Giường anh chia em một nửa

Chương 117 : Chương 117 NHÍM

Chương 117 NHÍM

Trần Ân Tứ ngoái đầu nhìn bóng lưng Tần Kiết, ngẩn ngơ giây lát mới quay người ra khỏi nhà hàng.

Trên đường về nhà, Trần Ân Tứ yên lặng đến kì lạ.

Cô im lặng làm Tần Kiết mỗi lần dừng xe chờ đèn đỏ đều quay lại nhìn cô liên tục.

Mấy lần Tần Kiết định lên tiếng hỏi cô sao thế, nhưng lời đến bên miệng, dường như anh đã thoáng đoán được tại sao cô lại im lặng với anh, cuối cùng vẫn không nói gì.

Anh nhận ra cô gái này thật sự muốn vạch rõ giới hạn với mình, cô càng như thế, anh càng không dám nóng vội.

Cô gái này nhìn có vẻ gai góc mạnh mẽ, nhưng thật ra sợ bị tổn thương hơn bất cứ ai.

Cô gọi fan của mình là nhím, nhưng chính ra cô mới là nhím.

Thoạt nhìn cô hòa đồng, chẳng phòng bị bất cứ ai, song sau khi thân thiết với cô, anh mới nhận ra cô sống như một chú nhím, biết rõ ràng tỏ ra yếu đuối sẽ nhận được nhiều hơn, nhưng nhất quyết dùng sự cứng cỏi để ngụy trang cho bản thân.

Khắp người cô đều là gai nhọn, thật ra cũng chỉ vì muốn bảo vệ mình mà thôi.

Phải rất lâu sau anh mới hiểu, sở dĩ cô sống như chú nhím là vì không hề có cảm giác an toàn.

Cũng rất lâu sau nữa, anh tò mò, rốt cuộc cô đã trải qua chuyện gì mới sống như vậy.

Anh luôn tưởng rằng mình hiểu cô, nhưng mãi sau này, rất lâu sau sau khi anh và cô chia tay, anh mới hoang mang, hình như anh chưa bao giờ thật sự hiểu cô.

Xe dừng lại dưới khu nhà cô, giây tiếp theo Trần Ân Tứ cởi dây an toàn, cô vươn tay định mở cửa xe, chợt nhớ ra trên người vẫn còn áo khoác của Tần Kiết. Cô lập tức cởi áo khoác của Tần Kiết xuống.

Thấy cô làm vậy, Tần Kiết lên tiếng: “Em cứ mặc đi.”

“Không cần.” Trần Ân Tứ từ chối ý tốt của Tần Kiết mà không buồn suy nghĩ: “Tôi không muốn gặp lại anh lần nữa chỉ để trả áo khoác.” Tần Kiết: “...”

Xuất phát từ phép lịch sự và lễ độ, sau khi xuống xe, Trần Ân Tứ vuốt phẳng lại chiếc áo măng tô, đặt nó trên ghế phụ: “Tạm biệt.”

Nói xong, cô lùi về phía sau nửa bước, đóng cửa xe lại rất dứt khoát. Đêm mùa thu nhiệt độ hạ xuống rất thấp, cô rụt hai vai chạy vào trong tòa nhà.

Chẳng mấy chốc, bóng hình cô đã biến mất ở cửa cầu thang máy.

Tần Kiết ngồi trong xe một lúc mới đánh vô lăng rời đi.

Ngày hôm sau là thứ Hai, ăn xong bữa trưa, Trần Ân Tứ đến công ty.

Lục Tinh đã ở công ty cả nửa ngày, Trần Ân Tứ vẫn nhớ hôm qua mình đã ngó lơ cảm xúc của Lục Tinh, cố tình nhúng tay vào việc của Châu Đồng, nên trước khi vào công ty, cô còn có lòng rẽ sang quán cà phê, mua cho Lục Tinh cốc Vanilla Latte mà cô ấy thích nhất.

Đến trước cửa văn phòng Lục Tinh, Trần Ân Tứ cười tủm tỉm gọi “Tinh Tinh”, sau đó trước khi Lục Tinh lên tiếng, cô đã giành trước đưa cốc cà phê đến trước mặt Lục Tinh: “Em mua cà phê cho chị này.”

Đương nhiên Lục Tinh biết Trần Ân Tứ nịnh nọt như thế là vì chuyện gì, vốn cô ấy định dọa cô một lần, để sau này gặp chuyện tương tự phải biết lo cho mình trước, nhưng thấy nét mặt lấy lòng của Trần Ân Tứ, Lục Tinh không dọa nổi nữa: “Chuyện tối qua, chị đã nghĩ rồi, cũng không còn cách nào khác, càng không có tư cách để trách em, chị biết tính cách của em, nên chuyện này đã qua rồi thì cho nó qua đi, không bị thương gì cũng coi như may mắn rồi.”

“Còn nữa, kịch bản hôm qua mất rồi cũng thôi, bây giờ chị lại cho em một đống kịch bản mới...” Lục Tinh nhận cốc cà phê, vừa uống vừa chỉ vào bàn làm việc của mình: “Nhìn thấy chưa, cả cái chồng dày đó đều là kịch bản đấy, tự em xem đi, thích cái nào thì chọn cái đó.”

“OK.” Trần Ân Tứ đáp lời, sau đó chạy đến bàn làm việc, bắt đầu xem kịch bản.

Vừa xem, Trần Ân Tứ vừa chê: “Biên kịch mất não nào viết kịch bản này vậy? Nữ chính sau khi xuyên không vào hậu cung thì nhổ đờm vào hoàng đế, thế là hoàng đế yêu cô ta? Kịch bản ngu si thế này, em không diễn!”

“Kịch bản này viết cái vẹo gì vậy? Vương gia lấy vương phi, vương phi không được sủng ái, nhưng yêu vương gia sâu đậm, có người dâng cho vương gia một tiểu thiếp, tiểu thiếp là nam giả nữ, giả vờ yếu đuối các kiểu bắt nạt vương phi... người viết được kịch bản này bị chập mạch hả? Vương gia này chắc bị yếu sinh lý? Tiểu thiếp là nam hay nữ cũng không biết... pass!”

“Còn nữa, nữ chính chỉ cần một cái bạt tai là đánh chết được một con trâu, đây là kịch bản phim hiện đại đô thị à? Là phim viễn tưởng thì có.”

Một tiếng sau, cả chồng kịch bản dày cộm đều bị Trần Ân Tứ gạt đi: “... Mấy kịch bản này toàn là thứ gì với thứ gì vậy trời, em xem đến mức đau cả eo, bảo em diễn mấy thứ thiếu não này, chi bằng cho em ngày ngày lên hot-search ăn mắng còn hơn!”

Lục Tinh: “... Mấy bộ phim này, em có thể diễn vai chính.”

Trần Ân Tứ: “Vai chính thì sao, vai nữ chính nào ở đây cũng bị thiếu não, em sợ mình diễn xong còn bị ngu hơn cả hồi em ba tuổi.” Nghe Trần Ân Tứ nói “còn bị ngu hơn cả hồi em ba tuổi” mà Lục Tinh bật cười, cô ấy lấy một quyển kịch bản ở trên bàn mình đưa cho Trần Ân Tứ: “Được rồi, nếu em không muốn diễn vai chính, vậy em xem thử kịch bản này đi, tối qua Tổng Giám đốc Tần đưa cho đấy, đây là bộ phim trọng điểm năm nay của công ty họ, diễn viên nam chính và diễn viên nữ chính đều là nghệ sĩ của họ, từng giành giải ảnh đế, ảnh hậu, nếu em muốn diễn, Tổng Giám đốc Tần nói có thể giành cho em vai nữ phụ.”

Trần Ân Tứ xem lướt qua nhân vật và tóm tắt nội dung, nói sao nhỉ, bộ phim này hợp thị hiếu hiện giờ, cốt truyện bình thường, nhân vật bình thường, tình tiết bình thường, nhưng diễn viên cứng cựa, đạo diễn cũng cứng cựa, nói thẳng ra là loại phim có thể kiếm tiền nhanh từ fan.

Nghiêm túc mà nói, đối với cô hiện giờ, kịch bản này cô không với nổi.

Nếu là trước đây, cô chắc chắn sẽ đồng ý ngay lập tức, cũng ngoan ngoãn phân tích nhân vật, đi casting. Nhưng từ sau khi xem đoạn phỏng vấn Tần Kiết mà Lâm Nhiễm gửi, cô không biết tại sao mình lại không muốn nhận những bộ phim thế này nữa.

Lục Tinh thấy Trần Ân Tứ mãi không nói gì: “Sao thế? Em đừng nói với chị, em không ưng kịch bản này nhé?”

Trần Ân Tứ chột dạ đưa mắt sang chỗ khác: “Không, em không nói em không ưng, em...”

Ánh mắt cô bị thu hút bởi quyển kịch bản nằm ở một góc trên bàn làm việc của Lục Tinh.

Cô đang nói chợt dừng lại, cầm quyển kịch bản đó lên nhìn qua, sau đó ngẩng đầu lên, nhìn Lục Tinh: “Kịch bản này, em có thể nhận được không?”

“Không, em không thể.” Lục Tinh nhìn lướt qua tên bộ phim, “Kịch bản này do một ekip biên kịch cực kì giỏi mất hai năm để viết, liên quan đến chữa bệnh AI+ và sức khỏe Trung Quốc, dù là nhạc phim cũng được đầu tư rất kĩ lưỡng, đạo diễn và đoàn làm phim đều thuộc hàng tiếng tăm, còn về diễn viên chính thì chưa xác nhận, sở dĩ kịch bản này ở chỗ chị, không phải là chị giúp em nhận bộ phim này, mà vì Lâm Tĩnh Xu của công ty chúng ta muốn thay đổi hình tượng, muốn diễn bộ phim đó, nên chị cũng lấy một quyển...”

Trần Ân Tứ: “Vậy... Lâm Tĩnh Xu diễn ạ?”

Lục Tinh: “Vẫn chưa, sau khi gặp đạo diễn, được hỏi mấy câu, cô ta bị đánh trượt rồi.”

Trần Ân Tứ đáp “ừ”, song ánh mắt vẫn nấn ná trên cuốn kịch bản có tên “Sinh mệnh”.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 71 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status