Giường anh chia em một nửa

Chương 60 : Chương 60 TÔI CỨ ĐỂ BỤNG ĐẤY (2)

Chương 60 TÔI CỨ ĐỂ BỤNG ĐẤY (2)

Lâm Tĩnh Xu lưỡng lự vài giây, cuối cùng cũng làm theo lời Tần Kiết.

Tần Kiết cho Lâm Tĩnh Xu hai lựa chọn, nhưng những người có não đều sẽ chọn cách đăng Weibo.

Vừa làm từ thiện, vừa giữ được thể diện... Tuy mất một khoản tiền, nhưng có lúc việc có thể giải quyết bằng tiền thì không phải việc khó.

Nhìn Lâm Tĩnh Xu nhấn nút gửi xong, Tần Kiết thấy thời gian cũng sắp hết, bèn chu đáo gập chứng nhận quyên tặng lại, đặt đồng hồ lên trên, đưa cho Lâm Tĩnh Xu, "Cô Lâm, 80 vạn ấy tôi đã ứng trước cho cô, lát nữa Đường Cửu sẽ cho cô biết số tài khoản, phiền cô chuyển khoản trả lại cho tôi... Chiếc đồng hồ này giờ đã thuộc về cô, tùy cô muốn xử lý sao cũng được."

"Còn nữa, tôi không tiễn."

...

Nghe Tần Kiết và Lâm Tĩnh Xu nhắc tới Weibo, Trần Ân Tứ cũng bất giác rút di động ra, mở Weibo.

Ấn vào trang chủ của Lâm Tĩnh Xu, cô vừa nghe họ nói chuyện vừa lơ đãng lướt xem, đúng lúc Tần Kiết buông câu "Còn nữa, tôi không tiễn" thì trạng thái mới của Lâm Tĩnh Xu hiện lên trên Weibo:

@lamtinhxu: "Chiếc đồng hồ này là tặng phẩm tôi đấu giá mua được với giá 80 vạn nhân dân tệ trong buổi tiệc từ thiện ba hôm trước, tôi không hề biết là của anh Tần Kiết, làm mọi người hiểu lầm, tôi rất xin lỗi, đồng thời cũng xin gửi lời xin lỗi sâu sắc tới anh Tần Kiết."

Đính kèm một bức ảnh chụp giấy chứng nhận quyên tặng có đóng dấu.

Thế nên toàn bộ đầu đuôi sự việc là thế này:

Đồ khốn kiếp đánh mất đồng hồ, vừa hay bị Giám đốc Trương nhặt được, Lâm Tĩnh Xu tưởng đó là của Giám đốc Trương bèn mượn đeo một hôm, làm trên mạng đồn ầm lên. Hôm nay đồ khốn kiếp gọi Lâm Tĩnh Xu tới đây, không phải để hẹn hò, mà là muốn ra điều kiện với cô ả.

Lâm Tĩnh Xu rõ ràng đã bị đồ khốn kia hại cho thê thảm, đeo có một ngày mà bị ép quyên góp tận 80 vạn, vụ này tính thế nào cũng thấy lỗ to.

Cứ nghĩ đến chuyện Lâm Tĩnh Xu vừa bị Tần Kiết cho một vố đau, không chừng giờ đang trốn vào đâu đó khóc lóc, Trần Ân Tứ lại không nhịn được tủm tỉm cười.

Xem ra đồ khốn vẫn chưa đến nỗi mù mắt.

Nghe tiếng bước chân lại gần, Trần Ân Tứ quay đầu lại.

Thấy Tần Kiết vòng qua bình phong đi đến, Trần Ân Tứ vội ấn nút khóa màn hình, tắt ngấm nụ cười, lấy lại vẻ lạnh lùng vừa nãy, "Lâm Tĩnh Xu đi rồi à?"

Tần Kiết thản nhiên "ừm" một tiếng.

Trần Ân Tứ cầm túi xách bên cạnh lên, đứng dậy, "Vậy tôi cũng đi được rồi."

Chẳng đợi cô dợm bước, Tần Kiết đã gọi, "Trần Ân Tứ."

Trần Ân Tứ dửng dưng nhìn thẳng vào mắt Tần Kiết.

Tần Kiết: "Ăn bữa cơm đã."

Trần Ân Tứ sững ra, không ngờ Tần Kiết lại nói câu này, nhưng chẳng mấy chốc cô đã định thần lại ngay, "Tôi có quen biết gì anh đâu."

Tần Kiết, "Ừm, mời cô Trần không quen không biết ăn bữa cơm nhé."

Chẳng đợi cô kịp phản bác, Tần Kiết thong thả nói thêm, "Này Nàng Tiên Bé Nhỏ Của Anh không quen không biết, cô giải thích hộ tôi xem, ở trong tử cung của tôi là ý gì hả?"

Mặt Trần Ân Tứ đờ ra.

Tần Kiết: "Còn nữa, Weibo, tin nhắn văn bản..."

Thấy Tần Kiết giở giọng lấp lửng, Trần Ân Tứ vội chặn ngay, "Anh câm miệng đi!"



Dứt lời, cô chẳng buồn nhìn Tần Kiết, xăm xăm đi thẳng tới bàn ăn, kéo ghế ngồi xuống, "Ăn bữa cơm có gì ghê gớm? Ai sợ ai hả! Anh gọi món đi!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 71 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status