Giường anh chia em một nửa

Chương 99 : Chương 99

Chương 99 BIẾT NGAY EM MUỐN LÊN TRỜI MÀ (1)

Trần Ân Tứ ngẩng đầu nhìn Tần Kiết rồi nhanh chóng cúi đầu xuống, quay người đi về phía trước. Đi chốc lát, cô lại lầm bầm: "Dù có ngoan hơn nữa cũng không liên quan gì đến anh..."

Tần Kiết khựng bước, anh nhìn bóng lưng cô gái đang nghiêng ngả, há miệng, song cuối cùng ngậm lại. Lát sau, anh nhấc chân đuổi theo cô.

Về sau, Trần Ân Tứ không còn dừng lại lần nào nữa, đi một mạch đến cổng chung cư. Chẳng qua lúc đi vào chung cư thì cô đột ngột dừng chân: "Tôi không muốn về nhà."

Tần Kiết nhướng cao lông mày: "Tôi biết ngay mà."

Trần Ân Tứ hỏi lại: "Anh biết gì?"

Tần Kiết nói ngay: "Biết ngay em muốn lên trời mà."

"Không, tôi không muốn lên trời." Trần Ân Tứ nghiêm túc lắc đầu với Tần Kiết: "Tôi chỉ không muốn về nhà thôi..."

Tần Kiết lại cảm thấy huyệt thái dương mình nhói đau: "Vậy em muốn thế nào?"

"Tôi không biết, dù sao tôi cũng không muốn về nhà." Trần Ân Tứ nói xong thì giọng nhỏ dần: "Trong nhà không có ai, họ đều ở bệnh viện, không ai chờ tôi..."

Câu sau cô nói quá nhỏ, nhỏ đến mức Tần Kiết cho rằng cô chỉ mấp máy môi mà không hề nói gì.

Tần Kiết chỉ nghĩ cô say rượu, đang lè nhè càn quấy, bèn dỗ dành cô một cách kiên nhẫn hiếm có: "Đã trễ lắm rồi, về ngủ một giấc đi, nghe lời nào."

Trần Ân Tứ cúi thấp đầu, không nói nữa. Tần Kiết định kéo cô vào chung cư, cô lại tránh ra. Thậm chí cô còn lùi về sau hai bước, kéo giãn khoảng cách với anh. Tần Kiết nhìn Trần Ân Tứ chằm chằm, yên lặng một hồi, đề nghị: "Vậy... đến nhà tôi nhé?"

Trần Ân Tứ làm kiêu: "Nếu anh khẩn khoản mời thì tôi sẽ suy nghĩ."

"Được, tôi khẩn khoản mời em, được chưa?"

"Được rồi."

Xe Tần Kiết đang đỗ ven đường cách đó không xa, anh bảo Trần Ân Tứ đứng yên chờ, tự mình đi lái xe qua. Đến lúc dừng xe trước mặt cô, Tần Kiết hạ cửa sổ xuống: "Lên xe đi."

Trần Ân Tứ vẫn bất động: "Anh có ngốc không vậy, đã bảo tôi đứng yên chờ, sao tôi lên xe được."

Trần Kiết gằn giọng: "... Trần Ân Tứ, em có thể cử động rồi."

Trần Ân Tứ "Ừm" một tiếng, lúc này mới đi đến, mở cửa chui vào xe.



Nửa tiếng sau, xe chạy vào tầng hầm đỗ xe biệt thự nhà Tần Kiết. Trần Ân Tứ đã ngủ mơ màng, không còn lảm nhảm nữa.

Bình thường biệt thự chỉ có mình Tần Kiết ở, những căn phòng còn lại đều bị anh trưng dụng làm việc khác, anh đưa cô lên tầng hai, vào phòng ngủ chính: "Ngủ đi."

Trần Ân Tứ gật đầu, đi vào phòng ngủ, nằm bò lên giường nhắm hai mắt.

"Trần Ân Tứ, đắp chăn. Trần Hề, đắp chăn đi!"

Tần Kiết đứng ở cửa một hồi, thấy người trên giường không thèm đếm xỉa đến mình, đành đi đến, kéo chăn từ dưới người cô ra rồi trùm lên người cô.

Tần Kiết không hề đi ngủ ngay mà ở cửa trông chừng nửa giờ, xác định người trong phòng không còn tác oai tác quái nữa mới lấy tấm chăn khác đi xuống tầng một.

Anh đắp hờ chăn nằm xuống sô pha, vừa nhắm mắt, phòng ngủ trên tầng lại vang lên tiếng mở cửa. Anh ngồi bật dậy, sau khi xác định mình không nghe nhầm mới đứng dậy đi lên tầng, gặp cô ngay ở cầu thang.

Trần Ân Tứ ôm chiếc gối, mong ngóng nhìn anh: "Anh đưa tôi về nhà đi, tôi không ngủ được, tôi say rồi, không về nhà mình sẽ không ngủ được..."

Hai mươi phút sau, xe dừng dưới chung cư Trần Ân Tứ. Trần Ân Tứ đẩy cửa xe ra, tạm biệt với Tần Kiết rồi đi vào tòa nhà.

Đến tầng lầu của Trần Ân Tứ, ra khỏi thang máy, cô nhận biết số nhà rồi cười rộ: "Rốt cuộc về đến nhà rồi, có thể ngủ rồi..." Một giây sau, cô ngã gục xuống đất. Tần Kiết nhanh tay lẹ mắt đón được cô: "Trần Ân Tứ? Trần Hề?"

Tần Kiết vỗ nhẹ gò má Trần Ân Tứ. Hay lắm, ngủ mất rồi. Còn là nằm xuống ngủ ngay nữa...

Tần Kiết nhìn mật khẩu khóa cửa trước mặt, lại nhìn người trong ngực đã ngủ say như chết: "Mẹ nó..."
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 71 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status