Giường anh chia em một nửa

Chương 62 : Chương 62 ĐI DỖ BÀ NỘI TÔI (2)

Chương 62 ĐI DỖ BÀ NỘI TÔI (2)

Giọng Tần Kiết như chứa đựng ma thuật mê hoặc nào đó, thúc đẩy Trần Ân Tứ nhét hết cà rốt mình ghét nhất vào bụng. Tiếp đó, anh hài lòng xoa đầu cô: “Ăn luôn mấy cái còn lại trong bát đi.”

Nghe thấy câu này, Trần Ân Tứ mới nhớ ra bản thân đang làm chuyện mình ghét, thế là lập tức hé miệng...

Ấy vậy mà câu chửi thề còn chưa kịp thốt ra, giọng Tần Kiết đã nhẹ nhàng truyền đến tai cô: “Không được chửi bậy!”

Lần này Trần Ân Tứ nổ tung: “Mẹ nó, tôi tự mắng tôi liên quan quái gì đến anh?”

Tần Kiết dửng dưng vặn lại: “Chính vì em tự mắng mình nên mới không được chửi bậy.”

Trần Ân Tứ lườm trắng cả mắt, thật lòng cảm thấy tên thối tha trước mắt này đúng là rảnh quá lắm chuyện.

Cuối cùng, bữa cơm kết thúc trong điều kiện “Trần Ân Tứ ăn một miếng trong bát đồ đựng đồ ăn cô gạt ra, Tần Kiết sẽ xóa một tin nhắn cô gửi cho anh”.

Trước đó, Trần Ân Tứ đã báo với Lục Tinh, hôm nay cô phải đi trả xe, nên Lục Tinh đã sắp xếp tài xế đến đón cô.

Tránh để việc hai người đi chung bị người khác thấy được, Trần Ân Tứ không chờ Tần Kiết tính tiền xong đã rời đi trước. Cô kéo cửa ra, lúc chỉ còn cách thang máy năm mét, phòng VIP bên cạnh cũng mở cửa, mấy người đàn ông đi ra khỏi phòng.

Trên người họ nồng nặc mùi cigar và thuốc lá, dù rằng cô cách xa họ những hai mét vẫn bị hun đến mức phải giơ tay lên xua đi mới thở nổi. Chỉ là cô vừa xua được hai cái, đã ngây người nhìn chòng chọc vào người đàn ông chính giữa.

Mấy người kia đang bàn chuyện kinh doanh, anh khen tôi, tôi khen anh. Người đàn ông kia cũng vậy, có lẽ do ánh mắt cô quá lộ liễu, ông ta cảm nhận được bèn nghiêng đầu liếc nhìn sang cô. Sau đó như thể cô chỉ là một kẻ qua đường bình thường, ông ta dời mắt đi tiếp tục cười nói với mấy người đàn ông khác, đi về phía thang máy. Bọn họ nhanh chóng vào thang máy, hành lang thoáng chốc yên tĩnh trở lại. Trần Ân Tứ vẫn đứng yên bất động, toàn thân lạnh buốt như ngâm mình trong nước hồ mùa đông giá rét. Mãi cho đến khi di động đổ chuông, là tài xế gọi đến, cô mới cất bước đi vào thang máy.

Ngồi trên xe, cô nhìn ra cảnh đêm lần lượt lướt qua bên ngoài ô kính, trong đầu cô lại lần nữa hiện ra ánh mắt người đàn ông kia nhìn cô.

Cô không hề hiểu lầm, ông ta quả thật không nhận ra cô là ai. Mà cô cũng không bị cận, đối phương chính là ba ruột của cô, ông Trần Thanh Vân.

Cô và ba ruột mình gặp nhau, nhưng ông ta lại không nhận ra cô là ai.

***

Tần Kiết rời khỏi 101 Club rồi về thẳng cao ốc Ngân Hà. Từ một tiếng trước, Dung Dự đã hỏi dồn hỏi dập Tần Kiết mấy giờ về công ty.

Cửa thang máy vừa mở ra, Dung Dự trông thấy được Tần Kiết và Đường Cửu bèn chạy ngay đến, chất vấn: “Không phải cậu bảo chín giờ tối nay họp sao? Giờ đã mười giờ rồi...”



Tần Kiết không đếm xỉa đến anh ta, đi thẳng vào văn phòng của mình.

“Cậu không có ý thức giờ giấc như thế từ khi nào vậy hả? Trước kia mỗi lần họp, cậu luôn có mặt đúng giờ...” Dung Dự ngồi lên bàn làm việc của Tần Kiết, tò mò hỏi: “Khai mau, rốt cuộc cậu và Tiểu Cửu đã đi đâu? Không phải hai người đã giấu tôi làm chuyện xấu gì chứ?”

Tần Kiết tiện tay cầm quyển sách đập vào lưng Dung Dự, đẩy anh ta khỏi bàn làm việc của mình: “Cậu phắn ngay đi cho tôi.”

“Cậu nói tôi biết cậu và Tiểu Cửu đã đi đâu, tôi sẽ phắn ngay.”

“Đi dỗ bà nội tôi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 71 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status