Giường anh chia em một nửa

Chương 100 : Chương 100

Chương 100 BIẾT NGAY EM MUỐN LÊN TRỜI MÀ (2)

Ba mươi giây sau, Tần Kiết cúi người bế Trần Ân Tứ lên, quay lại thang máy.

Hai mươi lăm phút sau, Tần Kiết nghiêng người đá cửa phòng ngủ, đặt Trần Ân Tứ lên giường mình lần nữa.

...

Trần Ân Tứ mơ một giấc mơ. Cô mơ thấy mình uống say, chạy đến đồn cảnh sát, mời người nhận lại của rơi. Đây không phải là chuyện đáng sợ nhất, đáng sợ nhất là, người đến nhận lại của rơi là Tần Kiết...

Tần Kiết...

Trần Ân Tứ giật nảy mình, choàng tỉnh giấc. Đầu tiên cô ngờ nghệch nằm chốc lát, sau đó cô vẫn chưa ngủ đủ bèn trở mình, tìm tư thế thoải mái khép mắt lại lần nữa. Mười giây sau, cô chợt mở mắt ra, nhìn hoàn cảnh lạ lẫm xung quanh, kinh hãi bật dậy khỏi giường.

Đây không phải nhà cô!

Trần Ân Tứ sợ đến mức tay chân bủn rủn, nơm nớp lo sợ nhìn xung quanh căn phòng một vòng. Sau khi thấy được bên bàn trà đặt túi hồ sơ ký tên Tần Kiết, cô mới nhanh chóng hoàn hồn trở lại.

Cô tựa vào đầu giường lần nữa, bắt đầu sắp xếp lại tình huống.

Tối qua, cô gặp mặt Lâm Nhiễm, hai người uống chút rượu. Có lẽ do đến ngày đèn đỏ, tửu lượng cô chỉ bằng một nửa bình thường, cô say khướt, sau đó rẽ vào đồn cảnh sát... Chuyện tiếp theo trùng khớp với giấc mơ của cô.

Việc Tần Kiết đến đón cô là đáng sợ nhất sao? Không, việc đáng sợ hơn chính là cô lải nhải nói với Tần Kiết "Tôi rất khát, nhưng tôi không uống nước chú cảnh sát rót cho... Còn nữa, tôi mệt chết được... nhưng tôi không ngủ... Dù ngoan hơn nữa cũng không liên quan gì đến anh..." Đang yên đang lành cô uống rượu làm gì? Uống rượu thì uống rượu, tại sao lại uống nhiều? Uống nhiều thì cũng thôi, tại sao lại nói mấy lời kia với Tần Kiết? Cứ như cô bị anh đá nhiều năm, vẫn còn thương nhớ anh vậy.

Trần Ân Tứ chỉ muốn có một tia sét bổ xuống đánh chết cô đi cho rồi. Nhưng mà, Bắc Kinh hôm nay trời quang vạn dặm, không hề có dấu hiệu sấm sét nào cả.

Trần Ân Tứ phiền muộn hồi lâu mới sống dở chết dở đi vào phòng tắm. Cô rửa mặt qua loa, lúc đi vệ sinh phát hiện váy mình dính vệt đo đỏ. Ngây dại giây lát cô mới nhớ ra vệt đỏ kia là sao, bèn vội vàng thay miếng băng vệ sinh, chạy ra khỏi phòng tắm, vén chăn lên.

Trên ga giường máu xám nhạt của Tần Kiết có một vết đỏ thật to...

Trần Ân Tứ càng muốn đi chết hơn. Đây không chỉ mất hết sĩ diện nửa đời sau, ngay cả sĩ diện kiếp sau cũng không còn nữa...

Trần Ân Tứ đỏ cả mang tai, nhìn chằm chằm vết đỏ kia thật lâu, cuối cùng quyết định lấy trộm ga giường Tần Kiết để giữ sĩ diện kiếp sau của mình.

Quyết định như thế rồi, Trần Ân Tứ mau chóng tháo ga giường, vo lại nhét vào túi mình, sau đó trải tấm chăn thẳng thớm, che phủ cả tấm đệm không có ga.

Trần Ân Tứ nào dám ở lâu, tức khắc cột áo khoác vào eo, che lại vết máu dính trên váy rồi ôm túi, vừa ngó dáo dác vừa lặng lẽ chuồn xuống tầng.

Tầng một không có ai, Trần Ân Tứ thở phào nhẹ nhõm, vừa định nghênh ngang rời khỏi nhà Tần Kiết thì di động trong túi cô vang lên.

Là Lục Tinh gọi đến, Trần Ân Tứ nhận cuộc gọi, còn chưa kịp lên tiếng thì Lục Tinh đã rít gào bên kia: "Trần Ân Tứ, cả đêm em không về nhà ngủ à?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 71 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status