Giường anh chia em một nửa

Chương 88 : Chương 88 NGƯỜI DÙNG ĐANG NHẬP TIN NHẮN (2)

Chương 88 NGƯỜI DÙNG ĐANG NHẬP TIN NHẮN (2)

Lúc nào cô cũng như vậy...

Dù là năm năm trước, hay năm năm sau, ở bên Tần Kiết, cô luôn bị anh đè đầu cưỡi cổ, chưa một lần thắng nổi anh.

Ngoài việc xấu hổ vì bị Tần Kiết vạch mặt tại trận ra, tâm trạng Trần Ân Tứ còn xen lẫn sự mất mát không nói thành lời.

Mấy lần “giao đấu” trước, lần nào cô cũng bẽ bàng trước mặt anh, song lần nào anh cũng bị chọc tức bởi những câu nói hùng hồn của cô.

Nhưng lần này, không hiểu sao, cô chẳng còn hứng thú gì nữa...

Thôi, mất mặt thì cũng đã mất mặt rồi, dù sao trước mặt anh, chuyện xấu hổ nhất cũng đã từng xảy ra, cô quan tâm đến chuyện này làm gì?

Trần Ân Tứ khóa màn hình, thong dong ném điện thoại lên sô pha, rồi đứng dậy vào phòng ngủ bù.

Ban đầu cô không ngủ được, nhưng hôm qua về đến Bắc Kinh, nằm được trên giường cũng đã quá nửa đêm, sáng hôm nay còn phải dậy sớm, cô thật sự bị thiếu ngủ, cuối cùng không chống cự nổi phản ứng cơ thể, cô mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.

Giấc ngủ này rất sâu, khi Trần Ân Tứ tỉnh giấc, trời đã tối.

Rèm cửa sổ chưa kéo vào, cô nhìn bầu trời tối thui bên ngoài, có ảo giác như bị cả thế giới vứt bỏ.

Cô nằm lì một lúc mới xuống giường, ra khỏi phòng ngủ, cầm điện thoại trên sô pha phòng khách lên.

Trong WeChat có khá nhiều tin nhắn chưa đọc, cô ấn vào xem, đầu tiên chú ý đến con số màu đỏ thông báo tin nhắn mới trên nhóm chat gia đình. Cô không thích nhóm chat, chủ yếu vì cảm thấy đông người nhiều lời lắm phiền phức, nên hầu hết các nhóm chat đều bị cô ẩn đi, chỉ có duy nhất nhóm chat gia đình cô vẫn bật thông báo.

Cô không rõ có phải do có cô trong nhóm chat hay không mà mọi người rất ít khi nói chuyện. Dù cô chưa bao giờ gợi chuyện trước, dù cô cố gắng giả bộ như mình không tồn tại trong nhóm chat này, nhưng tin nhắn trong nhóm vẫn cực kì ít.

Trần Ân Tứ đấu tranh tư tưởng mấy giây mới ấn vào nhóm chat.

Là tin nhắn mẹ kế cô gửi: “Vinh Vinh, Diệu Diệu, bây giờ các con đang ở đâu?”

“Mau đến bệnh viện đi, hôm nay ba các con bất cẩn bị trượt chân ngã, đầu đập xuống đất, chảy nhiều máu lắm.”

Trần Vinh và Trần Diệu lần lượt xuất hiện trong nhóm chat.

Trong những dòng tin nhắn ít ỏi của họ, Trần Ân Tứ biết bệnh viện mà Trần Thanh Vân đang nằm, cũng biết Trần Vinh và Trần Diệu đang trên đường tới bệnh viện.

Trần Ân Tứ nhìn chằm chằm nhóm chat, cuối cùng không kìm lòng được, gõ một câu: “Tình hình hiện tại của ông ấy thế nào rồi ạ?”

Gõ xong, cô lại xóa từng chữ đi. Hỏi cũng mất công, vì họ sẽ không để ý đến cô.

Trước khi ngủ, cô bị Tần Kiết chẳng chút nể tình vạch mặt, bây giờ tâm trạng cô lại càng cảm thấy mất mát hơn.

Trần Ân Tứ lại muốn ngồi trước cửa sổ sát đất, vừa ngắm nhìn ánh đèn phố phường rực rỡ ngoài cửa sổ, vừa uống rượu. Có điều, cô vẫn ngồi trên sô pha, lần lữa mãi không nhúc nhích.

Khi chính cô tưởng rằng mình đã ngồi đến nỗi sắp hóa đá, cô bỗng thầm chửi tục một câu, sau đó đứng dậy vào phòng ngủ.

Lúc đi ra, cô đã không còn mặc chiếc váy ngủ, thay vào đó là quần bò và áo hoodie màu trắng, đội mũ và đeo khẩu trang, vừa gọi xe, vừa cầm điện thoại đi xuống tầng.

Nửa tiếng sau, xe dừng lại. Trần Ân Tứ dùng điện thoại trả tiền, rồi xuống xe.

Cho đến khi chiếc xe rời đi, cô đứng nhìn bệnh viện ở bên kia đường hồi lâu, sau đó mới rảo bước sang.



Đặc điểm của bệnh viện lớn nhất chính là dù tới giờ nào cũng đông người, nhưng may mà cô mặc quần áo rộng rãi để che giấu, người đến bệnh viện cũng không thừa hơi đâu để ý đến việc cô là ai, nên cô dễ dàng đến khu nội trú của bệnh viện.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 71 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status