Giường anh chia em một nửa

Chương 67 : Chương 67

Chương 67 EM ĐỀN NỔI TIỀN VI PHẠM HỢP ĐỒNG KHÔNG? (1)

T

rước nay anh thật sự không hề xem đến bình luận trên mạng, một là không rảnh, hai là không có hứng thú. Huống chi cách màn hình máy tính, thực tế không ai quen biết ai, không cần lãng thời gian và phí sức lực với những người xa lạ này. Thế nhưng lần này anh muốn chửi lại... Vì cô gái nhà anh, anh buộc phải hạ thấp vị thế, giảm chỉ số thông minh của mình để khẩu chiến với đám người này.

***

Bên này trên mạng khẩu chiến tóe lửa, bên kia Trần Ân Tứ lại chẳng hề hay biết mình lại lần nữa lên hot-search và đang bị người người mắng chửi trên mạng.

Mất liên lạc suốt bốn tiếng, lúc cô quay về tổ chương trình thì đã là mười hai giờ trưa.

Cô lái xe, còn chưa vào thôn đã thấy Lục Tinh sốt ruộc đi qua đi lại ở cửa thôn.

Trần Ân Tứ lái xe đến gần hơn, hạ cửa xe xuống: “Tinh Tinh...”

Lục Tinh nghe tiếng vội vàng chạy đến: “Trần Ân Tứ, em chạy đi đâu vậy hả? Em không nói tiếng nào chơi trò mất tích, còn không mang theo di động, em muốn chết phải không! Em có biết, từ sáng đến giờ chị đã phải xin lỗi tổ chương trình và mấy nghệ sĩ thu hình chung với em bao nhiêu lần không. Em mới ngoan hiền mấy ngày, giờ lại...”

Trần Ân Tứ biết mình sai, không ngừng cười ngọt ngào xoa dịu Lục Tinh đang mắng cô té tát qua cửa sổ xe: “Đừng giận, đừng giận mà, giận không tốt cho phụ nữ đâu.”

Lục Tinh cười gằn: “Hừ, em còn biết tức giận không tốt cho phụ nữ, vậy em còn chọc giận chị làm gì. Nếu chị sống không qua ba mươi tuổi, vậy chắc chắn do em chọc tức chết đấy Trần Ân Tứ ạ!”

Trần Ân Tứ sờ chóp mũi: “Không phải em đã trở về rồi sao...” Lục Tinh mắng xa xả: “Em trở về có ích gì? Không bằng em đừng trở về, lát nữa em lên mạng xem thử bản thân mình đã làm ra chuyện tốt trời long đất lở, quỷ khóc thần sầu gì đi!”

Trần Ân Tứ vừa nghe đã biết mình lại chọc vào tổ ong vo ve trên mạng rồi. Cô không tranh biện với Lục Tinh, đỗ xe xong ngoan ngoãn theo Lục Tinh vào thôn, đến phòng mình.



Vào phòng rồi, cô cười lấy lòng với Lục Tinh trước: “Tinh Tinh, chị mau ngồi xuống đi, em rót cốc nước ấm cho chị nhé.”

Lục Tinh “hừ” lạnh, đứng xa thật xa Trần Ân Tứ. Trần Ân Tứ lại cười hì hì với Lục Tinh, sau đó lấy di động đăng nhập vào Weibo.

Không xem thì thôi, vừa xem, Trần Ân Tứ đã nổi đóa: “Cái quái quỷ gì đây? Ai đăng lên mạng đấy? Có biết sự thật ra sao không? Sao cứ thích chơi trò giội nước bẩn lên người em thế?”

“Sáng sớm nay em thức dậy, thấy chị đang ngủ nên không muốn làm phiền chị, đi ra ngoài một chút, thuận tiện mua bữa sáng mang về. Có điều bắt gặp một cậu bé ngất xỉu trên đường, khi đó sắc mặt cậu ấy tái nhợt, toàn thân co giật... Trong thôn này đâu phải chị không biết, những người có sức lao động đều đi nơi khác làm, chỉ còn lại mỗi người già và trẻ con, em làm sao nỡ bỏ? Tính mạng con người quan trọng bằng trời, việc đầu tiên em phải làm chính là tức khắc đưa cậu ấy đến bệnh viện...

Cả tổ chương trình chúng ta ở đây chỉ có mình Đường An Dật lái xe đến, em đi tìm anh ta mượn chìa khóa xe rồi hối hả đưa cậu nhóc đến bệnh viện.

Đúng, em thừa nhận em đi quá gấp, không thông báo với mọi người một tiếng là em sai. Nhưng lúc ấy em không quan tâm được nhiều việc như thế. Cậu nhóc bị viêm ruột thừa cấp tính, em vừa đưa đến bệnh viện thì cậu nhóc đấy đã được đẩy thẳng vào phòng phẫu thuật. Bác sĩ cũng nói, muộn một chút nữa là cậu nhóc sẽ bị nguy hiểm đến tính mạng... Dù sao cũng nên chờ em về hỏi tình hình chứ, không thèm hỏi gì cả đã lên mạng đặt điều về em... Mẹ kiếp, không nhịn được mà!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 71 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status