Giường anh chia em một nửa

Chương 120 : Chương 120

Chương 120 XIN LỖI, KHÔNG BÁN THÂN

“...”

Đầu bên kia điện thoại, Tần Kiết đang lau tóc chợt khựng lại. Anh im lặng mấy giây, rồi bình tĩnh trả lời cô: “Ở đâu?”

Trần Ân Tứ hoàn toàn không cảm thấy cuộc đối thoại này có vấn đề gì, còn mừng rỡ, cảm thấy lời xin xỏ của mình có hi vọng, bèn bạo gan bắt đầu vào chuyện chính: “Ở nhà anh?”

Tần Kiết: “...”

Trần Ân Tứ không thấy Tần Kiết trả lời, nghĩ rằng anh không tiện, liền hắng giọng, sau đó nói bằng giọng bàn bạc: “Nếu ở nhà anh hơi khó, hay là... đến nhà tôi?”

“...” Tần Kiết đang uống nước suýt nữa bị sặc, anh lặng lẽ nuốt nước xuống, buột miệng hỏi: “Tại sao không ở khách sạn?”

“Khách sạn?” Trần Ân Tứ thầm nghĩ, chỉ cần anh ta chịu giúp mình, cô cũng không bận tâm để anh ta chọn địa điểm, “Cũng không phải không được.”

Tần Kiết: “...”

Trần Ân Tứ: “Nhưng tôi thấy mối quan hệ của chúng ta phải gặp nhau thường xuyên, lần nào cũng đến khách sạn thì lãng phí quá.”

Tần Kiết: “...”

Trần Ân Tứ: “Nên tôi đề nghị, nếu ở nhà anh không tiện, thì đến nhà tôi. Tuy nhà tôi không rộng bằng nhà anh, nhưng vẫn chứa được anh.”

Tần Kiết: “...”

Trần Ân Tứ thấy Tần Kiết từ nãy đến giờ không nói gì, tưởng rằng anh không còn ý kiến: “Nếu anh không còn vấn đề gì, vậy chúng ta bàn bạc về giá cả nhé?”

Tần Kiết: “... Xin lỗi, tôi không bán thân.”

Trần Ân Tứ thốt lên một tiếng “Hả?”, trong đầu từ từ hiện lên một dấu hỏi chấm.

Ba giây sau, Trần Ân Tứ thầm mắng, tên chó này lại bắt đầu giở tính chó rồi, ai cần anh ta bán thân, ai báu bở cái thân của anh ta! Trần Ân Tứ lặng lẽ cười mấy tiếng “ha ha” lấy lệ với cái điện thoại, sau đó nén giận tiếp tục dịu dàng trả lời: “Yên tâm, tôi không cần anh bán thân, tôi chỉ cần anh bán nghệ.”

Tần Kiết “ồ” lên: “Vậy e rằng phải làm em thất vọng rồi, tôi chỉ có da thịt, không có nghệ.”

Chỉ có da thịt, không có nghệ...

Cũng có nghĩa là, thứ tôi bán được chỉ có tấm thân này, không có tài nghệ gì.

“...” Trần Ân Tứ tức điên người, anh ta cố tình chơi cô đúng không? Cô thầm mắng Tần Kiết một trận, mới mỉm cười đáp lại bằng giọng ngọt ngào: “Anh trai à, chúng ta có thể nói chuyện tử tế được không?”

Tần Kiết bật cười: “Câu này đáng lẽ anh trai phải hỏi em đấy.”

Sao lại nói đáng lẽ phải hỏi cô? Cô vẫn luôn nói chuyện tử tế mà?!

Lần này Trần Ân Tứ nổi điên thật sự, đúng là cô rơi mất não rồi, mới đi gọi điện nhờ tên chó chết này giúp đỡ.

Trần Ân Tứ mím môi, cảm thấy tên khốn này không làm ăn gì được, đang định trở mặt vô tình... thì Tần Kiết ở đầu bên kia lại hỏi tiếp: “Em đang chơi trò nói thật hay mạo hiểm với người khác à?”

Nói thật hay mạo hiểm cái vẹo gì, tên khốn này hình như không cùng tần sóng với cô thì phải?

Trần Ân Tứ chớp mắt, nghiêng đầu, nhớ lại cuộc điện thoại vừa nãy, không phát hiện ra chỗ nào lạ cả, đành phải nghĩ lại lần nữa... sau đó cô giật mình nhận ra, vì nhờ tên khốn ấy giúp đỡ mà cô quá căng thẳng, lúc nói chuyện đã quên mất hai từ, ngay cả cô cũng không để ý...

Cô muốn nói là: Tôi muốn tạo một mối quan hệ thầy trò với anh.

Chết tiệt, thế mà cô lại nói thành: Tôi muốn tạo một mối quan hệ với anh.

Tạo một mối quan hệ... Ở đâu? Đến nhà anh? Ở nhà tôi? Bàn bạc đến giá cả?

Trần Ân Tứ há hốc mồm, cho đến khi đủ lọt một quả trứng gà, cô mới hoảng hốt lấy điện thoại trên tai xuống, cúp máy.

Chuyện, chuyện, chuyện này quá mất mặt rồi!!!

Cô, cô, cô không muốn sống nữa!!!

Trần Ân Tứ đi lòng vòng quanh phòng khách ba vòng như tên điên mà vẫn không thể nào bình tĩnh nổi.

Nhưng Tần Kiết vẫn chưa chịu tha cho cô, anh liên tiếp gửi cho cô mấy tin nhắn.

Trần Ân Tứ ấn mở, phát hiện ra là đoạn ghi âm cuộc trò chuyện ban nãy giữa cô và anh.

Cô càng điên hơn, cứ nghĩ đến chuyện trong tay Tần Kiết có đoạn ghi âm vừa xấu hổ vừa mất mặt ấy, cô chỉ muốn đập đầu vào đậu phụ chết luôn cho rồi. Tim gan phèo phổi của cô lộn tùng phèo hai mươi phút, cuối cùng cô vẫn cầm điện thoại lên, gửi một tin nhắn WeChat cho Tần Kiết.

Trần Ân Tứ: “Chúng ta bàn bạc một chuyện được không?”

Tần Kiết dường như biết tỏng cô sẽ gửi tin nhắn cho anh: “?”

Trần Ân Tứ vừa nghĩ “mình thật sự quá hèn”, vừa gõ chữ.

Trần Ân Tứ: “Anh... có thể mất trí nhớ được không?”

Trần Ân Tứ: “Không cần quên nhiều, chỉ cần quên những chuyện xảy ra trong một tiếng gần đây là được.”

Tần Khốn Nạn: “...”

Tần Khốn Nạn: “Em nhận điện thoại đi, tôi sẽ mất trí nhớ.”

Trần Ân Tứ vừa đọc xong tin nhắn, thì trên màn hình của cô hiện lên cuộc gọi của Tần Kiết.

Trần Ân Tứ cảm – thấy – mình – quá – mất – mặt – quá – hèn – hạ nhìn số gọi đến mà lưỡng lự, cuối cùng vẫn nghe máy với vẻ không quá cam tâm.

Cô không nói gì, Tần Kiết ở đầu bên kia cũng không nói gì.

Cách một chiếc điện thoại, hai người đều im lặng gần mười giây, sau đó Tần Kiết mở miệng: “Nói đi.”

Trần Ân Tứ giả vờ không nghe rõ: “Hả?”

Tần Kiết: “Có chuyện gì cần tôi giúp đỡ, em cứ nói thẳng.”

Giọng điệu của anh rất bình tĩnh, không nghe ra bất kì cảm xúc nào. Song nghe anh nói vậy, Trần Ân Tứ sửng sốt.

Sao anh biết cô có chuyện nhờ anh giúp đỡ?

Tần Kiết: “Trần Hề?”

Trần Ân Tứ hoàn hồn, cô đáp lại một tiếng “ừ” trước, rồi mới kể lại đơn giản: “Là thế này, tôi muốn tìm hiểu những nội dung liên quan đến lĩnh vực chữa bệnh +AI... Tôi ưng một bộ phim nói về đề tài này, nhưng thật ra lại không hiểu, nên tôi muốn học bổ túc, sau này đi casting có thể tạo ấn tượng tốt với đạo diễn và biên kịch...”

Càng nói, Trần Ân Tứ càng mềm mỏng hơn: “Với cả ban nãy tôi nói nhầm, bị thiếu mất hai từ, ý tôi là tôi muốn tạo mối quan hệ thầy trò...”

Trần Ân Tứ nói chuyện ngập ngừng, Tần Kiết từ đầu đến cuối không ngắt lời cô, cho đến khi cô nói xong, Tần Kiết mới hỏi: “Em ưng bộ phim đó từ khi nào vậy?”

Trần Ân Tứ không hiểu sao Tần Kiết lại hỏi thế, nhưng nghĩ mình đang nhờ vả người ta, nên thật thà trả lời: “... Thì là chiều hôm nay.”

Hóa ra cô gái này từ chối kịch bản của cô anh không phải vì anh, mà vì cô muốn tham gia một bộ phim hay hơn... Tần Kiết uể oải tựa người vào sô pha, bật cười thành tiếng.

Anh đã nói mà, là kịch bản của cô anh quá tệ...

Trần Ân Tứ ở đầu bên kia điện thoại nghe tiếng cười của anh mà chột dạ: “Buồn cười lắm à?”

Tần Kiết: “Không buồn cười.”

... Nhưng anh rất vui.

Không buồn cười thì anh cười làm gì!

Vì cách nhau qua điện thoại, nên không thể nhìn rõ nét mặt nhau, Trần Ân Tứ không thèm nể nang trợn trừng mắt, sau đó dè dặt hỏi: “Vậy chuyện tôi vừa nói, có được không?”

Tần Kiết: “Được.”

Trần Ân Tứ không ngờ Tần Kiết lại dễ tính như thế, liền ngẩn người, hỏi lại: “Còn mất trí nhớ thì sao?”

Tần Kiết: “Mất rồi.”

Trần Ân Tứ hóa đá mất ba giây, trong lòng thầm khen sao hôm nay Tần Kiết rộng lượng thế, sau đó tiện thể được voi đòi tiên: “Vậy lúc anh mất trí nhớ, anh có thể tiện tay xóa luôn đoạn ghi âm trong điện thoại không?”

Tần Kiết: “Chuyện này thì không thể.”

Trần Ân Tứ tức thì xóa sạch lời khen ban nãy của mình dành cho Tần Kiết.

Rộng lượng cái bíp!

Tần Kiết không biết Trần Ân Tứ ở đầu bên kia đang nghĩ gì, chỉ thong thả buông một câu: “Lười xóa.”

“Lần sau tự em qua đây mà xóa.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 71 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status