Giường anh chia em một nửa

Chương 112 : Chương 112 TÔI MUỐN ĐI VỆ SINH

Chương 112 TÔI MUỐN ĐI VỆ SINH

Tần Nam lấy làm lạ: “Ồ, thiếu gia đây muốn tự mình ra tay ư?”

Tần Kiết trả lời với vẻ cực kì bình tĩnh: “Không.”

Ông chủ nhà hàng mắt tròn mắt dẹt: “Anh Kiết, anh muốn làm gì vậy, anh không cho bà Tần nhúng tay vào, anh cũng không muốn quan tâm... Tôi, tôi miễn phí bữa cơm này cho hai người được không? Cả bữa cơm sau cũng miễn phí...”

Khi ông chủ nhà hàng sắp tuyệt vọng đến nơi, ngón tay gầy gầy xương xương của Tần Kiết thong thả bấm màn hình, nhân lúc bảng tin đang được làm mới, anh thờ ơ nói: “Yên tâm, sẽ có người lo.”

Tần Kiết nghiêng đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Cô gái đó cứ đi qua đi lại tại chỗ, càng ngày càng nóng ruột, rõ ràng sắp nổi điên rồi...

Không thấy anh trả lời, Tần Nam bèn đưa tay gõ vào màn hình điện thoại của Tần Kiết: “Hỏi cháu đấy!”

Tần Kiết rời mắt đi, nhìn đăm đăm Tần Nam mấy giây mới mấp máy môi.

Nét mặt anh thoạt nhìn rất bình tĩnh, như đang nói đến chuyện trong nhà, làm Tần Nam và ông chủ nhà hàng tưởng rằng anh sẽ tiết lộ tên người ấy. Nào ngờ, họ lại nghe thấy anh trả lời: “Cô đoán xem?”

Ông chủ nhà hàng gia đình mồm chữ O, mắt chữ A trước câu trả lời của anh: “... Anh Tần, anh đúng là biết cách úp úp mở mở.”

Tần Nam cười lấy lệ ha ha một tiếng: “Không phải nó úp úp mở mở, là nó đang ngứa đòn.”

Ông chủ nhà hàng không kiềm chế được nữa, phì cười thành tiếng.

Dù tiếng cười ấy ngắn ngủi, nhưng cũng đủ để mỗi người ở đây nghe thấy, ông ta nhận ra làm vậy không lịch sự với khách hàng, liền vội vàng mím môi lại, căng thẳng nhìn Tần Kiết.

Ngược lại Tần Kiết không hề để ý, thậm chí sau khi nghe Tần Nam nói vậy, anh còn nghiêng đầu liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, khóe môi cong lên: “Được rồi, sắp đến rồi.” Khi Tần Nam và ông chủ nhà hàng vẫn không hiểu rốt cuộc anh đang nói gì, Tần Kiết quay lại nhìn ông chủ: “Tầng hai có nơi nào nhìn xuống được tầng một không?”

Ông chủ nhà hàng: “Có, ở chỗ cầu thang đằng kia, có thể nhìn thấy hết.”

Tần Kiết khóa màn hình điện thoại, đút vào trong túi, rồi đứng lên: “Đi thôi, cô à, để cháu đưa cô đi xem một màn cực kì bất ngờ.”

... Bạn nhỏ nhà cháu sắp diễn một màn cực kì bất ngờ rồi.

Bắc Kinh giữa thu, ban đêm nhiệt độ xuống thấp, dù Trần Ân Tứ đã mặc áo khoác, nhưng vừa bước ra khỏi phòng ăn, cô vẫn bị rùng mình bởi gió lạnh phả thẳng vào mặt.

Có lẽ trong lòng đang bực bội, nên Trần Ân Tứ không thấy lạnh mấy, ngược lại còn làm đầu óc cô tỉnh táo hơn nhiều. Cô hiểu Lục Tinh cản cô lại vì muốn tốt cho cô, cô cũng hiểu người không vì mình trời tru đất diệt, chuyện không liên quan đến mình thì đừng quan tâm.

Cô cũng không đồng tình với cách làm của một số người rõ ràng không có khả năng, nhưng vẫn mù quáng đâm đầu vào giúp đỡ. Song hôm nay thì khác, tối nay có vài người ở đó có thể giúp cô ấy, nhưng họ lại lựa chọn im lặng, vì nữ minh tinh ấy bé nhỏ không đáng giá, họ không muốn chuốc thù với Tống Đào chỉ vì một người mới.

Trần Ân Tứ vốn định ra ngoài lấy lại bình tĩnh, nào ngờ tâm trạng càng ngày càng bức bối hơn.

Lúc bực tức, cô hay đi bộ, diện tích ở cửa nhà hàng gia đình không rộng, cô bèn đi vòng quanh.

Cô không biết mình đã đi bao nhiêu vòng, bước chân ngày một sốt ruột hơn, tiếng giầy cao gót vang vọng bên tai cô.

Căn phòng phía sau ăn uống linh đình, vui vẻ ầm ĩ.

Cửa nhà vệ sinh vẫn chưa mở ra, tuy cô đang đứng bên ngoài, nhưng khi đi qua cửa sổ nhà vệ sinh, vẫn có thể nghe thấy loáng thoáng tiếng nức nở kìm nén, không dám khóc to của Châu Đồng.

Trần Ân Tứ chợt dừng lại, cô đứng quay lưng với cửa nhà hàng mấy giây, bỗng nhiên chửi thề: “Chết tiệt.”

Một lúc sau: “Mình đúng là đồ chết tiệt!”

Dứt lời, cô quay người, sải bước đẩy cửa vào nhà với gió lạnh bên ngoài.

Trần Ân Tứ đẩy cửa hơi mạnh, làm khá nhiều người trong phòng quay đầu lại nhìn.

Trong ánh mắt của mọi người, Trần Ân Tứ nhìn thẳng vào mắt Lục Tinh. Từ nét mặt của Lục Tinh, cô nhìn thấy sự căng thẳng, bất an và lo lắng.

Cô và Lục Tinh nhìn nhau hai giây, rồi cô kéo khẩu trang ban nãy đeo vào xuống, nói với Lục Tinh: “Tinh Tinh, em xin lỗi.”

Cả phòng đều không hiểu Trần Ân Tứ nói vậy là sao, khi mọi người hoặc đang ngạc nhiên, hoặc đang sửng sốt, Lục Tinh vô thức đứng bật dậy.

Nhưng đáng tiếc, Lục Tinh và Trần Ân Tứ cách nhau quá xa, cô ấy chưa kịp đẩy chiếc ghế phía sau ra, Trần Ân Tứ đã đi đến trước cửa nhà vệ sinh trong cái nhìn trân trối của mọi người, cô giơ tay gõ mạnh mấy tiếng “cốc, cốc, cốc” rất khí thế. Cả tầng lập tức im phăng phắc, tất cả ánh mắt đều đổ dồn vào Trần Ân Tứ.

Tiếng khóc của Châu Đồng, tiếng mắng chửi của Tống Đào trong nhà vệ sinh nghe càng chói tai hơn.

Trần Ân Tứ bình tĩnh chờ nửa phút, thấy người bên trong không để ý đến mình, bèn mất kiên nhẫn giơ tay lên lần nữa, đập cửa bùm bụp.

“Mẹ kiếp, đứa nào!” Tiếng gõ cửa làm Tống Đào bực bội, gã gắt lên quát: “Chán sống rồi hả? Gõ cái đầu mày mà gõ!”

Trần Ân Tứ mặc kệ gã, tiếp tục đập cửa.

Đập hồi lâu, lòng bàn tay đau nhói, Trần Ân Tứ tiếc đôi giầy cao gót da dê của mình, nên lấy luôn chai rượu vang nặng trịch, đứng trước cửa nhà vệ sinh, đập cửa không theo một quy luật nào.

Âm thanh khi cao khi thấp khi dài khi ngắn, đúng là tạp âm trong tạp âm.

Tần Nam chau mày, không chịu nổi nữa bèn lấy tai nghe bluetooth ra đeo vào.

Ông chủ nhà hàng giơ tay lên, xoa cái tai bị hành hạ đáng thương của mình, thì thầm hỏi: “Anh Kiết, đây là người mà anh nói sẽ đứng ra giúp sao?”

Chỉ mình Tần Kiết chống một tay lên lan can, thích thú không khác gì được xem một bộ phim Bollywood (*) tuyệt hay, ánh mắt không rời khỏi hình bóng ấy, bình thản gật đầu: “Đúng thế.”

(*) Bollywood là tên gọi không chính thức được đặt cho ngành công nghiệp sản xuất điện ảnh tiếng Hindi có trụ sở tại Bombay, Ấn Độ.

Ông chủ nhà hàng: “Trần Ân Tứ, cô gái này đúng là không sợ gì, cô ấy dám gây chuyện với Tống Đào, không sợ Tống Đào trả thù cô ấy ư? Có điều Trần Ân Tứ không giống tưởng tượng của tôi lắm, dù lắm scandal, nhưng tôi cứ tưởng cô ấy thuộc tuýp nữ thần lạnh lùng kiêu ngạo, không ngờ cá tính lại mạnh mẽ như thế?”

Tần Kiết nhìn cô gái đang cầm chai rượu vang đập bùm bụp vào cánh cửa, khóe môi cong lên, “Đúng rồi, đáng yêu lắm phải không?”

Ông chủ nhà hàng đang luyên thuyên không ngớt lập tức im như thóc.

Đáng – yêu – á?

Mấy phút sau, Tống Đào không chịu nổi nữa, hằm hằm mắng chửi, mở cửa thật mạnh: “Mày...”



Tống Đào chưa thốt ra được từ nào, Trần Ân Tứ đã bình tĩnh nói trước: “Tôi muốn đi vệ sinh!”

Tống Đào ngẩn người, một giây sau liền hung tợn quát tháo: “Mẹ kiếp, mày đi vệ sinh thì liên quan đếch gì đến tao? Mày không biết đường tìm chỗ khác à, đến trước mặt ông lảm nhảm làm gì, nhân lúc ông đây chưa xử mày, mày xéo ra chỗ khác chơi, nếu không ông sẽ làm mày...”

Một tiếng “choang” vang lên. Chai rượu vang đỏ nặng trịch bị Trần Ân Tứ dùng sức đập mạnh vào bức tường bên cạnh. Mảnh thủy tinh văng tứ tung, Trần Ân Tứ nói: “Tôi – muốn – đi – vệ - sinh.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 71 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status