Giường anh chia em một nửa

Chương 116 : Chương 116 NGỨA ĐÒN

Chương 116 NGỨA ĐÒN

Tần Kiết vô duyên vô cớ bị mắng: “...”

Đang yên đang lành cô nàng này đi mách lẻo làm gì?

“Tần Kiết, cô nói cho cháu nghe, nếu cháu không đích thân đưa Ân Tứ về nhà an toàn, hai cô cháu mình sẽ đoạn tuyệt quan hệ, Tần Nam cô nói được làm được.”

Tần Nam tức đến nỗi thở không ra hơi, mắng Tần Kiết tròn năm phút mới dừng lại: “Tần Kiết, những gì cô nói, cháu có nghe thấy không hả?”

Tần Kiết thầm nghĩ: Cô mắng cháu, cháu còn ngoan ngoãn ngồi nghe, cháu biến thái thế à?

Tần Nam không thấy Tần Kiết trả lời: “Tần Kiết!”

Tần Kiết trả lời có lệ với chiếc điện thoại: “Vâng.”

Tần Nam: “Tần Kiết, thái độ này của cháu là sao? Cháu càng lớn càng không biết nghe lời hả? Cô nhớ hồi bé, cháu nhìn thấy cô, câu đầu tiên cô ơi, ngoan biết bao nhiêu, cháu...”

Tần Kiết sợ Tần Nam nói thêm năm phút nữa, bèn vội vàng lên tiếng: “Cháu biết rồi, cháu sẽ đưa Trần Hề về nhà.”

“...” Tần Nam đang nói hăng say chợt cứng họng, bà không vui dừng lại ba giây mới tức giận nói một câu: “Nói sớm luôn đi, cứ phải chui đầu chịu ăn mắng làm gì!”

Tần Kiết: “...”

Loa ngoài của điện thoại chưa tắt, Tần Nam lại nói tiếp, lần này ngữ điệu trong phút chốc trở nên dịu dàng như gió xuân: “Ân Tứ, ngại quá, để cháu chê cười rồi.”

Tần Kiết: “...”

Trần Ân Tứ không ngờ Tần Nam lại cố chấp đến vậy, cô sửng sốt mấy giây: “... Không sao, không sao đâu ạ, Tổng Giám đốc Tần, thật ra cháu không để bụng đâu.”

“Không để bụng là tốt rồi, lát nữa đừng ngại, cứ để Tần Kiết đưa cháu về.”

Đây không phải là vấn đề ngại hay không, mà là cô không muốn dính líu gì đến tên khốn đó... Nhưng Tần Nam đã mắng té tát Tần Kiết ngay trước mặt cô, cô cứ từ chối mãi thì rất không biết điều: “Vâng, cháu biết rồi, cảm ơn Tổng Giám đốc Tần.”

Tần Nam cố tình làm vậy để Trần Ân Tứ không thể từ chối việc Tần Kiết đưa cô về nhà, nghe vậy bà liền nhẹ nhàng đáp lại: “Đừng khách sáo.”

Trần Ân Tứ cũng không ngờ chỉ tiện miệng kể lại chuyện năm xưa Tần Kiết lừa mình, mà lại làm Tần Nam phản ứng như thế, nên trong lòng cũng thấy chút xấu hổ.

Cúp điện thoại xong, trong phòng VIP vô cùng yên tĩnh, chút xấu hổ đó cũng trở nên rõ ràng hơn, cứ ở mãi trong lòng Trần Ân Tứ.

Cô phải cố hết sức mình mới kiềm chế được cảm xúc ấy, vốn tưởng mọi chuyện đã qua, thì Tần Kiết ngồi bên cạnh Trần Ân Tứ mãi không nói gì bỗng tặc lưỡi một cái: “Đồ mách lẻo, vị thành niên.”

Vị thành niên... cách gọi xa xôi này làm Trần Ân Tứ thất thần một giây mới quay đầu nhìn Tần Kiết.

Trong chốc lát Trần Ân Tứ không hiểu Tần Kiết nói thế nghĩa là sao, cô vô thức định hỏi: “Mách lẻo gì?”, song lời nói đến bên miệng, cô liền im lặng.

Cô biết ngay mà, tên chó chết này không bao giờ tha cho cô dễ dàng thế, chẳng phải bây giờ đang tính sổ với cô đấy sao!

Tần Kiết nghiêng đầu, nhìn vào mắt cô: “Hồi học mẫu giáo, em chuyên đi hớt lẻo nói xấu đúng không?”

Hớt lẻo nói xấu? Nghe xem anh ta đang nói cái đếch gì vậy?

Từ lúc đi học cô ghét nhất những kẻ chuyên đi hớt lẻo.

Trần Ân Tứ vốn đang cảm thấy đuối lý, nghe xong câu này, cảm giác đuối lý mất sạch.

Cô lạnh mặt rời mắt đi, không buồn nhìn Tần Kiết lấy một lần.

Hai giây sau, Tần Kiết lại lên tiếng, nghe giọng nói có vẻ rất vui vẻ: “Nói thế, bạn cùng lớp không đánh em à?”

Trần Ân Tứ hậm hực: “Bạn cùng lớp chơi với tôi cực kì tốt, tôi cũng chơi với bạn cùng lớp cực kì tốt, có điều nếu anh học chung với tôi, chắc chắn tôi sẽ đánh chết anh.”

Tần Kiết khẽ cười, không nói gì thêm.

Trần Ân Tứ cười khẩy, cúi đầu uống canh.

Phòng VIP yên tĩnh một lúc, Tần Kiết nghiêng đầu nhìn qua tấm kính cửa sổ, thấy khung cảnh bên trong căn phòng phản chiếu lên tấm kính, anh nhìn chằm chằm bóng hình cô đang ăn cơm, chợt nhớ đến câu cô vừa nói, nếu anh học chung với tôi, chắc chắn tôi sẽ đánh chết anh... phút chốc không kìm lòng được, khẽ lẩm bẩm: “Đáng tiếc thật.”

Câu nói không đầu không đuôi của anh làm Trần Ân Tứ không hiểu gì, cô quay đầu nhìn Tần Kiết với vẻ khó hiểu.

Tần Kiết nhận ra động tác của cô, anh rời mắt khỏi cửa kính, chuyển sang nhìn màn hình điện thoại.

Cô tưởng Tần Kiết không nói chuyện với mình, nên tiếp tục tập trung bới thức ăn.

Tần Kiết nghịch điện thoại, ấn tới ấn lui, sau đó đăng một dòng trạng thái lên bảng tin, để chế độ chỉ mình anh đọc được: Đang ngứa đòn. Nửa tiếng sau, Trần Ân Tứ mới buông đũa xuống.

Tần Kiết ngồi kế bên lướt điện thoại bèn nghiêng đầu hỏi: “Ăn no rồi à?”

Trần Ân Tứ gật đầu, chần chừ một lúc: “À ừm... Tôi tự gọi xe về nhà thì hơn.”

Ánh mắt Tần Kiết lạnh lùng hơn, song giọng nói vẫn “ngứa đòn” như trước: “Thôi đừng làm vậy, tôi sợ em lại mách lẻo với người lớn.”

Trần Ân Tứ: “...”

Vẫn chưa chịu thôi đi hả?

Trần Ân Tứ: “Đủ rồi đấy, đường đường là đàn ông đàn ang mà sao nhỏ nhen vậy hả, ban nãy lúc ăn cơm, anh sờ đùi tôi, tôi còn chưa tính sổ với anh đấy!”

Tần Kiết: “...”

Tần Kiết nhìn chằm chằm Trần Ân Tứ giây lát, rồi duỗi chân ra cho cô xem: “Hay là em tính sổ luôn đi, sờ lại tôi?”

Trần Ân Tứ đang tỏ thái độ “tên khốn nhà anh cũng học cách rộng lượng như tôi đi”, nghe anh nói vậy, cô há hốc miệng, gương mặt nhanh chóng đỏ bừng.

Cô tức quá đi mất, nhưng trong phút chốc không tìm được câu nào để “vặn” lại anh.

Cô hằm hằm nhìn Tần Kiết với gương mặt đỏ rần, cuối cùng xách túi lên, quay người ra khỏi phòng VIP trước.

Tần Kiết ỷ mình có đôi chân dài, chỉ cần hai ba bước là đuổi kịp cô.

Trần Ân Tứ càng đi nhanh hơn, Tần Kiết vẫn sải bước theo sát cô với đôi chân dài.

Tầng một đã tan tiệc, hai nhân viên phục vụ đang quét dọn vệ sinh, ông chủ nhà hàng gia đình thấy Tần Kiết và Trần Ân Tứ đi xuống, bèn mỉm cười chào hỏi: “Anh Kiết, phải đi rồi à?”

Tần Kiết gật đầu.

Trần Ân Tứ không cắt đuôi được Tần Kiết nên cáu kỉnh đẩy cửa ra, tức giận bước vào màn đêm.

Nhưng chưa đi được mấy bước, cô lạnh đến nỗi run cầm cập vì nhớ ra đã cho Châu Đồng mượn áo khoác, thế là lại quay về nhà hàng.

Cô không kịp chú ý, đụng phải lồng ngực Tần Kiết đúng lúc này cũng định đi ra.

Tần Kiết theo bản năng đưa tay đỡ eo cô.

Gương mặt Trần Ân Tứ càng nóng bừng hơn, cô muốn giãy ra, nhưng bị Tần Kiết ôm eo kéo lại, một giây sau, một chiếc áo măng tô màu đen nặng trịch choàng lên vai cô.

Mùi hương hoa cỏ thoang thoảng và mùi hương nước giặt quen thuộc trong nháy mắt bao phủ Trần Ân Tứ. ... Đây là mùi nước giặt cô thích dùng, đã năm năm trôi qua rồi, anh vẫn dùng mùi này ư?

Trần Ân Tứ ngẩng đầu lên nhìn Tần Kiết. Bắt gặp ánh mắt cô, anh đẩy cửa ra: “Đi thôi, xe đang đỗ ở cửa.”

Dứt lời, Tần Kiết chỉ mặc chiếc áo sơ mi mỏng manh rảo bước đi trước.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 71 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status