Giường anh chia em một nửa

Chương 113 : Chương 113 ƯU TIÊN PHÁI NỮ

Chương 113 ƯU TIÊN PHÁI NỮ

Cả căn phòng không khác gì bộ phim bị đứng hình, yên lặng đến nỗi tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.

Ngay cả Tống Đào đang văng tục chửi bậy cũng hóa đá. Một lúc sau, gã mới từ từ hoàn hồn, nhận ra ban nãy mình bị cô gái này dọa dẫm, lập tức chửi thề “mẹ kiếp”, cảm thấy mất mặt nên càng quát tháo cay nghiệt hơn: “Đệch mợ, mày biết tao là ai không hả? Dám sinh sự với tao à? Mày có tin tao chơi chết mày không?”

Đáy mắt Trần Ân Tứ thoáng qua vẻ mất kiên nhẫn, tâm trạng cô vốn đang khó chịu vì thái độ bo bo giữ mình của đám người trong phòng, bây giờ nghe Tống Đào mắng chửi, ngọn lửa trong lòng càng bùng lên dữ dội hơn, từng tế bào trên khắp người cô đều cáu kỉnh và mất kiên nhẫn: “Tôi nói lại lần nữa, tôi muốn đi vệ sinh.”

“Mẹ nó, ông cũng nói lại lần nữa, mày chết chắc rồi con ạ!” Tống Đào giơ tay lên, chỉ vào Trần Ân Tứ: “Mày – chết – chắc – r...”

Trần Ân Tứ nhìn ngón tay chỉ trỏ trước mặt mình, hơi nheo mắt lại, giây tiếp theo không nói không rằng túm lấy cổ tay của Tống Đào, kéo gã về phía trước, sau đó giơ chân đá một cú thật mạnh vào đũng quần gã.

Chữ “rồi” Tống Đào chưa kịp nói hết, lập tức biến thành tiếng “á”, một giây trước gã còn đang hung dữ chửi bới, ngay giây sau ôm đũng quần hít sâu một hơi ngã khuỵu xuống.

Cả căn phòng đều hóa đá.

Ngay cả Tần Nam đang đứng trên cầu thang cũng phải nhướng mày, đáy mắt thoáng qua chút gì đó không biết là tán thưởng hay kinh ngạc.

Ông chủ nhà hàng gia đình là làm quá nhất, suýt nữa rơi cả mắt ra ngoài: “Chuyện này là thật à?”

Tần Kiết từ đầu đến giờ vẫn giữ nguyên nét mặt, tập trung xem trò vui, thong thả gật đầu: “Thật không thể thật hơn nữa.”

Nói đoạn, Tần Kiết nhìn cô gái đang bốc hỏa, sát khí ngùn ngụt, bèn hơi cong môi lên: “Có thấy cô gái nhà tôi càng đáng yêu hơn không?”

Càng – đáng – yêu – hơn?

Ông chủ nhà hàng gia đình cảm tưởng như tam quan của mình sắp sụp đổ đến nơi: “Anh Kiết, thứ cho tôi nói thẳng, tôi không hề thấy đáng yêu chút nào, chỉ thấy đáng sợ thôi, Trần Ân Tứ đâu chỉ là hung dữ, phải nói là ngang ngược!”

Tần Kiết nhìn ông chủ nhà hàng: “Ngại quá, làm ông sợ rồi.” Ngừng giây lát, anh nói tiếp: “Nhưng ông nhát gan quá, cô bạn nhà tôi chỉ nghịch ngợm tí thôi mà.”

Tần Kiết vừa dứt lời, Trần Ân Tứ cầm mảnh vỡ chai rượu chĩa vào mắt Tống Đào: “Xin hỏi, tôi có thể vào nhà vệ sinh được chưa?”

Trái tim của ông chủ nhà hàng cũng rớt một nhịp trước hành động này của Trần Ân Tứ, đến khi chắc chắn gương mặt Tống Đào không hề hấn gì, ông ta mới sống lại.

Nghịch – ngợm?

Ông chủ nhà hàng cảm thấy hình như mình không chung vốn từ vựng với Tần Kiết.

Tống Đào nhìn miếng thủy tinh cách mắt mình chỉ một centimet, sợ tới nỗi mặt mày xám ngoét.

Cái thói kiêu ngạo làm gã không thể ăn nói mềm mỏng, nhưng gã cũng không dám nạt nộ nữa, sợ Trần Ân Tứ sẽ rạch mặt mình trước bàn dân thiên hạ mất, gã im lặng hồi lâu mới thốt ra một câu: “Cô có biết bộ phim này tôi đầu tư ba mươi phần trăm không hả, cô có biết...”

“Tôi biết, nên bây giờ tôi tuyên bố, tôi không tham gia bộ phim này nữa.” Trần Ân Tứ lạnh lùng cắt ngang lời Tống Đào, khi cô quyết định nhúng tay vào chuyện này, cô cũng đã xác định không đóng bộ phim này nữa, Tống Đào chắc chắn sẽ không tha cho cô, cô việc gì phải ngu ngốc đâm đầu vào bộ phim gã đầu tư để tìm đường chết.

Nếu đã không tham gia nữa, vậy cũng không cần phải nể mặt nhau.

Sau đó, Trần Ân Tứ bổ sung thêm một câu, “Nhớ cho rõ là tôi tự rút khỏi đoàn làm phim các anh, chứ không phải các anh đuổi cổ tôi.”

Nói xong, Trần Ân Tứ vẫn cố chấp hỏi lại: “Bây giờ có thể để tôi đi vệ sinh được chưa?”

Tống Đào: “...”

Ba giây sau, Tống Đào lùi về phía sau, đứng dậy, nhường đường vào nhà vệ sinh.

Trần Ân Tứ nhìn gương mặt sưng vù, nhòe nhoẹt lớp trang điểm của Châu Đồng, quần áo rách rưới ngồi trong góc nhà vệ sinh, đáy mắt cô thoáng qua sự ngán ngẩm lạnh lùng: “Cô gái bên trong, có thể ra ngoài được không? Tôi không quen có người khác nhìn khi đi vệ sinh.”

Châu Đồng nhìn Trần Ân Tứ, sau đó mới rụt rè gật đầu, chậm rãi đứng từ dưới đất lên, nhích từng bước rất nhỏ ra ngoài cửa.

Tống Đào đứng ở cửa, khi còn cách gã một mét, cô ấy không dám đi tiếp.

Trần Ân Tứ nghiêng đầu liếc xéo Tống Đào, gã lập tức nhích hai bước về phía cửa, Châu Đồng mới dám rón rén đi tiếp.

Khi Châu Đồng đi ngang qua cô, Trần Ân Tứ cởi chiếc áo khoác trên người xuống, ném vào lòng Châu Đồng: “Cầm hộ tôi cái áo, cảm ơn.”

Châu Đồng mấp máy miệng, đáy mắt lấp loáng ánh nước, cô ấy biết Trần Ân Tứ mà mình chưa gặp bao giờ này không nhờ cô ấy cầm hộ áo thật, mà là cho cô ấy mượn áo để che chắn vẻ ngoài xốc xếch hiện giờ.

Cô ấy cũng biết, cô gái này tên là Trần Ân Tứ, Trần Ân Tứ bị cư dân mạng mắng nhiếc, danh tiếng bết bát, bị đồn đại là “gái bao” cao cấp của giới giải trí, ngủ với tất cả đạo diễn, chủ đầu tư đến những ngôi sao nam nổi tiếng. Nhưng lúc này cô ấy cảm thấy, Trần Ân Tứ trong lời đồn đại chẳng ra gì hình như không giống thế.

Châu Đồng cắn môi, lấy hết dũng khí để mở miệng, nhưng chưa kịp nói “cảm ơn”, cô ấy bỗng nhiên mở to mắt: “Cẩn...”

Không đợi Châu Đồng nói nốt từ “thận”, Trần Ân Tứ đã cảm nhận được sự bất thường sau lưng mình, cô quay đầu lại theo bản năng, thấy Tống Đào đang cầm một chiếc ghế định ném về phía cô.

Song còn có người nhanh hơn cả gã, trước khi gã ném chiếc ghế, cổ tay gã đã bị người đó ghì chặt.

“Chết tiệt, mẹ kiếp lại là đứa nào! Hết con này đến thằng khác, muốn khiêu chiến với bố đúng không?” Tống Đào vặn vẹo cổ tay nhưng không giãy ra nổi, gã nổi điên quay đầu nhìn kẻ đang ngăn mình lại: “Nói đi, đệch mợ rốt cuộc mày muốn làm gì?”

Người trả lời là Tần Kiết, nét mặt anh nửa cười nửa không, song giọng nói cực kì lạnh lùng: “Đệch, tao cũng muốn đi vệ sinh.”

Tống Đào vốn định nhân cơ hội này cho Trần Ân Tứ không sợ trời không sợ đất một bài học, nào ngờ giữa chừng lại có kẻ phá đám, gã liên tiếp bị chọc giận, không đếm xỉa gì đến mặt mũi nữa: “Tao thấy không phải mày muốn đi vệ sinh, mà là thèm đòn thì có, bố mày không ra tay với phụ nữ, mày là đàn ông tưởng bố không dám làm gì à? Xem bố có giết mày không...”

Tống Đào chưa nói xong, Tần Kiết đã siết chặt cổ gã, đập đầu gã vào bức tường bên cạnh, làm gã bất tỉnh nhân sự.

Tất cả mọi người đều trố mắt.



Trong nét mặt sững sỡ của mọi người, Tần Kiết buông tay ra, mặc cho Tống Đào ngã sõng soài, đầu đập “cộp” xuống đất, người nghe cũng thấy đau đầu thay.

Tần Kiết lắc cổ tay, nhìn ông chủ nhà hàng: “Phiền ông gọi xe, đưa gã và cô ta đến bệnh viện.”

Tần Kiết chỉ vào Tống Đào và Châu Đồng.

Ông chủ nhà hàng nhanh nhẹn đáp lời, rồi sắp xếp người chuẩn bị xe.

Giây lát sau, trước cửa nhà vệ sinh chỉ còn lại hai người Tần Kiết và Trần Ân Tứ, Tần Kiết nhìn nhà vệ sinh chỉ có một gian, rồi lại nhìn Trần Ân Tứ, sau đó đưa tay về phía nhà vệ sinh, làm tư thế mời với cô: “Ưu tiên phái nữ?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 71 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status