Giường anh chia em một nửa

Chương 119 : Chương 119

Chương 119 CHẮC LÀ MẶT TÔI GỢI ĐÒN?

Khi nghe thấy hai từ “Không cần”, Tần Nam hít sâu một hơi, định hỏi Tần Kiết: “Vậy cháu muốn thế nào?” Nào ngờ bà còn chưa kịp hít xong, đã bị câu “Cháu không nỡ” của Tần Kiết chặn họng, suýt nữa tắc thở.

Một lúc lâu sau, Tần Nam mới thở hắt ra, nhưng cơn tức cũng xông lên đầu: “Cháu tỏ ra buồn rầu trước mặt cô làm gì? Có giỏi thì cháu thể hiện trước mặt bạn gái cũ của cháu ấy! Có giỏi thì xóa từ ‘cũ’ trong bạn gái cũ đi!”

“Cô nghĩ cách cho cháu rồi đấy, cháu thích dùng thì dùng, còn cô ghét nhất mấy trò thiếu đạo đức, sợ nửa đêm ngủ mơ không yên giấc. Vừa hay bây giờ cô có thể về ngủ với chú cháu một giấc ngon lành, còn cháu cứ về nhà một mình đi!”

Nói xong, Tần Nam cúp máy.

Tần Kiết nghe tiếng tút tút báo bận trong điện thoại, ấm ức nghĩ, anh đã nói gì? Anh đã làm gì? Sao lại bị ăn mắng? Bị ăn mắng đã đành, không hiểu sao còn bị ăn GATO của cô chú?

Lại nghĩ đến việc cô gái ấy từ chối kịch bản của cô mình, anh lại thấy khó chịu.

Thật ra cô anh không nói, anh cũng biết cô nàng này có lẽ vì anh, sở dĩ anh nói cô có dự định khác, một phần là để vớt vát lại thể diện cho mình, một phần cũng muốn nói đỡ cho cô trước mặt cô mình.

Cách mà cô anh nói thật ra chẳng có ý nghĩa gì.

Anh giới thiệu phim cho cô, là anh tự nguyện, cô không chấp nhận, anh cũng không có tư cách trách móc cô.

Rõ ràng chuyện này anh cam tâm tình nguyện, việc gì phải ép người ta làm chuyện mình không muốn.

Đúng là vô vị.

Thích thì kiên nhẫn chờ đợi, không thích thì tội gì phải làm mấy việc lòng vòng quanh co này.

Làm theo cách cô anh mách, hai người cứ hành xác nhau, đến cuối cùng cô ấy không vui, người đau lòng vẫn chỉ là anh. Đầu anh bị lừa đá rồi nên mới nghĩ không thông, bản thân cũng không dứt ra được.

Cảm giác ngột ngạt trong lòng Tần Kiết cũng vì thế mà vơi đi.

Anh định nhấn chân ga, chợt nhớ đến gói hàng trên ghế phụ, tâm trạng lập tức vui vẻ hơn.

Cô gái này gửi ảnh có chữ kí cho anh.

Tần Kiết không kịp chờ về nhà bóc, liền cầm chìa khóa xe, nhanh chóng rạch mở gói hàng.

Một chiếc hộp hình vuông màu hồng khiến tầm mắt anh choáng ngợp.

Ôi chao, cô gái này vẫn cẩn thận như thế, chỉ là bức ảnh có chữ kí mà cũng gói đáng yêu thế này.

Tần Kiết cong khóe môi, mở chiếc hộp ra, song sau khi nhìn thấy bên trong là bộ nội y màu hồng nhạt, gương mặt anh lập tức tái mét.

Trần Ân Tứ về nhà, thay một bộ quần áo mặc ở nhà thoải mái, rồi mở máy tính bắt đầu tìm kiếm những tài liệu liên quan đến cách chữa bệnh +AI.

Thông tin trên mạng rất nhiều, Trần Ân Tứ xem một mạch hết ba tiếng, cho đến khi màn đêm buông xuống, cô mới xoa cái cổ ê ẩm vì ngồi trước màn hình quá lâu, rồi gấp máy tính lại.

... Xin lỗi, cô xem lâu như thế nhưng vẫn không hiểu gì, những tài liệu đó, chữ nào cô cũng biết, nhưng khi ráp chúng lại với nhau thì không khác gì sách trời, ngay cả dấu má cô cũng thấy lạ lẫm.

Trần Ân Tứ uống một cốc nước, ăn ít đồ ăn ít calo xem như xong bữa tối, sau đó lại bắt đầu đọc kịch bản.

Có thể nhận ra kịch bản này rất kì công, cốt truyện dễ hiểu, nhưng do không hiểu được nhiều, nên Trần Ân Tứ không thể nào cảm nhận được sự sâu sắc của kịch bản.

Dù kĩ thuật diễn xuất của cô tốt hơn nữa, nhưng nếu không thể nhập vai, vậy cũng không thể diễn được linh hồn của nhân vật, đi casting cũng bị đánh rớt mà thôi.

Trần Ân Tứ bỏ ra hai tiếng đọc kịch bản cũng không thu được kết quả gì, sau đó cô rót một ly rượu vang, ngồi trên ban công, nhìn chằm chằm ánh đèn rực rỡ ngoài cửa sổ, trong lòng chợt dâng lên nỗi buồn.

Uống được nửa tiếng, Trần Ân Tứ cầm điện thoại lên, mở đoạn video phỏng vấn Tần Kiết mà Lâm Nhiễm gửi.

“Chỉ khi toàn dân khỏe mạnh, thì nhà nhà mới ấm no... Tôi muốn dốc hết sức mọn vì sức khỏe Trung Quốc.”

Cô xem đi xem lại đoạn video đó rất nhiều lần, cho đến khi uống hết ly rượu cô mới tắt video đi, nhìn tin nhắn Lâm Nhiễm gửi cho mình hôm ấy.

“Hồi xưa chúng mình hỏi anh ấy, ước mơ của anh ấy là gì, anh ấy nói ước mơ là Trung Quốc khỏe mạnh... anh ấy vẫn đi trên con đường ấy, chưa từng bỏ cuộc.”

Bảy năm, họ mất bảy năm để đi tới ngày hôm nay... Suốt bảy năm ấy, những chuyện họ làm đều có ý nghĩa, còn cô thì sao? Trần Ân Tứ lại rót thêm một ly rượu nữa, rót được nửa ly, cô lại mở video phỏng vấn Tần Kiết lên.

“... Tôi muốn dốc hết sức mọn vì sức khỏe Trung Quốc.”

Trần Ân Tứ đặt ly rượu xuống, cầm điện thoại lên mở danh bạ ra. Nhưng trong những người cô quen, chỉ có Tần Kiết là chuyên gia trong lĩnh vực chữa bệnh +AI này.

Tuy khoảng thời gian trước cô đã gửi cho anh tin nhắn: “Chuyện sau này không phiền anh nhọc lòng”, tuy tối hôm qua cô vừa nói với anh: “Tôi không muốn gặp lại anh lần nữa chỉ để trả áo khoác”, tuy thể diện rất quan trọng... Nhưng, người có thể giúp được cô quả thật chỉ có anh.

Trần Ân Tứ phân vân giữa thể diện và “Sinh mệnh” trong giây lát, cuối cùng vẫn lựa chọn làm Trần gia biết tùy cơ ứng biến.

Lỡ Tần Kiết không đồng ý thì cô làm thế nào đây?

Cô chưa hỏi, sao biết Tần Kiết không đồng ý?

Trần gia biết tùy cơ ứng biến đấu tranh với màn hình điện thoại ba giây, sau đó gõ ba chữ “Tần Khốn Nạn”, ấn nút gọi.

“Tút...”

“Tút...”

“Tút...”

Điện thoại kêu mấy tiếng đều không có ai nghe máy.

Thời gian dần trôi, Trần gia biết tùy cơ ứng biến bắt đầu cảm thấy nhụt chí.

Trong lúc cô đang nghĩ, hay là giả vờ vô tình gọi nhầm số, cúp máy là xong, thì người ở đầu bên kia nghe máy.

Giọng nói trong trẻo của Tần Kiết vọng qua ống nghe, vào đến tai Trần Ân Tứ: “Gọi nhầm số đúng không?”

Sao tên khốn này biết cô định lấy cớ này?

Ha ha, anh đoán đúng rồi đấy, nhưng cô sẽ không cho anh đoán đúng.

Trần Ân Tứ nghĩ vậy, liền buột miệng nói: “Không.”

Không biết Tần Kiết bất ngờ hay đang bận chuyện khác, mãi lúc sau anh mới cất tiếng: “Có chuyện gì à?”

Không chờ Trần Ân Tứ trả lời, anh bổ sung thêm: “Ban nãy đang tắm, không nghe thấy chuông điện thoại.”

Cô đâu có hỏi anh tại sao mãi mới nhận điện thoại...

Trần Ân Tứ đáp “Ờ”, không nói gì tiếp. Tần Kiết chờ một lúc mới nói: “Nói đi, có chuyện gì?”

Trần Ân Tư chưa nghĩ xong cách nên xin Tần Kiết giúp đỡ thế nào, bị anh giục như thế, cô càng cuống hơn, làm đầu óc cũng trở nên chậm chạp. Cô há miệng, mấp máy môi, cuối cùng bực dọc thốt ra một câu: “Chắc là... mặt tôi gợi đòn?”

Tần Kiết: “... Nói tiếng người.”

Trần Ân Tứ rất muốn “vặn” lại một câu, tôi đang nói tiếng người đây còn gì. Song nghĩ lại, qua sông phải lụy đò, cô bèn hít sâu một hơi, “Cảm thấy bầu không khí hơi lúng túng, nên tôi nói đùa để làm dịu bầu không khí thôi.”



Tần Kiết: “Làm dịu xong chưa?”

Giọng nói của Trần Ân Tứ không chắc chắn lắm: “Coi như xong rồi nhỉ?”

Tần Kiết: “... Vậy em tiếp tục làm dịu thêm một lúc nữa nhé?”

Trần Ân Tứ: “Không cần.”

Trần Ân Tứ vuốt mũi, cố gắng giữ cho giọng nói của mình thật kiêu ngạo: “Tôi... chỉ muốn tạo một mối quan hệ với anh.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 71 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status