chân tướng là gì? Cũng không đơn giản như lời đồn đãi ở bên ngoài như vậy.

Có thứ gì đó đang ngủ say ở địa phương này, cắn nuốt vô số máu thịt nơi đây, ăn luôn cả di thể cao thủ Hoàng Đạo. Chí tôn một thời đại năm đó ngã xuống chôn vùi nơi đây, rồi lại rơi vào kết cục như vậy.

Chẳng lẽ vật gì đó còn sống? Thần hổ, chiến nô Địa phủ, Chuẩn đế yô danh đều là gần mấy trăm năm trước còn ở bên ngoài, nay tinh huyết đều biến mất.

Trong con ngươi Diệp Phàm nổ bấn ra hào quang, Nguyên Thiên Nhãn phá mở hư vô, làm cho khắp cung điện đều sáng sủa lên, âm vụ tan hết.

- Đó là cái gì kia?

Có người sợ run la lên.

Phía trên hư không của cung điện, có một quả cầu thịt màu máu, lại rất giống một cái kiến lớn, nó đang bị kéo vào trong một cánh cửa hư không, bất cứ lúc nào sẽ biến mất khỏi thế giới này.

Ở phía sau cánh cửa đó, có một cái chuông hỗn độn lớn phát ra một lực hút. Đúng là nó đang kéo quả cầu thịt đi vào. Song phương rơi vào giằng co, mà loại trạng thái này hẳn là đã duy trì một đoạn năm tháng rất dài lâu rồi.

- Như thế nào là nó?!

Ý chí kiên định như Diệp Phàm, lúc này cũng biến sắc mặt, cả kinh thất thanh kêu lên, điều này khiến hắn cảm giác quá mức rung động, đó lại là Vô Thủy Chung!

Năm đó, cái chuông này điền vào con đường thành tiên, ngày nay như thế nào lại ở chỗ này? Nó đang định kéo quả cầu thịt đáng sợ kia tiến vào thế giới khác ư?

Tiên Chung không có ở đây, lại xuất hiện Vô Thủy Chung, khiến trong lòng Diệp Phàm nổi sóng ngập trời. Trong lòng đất Huỳnh Hoặc cổ Tinh này quả nhiên có khủng bố lớn, ẩn giấu một đoạn bí mật đẫm máu.

- Nó đang trấn áp quả cầu thịt, muốn kéo vào thế giới khác! Đây là chí bảo Tiên Chung trong truyền thuyết ư?

Mười ba đại yêu ma từng người đều trợn tròn mắt. Năm đó bọn họ vì sao mà đến đây? Hôm nay mới nhìn thấy!

Thời điếm này bọn họ thở dài, đồng thời kinh sợ từng hồi: Quả cầu thịt kia quá

khủng bố, cắn nuốt cường giả Hoàng Đạo, đây là loại vật gì?

Tử vong cấm địa, âm khí vạn lớp, bên trong dựng dục ra sinh cơ thực quỷ dị, nhưng cực độ cường đại, quả cầu thịt này cực hạn mà biến, tất nhiên có lai lịch cực lớn.

- Nó chính là Vô Thủỵ Chung!

Diệp Phàm lắc đầu, hắn tự nhiên nhận ra. Từng chính mắt nhìn thấy qua, nhưng lại không thể tưởng được nó lại xuất hiện ở trong này. Năm đó chí bảo trấn vào trong Tiên lộ, như thế nào lại hiện ra ở đây?

- Cái gì! Binh khí của Vô Thủy Đại đế?

Bất kể ở thời đại nào, nhắc tới cường giả cái thế vượt qua Thiên thần này, yêu ma người quỷ thần gì đều phải kính sợ.

Bất kể ngươi cường đại cỡ nào, ở trước mặt nam nhân đó đều khó có thể kiêu ngạo, đều phải ngưỡng mộ. Năm tháng hắn tung hoành thiên hạ là một đoạn truyền kỳ huy hoàng không thể phục chế.

- Tại sao có thể như vậy? Quả cầu thịt này cắn nuốt máu thịt của Cổ Hoàng, nó đang tiến hành lột xác? Nên rước lấy binh khí của Vô Thủy Đại đế trấn áp hay sao?

Thanh âm của mười ba đại yêu ma đều mất tự nhiên, biết gặp gỡ đại hung tuyệt thế rồi.

Nếu không có Vô Thủy Chung của Vô Thủy Đại đế ở trong này, có lẽ bọn họ đã rơi vào nguy hiểm rồi! Đây là suy đoán trong lòng đám Ngân Xà, Long Tước... ai nấy đều lo sợ bất an.

Diệp Phàm có lẽ có thể chạy thoát, nhưng bọn hắn không phải cường giả Chuẩn đế này thật sự là không có một chút hy vọng, không có đủ lực để chiến, bởi vì vết xe đổ nằm kia, ba gã Chuẩn đế đều bỏ thây nơi đó.

- Thật đáng sợ!

Có thể làm cho Đại Thánh đều thân thể rét run, nói ra như vậy, đủ để thấy được tình cảnh chứng kiến trước mắt là một loại khủng bố biết nhường nào.

Quả cầu thịt có một loại lực lượng ma tính, ảnh hưởng tới suy nghĩ của người khác, không kiềm nổi muốn hiến tế cho nó, dâng tinh huyết của chính mình. Bởi vì trong mười ba đại yêu ma cá biệt có người định hành động như vậy.

Nếu không có Diệp Phàm, Sơn Hoàng đứng ở bên cạnh, người kia tất nhiên nguy rồi.

Nói thật, mặc dù là Diệp Phàm nhìn thấy quả cầu thịt này cũng kiêng kị không thôi. Quan sát thật lâu sau hắn mang theo những người này lui ra phía sau, rồi đi vòng quanh tòa cung điện to lớn này vài vòng.

Trên mặt đất rộng lớn ngổn ngang vô số thi hài, liếc mắt một cái nhìn không tới cuối. Đúng thật là mai táng tất cả cường giả của một thời đại hay sao?

Bằng không như thế nào nhiều như thế!

Ngay cả đất đai đều là máu bùn và mảnh xương vụn xây thành, khó trách nơi này được xưng là tuyệt địa ma tính, từng huyết lệ, quá khứ bi thảm, tập hợp lại cùng nhau.

Mười ba đại yêu ma nói nhỏ, phỏng đoán lai lịch của quả cầu thịt kia, có chung nhận thức là địa phương này đã xảy ra chuyện đáng sợ nhất. Hóa thành một Địa phủ khác.

Khác nhau là, thi hài như biển ở nơi này cũng không có thông linh, không hề hóa thành vô tận âm binh âm tướng, mà chỉ là thành tựu cho một sinh linh!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.5 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status