Giường anh chia em một nửa

Chương 61 : Chương 61 ĐI DỖ BÀ NỘI TÔI (1)

Chương 61 ĐI DỖ BÀ NỘI TÔI (1)

Tần Kiết vừa chậm rãi đi theo sau Trần Ân Tứ đến bàn ăn, vừa ra hiệu bằng ánh mắt cho Đường Cửu gọi phục vụ mang thức ăn lên. Ngay từ lúc Trần Ân Tứ xuất hiện tại 101 Club, phòng bếp đã chuẩn bị thức ăn rồi.

Đường Cửu rời khỏi phòng VIP chưa đến năm phút, phục vụ đã mang hết món ăn lên bàn, trong đó có vài món là món đặc biệt của nhà hàng. Đường Cửu cực kỳ biết điều, không quay vào phòng VIP nữa.

Đã tám rưỡi tối, bụng Trần Ân Tứ đói meo, phục vụ vừa đi, cô nàng tự nhiên cầm đũa chén luôn.

Tần Kiết ngồi đối diện nhìn Trần Ân Tứ gắp thức ăn vào đĩa, sau đó nhặt từng cọng rau thơm, sợi cà rốt, ớt chuông bỏ sang một bên, rồi lần lượt gắp mấy món mình thích hoặc thịt cho vào miệng.

Nhiều năm trôi qua mà cô gái này vẫn ăn uống kén cá chọn canh như vậy. Tần Kiết ngao ngán lắc đầu, cũng cầm đũa lên.

Do thói quen, Tần Kiết ăn cơm rất nhanh, trái ngược hoàn toàn với Trần Ân Tứ nhai kĩ nuốt chậm. Lúc anh đã no bụng buông đũa xuống, Trần Ân Tứ kén chọn cả buổi mới chỉ gắp được vài đũa.

Tần Kiết không thúc giục cô, cứ thế kiên nhẫn ngồi đối diện chờ cô ăn cơm. Đến khi thấy tốc độ gắp đũa của cô chậm lại, biết cô đã ăn no, lúc này anh mới lên tiếng: “Trần Ân Tứ.”

Cô ngẩng đầu lên.

Tần Kiết hất cằm về phía bát nhỏ đựng rau thơm, cà rốt và ớt chuông mà cô gắp bỏ ra: “Ăn hết đi.”

.

“Muốn ăn thì anh tự ăn đi, tôi thì miễn.” Trần Ân Tứ lại gắp một miếng rau nữa. Như thể muốn chọc giận Tần Kiết, cô cố ý gạt từng sợi cà rốt ra.

Tần Kiết mặc cô lựa chọn, đợi cô vất vả lắm mới bỏ hết cà rốt, đang kẹp những thứ còn lại cho vào miệng thì anh lại cầm lấy đũa mình, gắp nhanh cả đống rau mà cô gạt bỏ nhét thẳng vào miệng cô trước. Trần Ân Tứ muốn nhả ra theo phản xạ. Nhưng dường như Tần Kiết đã lường trước cô sẽ có phản ứng thế kia, bèn gằn giọng cảnh cáo: “Em dám phun ra, tôi sẽ đút lại cho em bằng miệng tôi đấy.”

Trần Ân Tứ tức khắc không dám nhả ra nữa.

Đút lại bằng miệng là sao? Tên chó chết này không nói được lời dễ nghe nào à?

Vành tai Trần Ân Tứ phớt đỏ. Từ lúc anh và cô gặp lại đến nay, không biết đây là lần thứ mấy anh quấy rối cô qua lời nói rồi. Chỉ có anh mới biết mạnh miệng thôi chắc?

Trần Ân Tứ làm liều, lừ mắt với Tần Kiết trong khi đôi tai mình vẫn đỏ ửng vì ngượng ngùng: “Đừng khoác lác nữa, có ngon thì anh đút bằng miệng thử đi.”

Tần Kiết nhướng mày, một giây sau lập tức đứng lên, nhoài người qua bàn giữ lấy gáy cô.

Trần Ân Tứ không chịu thua nhìn thẳng vào mắt Tần Kiết. Hai người nhìn nhau chằm chằm chốc lát, sau đó đầu anh hạ xuống từng chút. Khuôn mặt anh càng lúc càng gần cô, gần đến mức cô nghe thấy tiếng hít thở của anh, gần đến mức môi anh chỉ cần khẽ hé mở là sẽ chạm vào môi cô...

Ngón tay cầm đũa của Trần Ân Tứ run run, cô rụt đầu về phía sau theo bản năng. Thế nhưng bàn tay Tần Kiết để sẵn ngay gáy lại giữ chặt hơn. Anh nhìn cô chăm chăm chốc lát. Đến lúc Trần Ân Tứ giãy dụa lần nữa, anh mới đứng thẳng người dậy, dời bàn tay từ gáy sang đỉnh đầu cô: “Nghe lời nào, đừng kén ăn.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 71 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status