Giường anh chia em một nửa

Chương 89 : Chương 89 ĐƯỢC, TÔI CHỜ (1)

Chương 89 ĐƯỢC, TÔI CHỜ (1)

Trần Thanh Vân nằm ở phòng VIP cao cấp, vì để đảm bảo khu phòng VIP yên tĩnh, nên tránh cho người lạ vào, ở cửa ra vào có y tá trực ban.

Trần Ân Tứ đi tới, y tá lập tức cản cô lại: “Thưa cô, xin hỏi cô vào đây thăm ai?”

Trần Ân Tứ nói tên của Trần Thanh Vân.

Y tá đối chiếu trên máy tính một lúc: “Để tạo môi trường dưỡng bệnh tốt nhất cho bệnh nhân nên khu vực VIP của chúng tôi chỉ cho phép người thân vào thăm, người thân mà bên ông Trần Thanh Vân đăng kí có vợ, và một con trai một con gái... Xin hỏi, cô là con gái của ông Trần ư? Nếu vậy, cô có thể cho tôi xem chứng minh thư không?”

Một con trai, một con gái.

Trần Ân Tứ thầm nghĩ, cũng may mình đeo khẩu trang, không bị người khác nhìn thấy vẻ bối rối trên khuôn mặt cô lúc này.

Cô đứng thẳng tắp trước quầy y tá, như đang miên man suy nghĩ, không nói gì cả.

Y tá: “Cô ơi?”

Trần Ân Tứ hoàn hồn, bắt gặp ánh mắt của y tá.

Y tá: “Thưa cô, chứng minh thư...”

Trần Ân Tứ cụp mắt xuống: “Thôi.”

Không chờ y tá hiểu cô nói thế nghĩa là gì, Trần Ân Tứ đã quay người rời khỏi.

Một giây trước cô vào thang máy, một giây sau một thang máy khác mở cửa, vài ba người bước từ trong ra. Trong đó có một cô gái tóc ngắn, trên người mặc trang phục thiết kế cao cấp, bước trên đôi giày cao gót tới chỗ quầy y tá: “Xin chào, tôi đến thăm Trần Thanh Vân, tôi là con gái của ông ấy, Trần Vinh.”

Y tá kiểm tra xong thông tin của Trần Vinh, sau đó quẹt thẻ mở cửa kính vào khu phòng VIP: “Hóa ra cô mới là con gái của ông Trần, ban nãy cũng có một cô gái tới đây, cô ta cũng muốn vào thăm ông Trần, tôi còn tưởng là con gái của ông ấy.”

Trần Vinh đang lo lắng cho Trần Thanh Vân nên không để tâm những gì y tá nói, chỉ lịch sự mỉm cười với cô ta, rồi bước nhanh vào bên trong.

***

Ra khỏi bệnh viện, Trần Ân Tứ đứng bên lề đường, chặn một chiếc taxi.

Cô báo địa chỉ, rồi nhìn chằm chằm cảnh đêm bên ngoài cửa sổ, thất thần hồi lâu, cho đến khi điện thoại trong tay rung lên, cô mới đưa mắt về, vì không chớp mắt trong khoảng thời gian dài nên mắt hơi mỏi.

Là tin nhắn quảng cáo, Trần Ân Tứ bỏ qua, sau đó vào WeChat.

Từ khi đọc xong tin nhắn trong nhóm chat gia đình, cô vẫn chưa xem những tin nhắn mới khác. Cô thờ ơ đọc từng tin một, có tin thì cô trả lời, có tin thì cô lướt qua, cho đến khi mở đến tin nhắn của Tần Kiết.

Tần Kiết: “?”

Tần Kiết: “Giận rồi à?”

Tần Kiết: “Lỗi của tôi.”



Trần Ân Tứ nhìn thời gian Tần Kiết gửi tin nhắn, là vào lúc cô ngủ.

Có lẽ thấy cô mãi không trả lời lại, khoảng nửa tiếng sau anh lại gửi thêm một tin nhắn nữa.

Tần Kiết: “Đừng giận nữa, mời em ăn cơm được không?”

Sau đó cũng không còn tin nhắn nào khác.

Trần Ân Tứ do dự hai giây, đang chuẩn bị làm như chưa đọc được tin nhắn của Tần Kiết, rời khỏi khung đối thoại, thì ngón tay cô bất cẩn ấn vào ô nhập tin nhắn, bàn phím chín ô ngay lập tức hiện lên màn hình điện thoại.

Trần Ân Tứ đang định ấn nút quay lại ở góc bên phải, chỗ tên ở phía trên bỗng biến thành “Người dùng đang nhập tin nhắn...”, sau đó, trên màn hình nhảy ra hai tin mới.

Tần Kiết: “Cuối cùng cũng chịu đọc tin của tôi rồi à?” Tần Kiết: “Sau này nghe theo em hết, được không?”

Nửa phút sau, lại thêm một tin nữa, lần này là tin nhắn thoại.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 71 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status