Hàn mặc tân thiêm đại mặc hương

Chương 167: Son phai nhan tàn (hạ)


Gia Hỷ tỉnh dậy giữa mơ hồ ảo ảnh, phòng ngủ đã được dọn dẹp sạch sẽ, Bối Lan cùng Đạm Ngọc dâng nước ấm lên, nhưng cả hai đều không dám mở lời. Gia Hỷ cũng chẳng có tâm tư chú ý đến xung quanh. Nàng một mình đi bộ ra vườn, hồng mai đã nở, nàng nơi đó đón gió lạnh, tay ôm bình rượu nồng mới cất. Hôm nay là ba mươi Tết, xa xa những làng mạc, nàng nghe được tiếng pháo xuân tanh tách nổ giòn.

Gia Hỷ một mình lang thang trong Uyển Minh viên, từ sáng sớm đến tối mịt, nàng uống từng ngụm rượu một, hết một vò lại tiếp một vò, nàng dùng toàn bộ rượu ủ cả năm chỉ trong một ngày. Nàng mặc kệ những ai tìm kiếm mình, nàng mặc kệ cả bản thân, cả sự sống, hơi men khiến nàng quên đi thực tại. Nàng tựa người vào gốc mai, ngủ quên dưới tuyết trắng rơi dày.

Cấm Thành.

Thái Hòa điện trong ngoài rực rỡ vàng son cùng ánh sáng, yến hội cuối năm lần đầu tiên từ khi Thần Long đế đăng cơ được tổ chức tại nơi này, bởi thế nên mọi thứ đều bày biện vô cùng xa xỉ hoa. Nhạc công thay nhau tấu những khúc thanh bình ca, vũ cơ cố gắng khoe sắc vóc yểu điệu. Trên long ỷ, Hoàn Nhan Viên Hạo cô độc uống rượu trong chán chường.

Hoàn Nhan Viên Hạo uống đến bình thứ ba, thì phía dưới vang lên tiếng tì bà lảnh lót, tay hắn ngừng rót rượu, trong lòng chậm rãi xót xa. Ca nương quỳ giữa sảnh, từng câu hát một rót vào tai hắn.

"Phương Bắc có giai nhân

Duy mình nàng tuyệt sắc

Liếc nhìn thành quách xiêu

Ngoảnh đầu nước nghiêng ngả

Màng chi thành nước đổ

Giai nhân gặp mấy lần?"

...

Hoàn Nhan Viên Hạo đột ngột đứng bật dậy, long bào đen tuyền vương theo gót giày rời khỏi Thái Hòa điện. Hoàn Nhan Viên Hạo chọn lấy tuấn mã, phi nước đại về hướng Tân Hoàng thành. Đêm cuối cùng của năm cũ, gió tuyết từng cơn mạnh mẽ quật vào gương mặt hắn, thân thể hắn, đau buốt, tê tái, Hoàn Nhan Viên Hạo không một lần dừng cương ngựa. Hắn cảm giác, nàng đang đợi chờ hắn. Cổng lớn Tân Hoàng thành khép chặt, vệ binh đêm giao thừa cũng lơ là mất đi cảnh giác, Hoàn Nhan Viên Hạo buông ngựa vượt tường cao vào trong. Hơi thở hắn hòa cùng màn sương dày đặc, Hoàn Nhan Viên Hạo lao nhanh đến Bảo Đường, đèn đuốc mười phương đều sáng, nhưng không một bóng người, vắng lặng đến đáng sợ.

- Hoàng thượng! Hoàng thượng vạn tuế!

Đạm Ngọc kinh hãi đang ôm lấy Phùng Việt vội vàng quỳ xuống đất.

Hoàn Nhan Viên Hạo thâm tâm nổi lên một cỗ bất an không diễn tả thành lời:

- Hoàng hậu đâu?

Đạm Ngọc đảo mắt không dám nhìn, giọng điệu ngập ngừng:

- Hoàng thượng...mời người vào trong...chúng nô tì đang đi tìm nương nương...

Hoàn Nhan Viên Hạo tâm can ngập tràn đau xót, suy nghĩ cuồng loạn, lao ra giữa Uyển Minh viên:

- Nàng có thể đi đâu được chứ? Nàng còn chịu cấm túc, nàng phải ở đây...đợi Trẫm!

Tân Hoàng thành vô cùng rộng lớn, giữa băng tuyết thê lương nhuốm màu ly biệt. Gia Hỷ đứng trên đỉnh thành cao vạn trượng, đây là một đoạn thành cũ hoang phế, nàng nhìn hẻm núi bên dưới, sâu hun hút, tiếng gió hú vang như tiếng gào oán ngàn vạn âm hồn dã quỷ đến từ Vong Xuyên. Tay nàng vẫn ôm cây tì bà cũ, dây đàn đều đã đứt, tì bà này là vật đầu tiên nàng nhận được từ Thịnh Vương, một khúc ca năm ấy đổi lấy danh cầm. Nàng đưa mười đầu ngón tay nhuốm máu lên trước mặt, không có ánh sáng, tất cả đều chỉ mờ mờ chẳng rõ da thịt. Gia Hỷ thả lỏng bàn tay, tì bà cũng trượt theo vách thành, rơi tự do đập vào đá núi rêu phong xanh nhợt mà tan tành từng mảnh. Gia Hỷ lạnh lẽo cười, nàng bước chân lên bậc thang cao nhất, sinh tử bây giờ, với nàng là vô nghĩa.

Hoàn Nhan Viên Hạo mơ hồ nghe được trong gió kiều thanh mỹ nhân quen thuộc. Tuyết lạnh vương ống tay áo hắn thấm dần vào thân thể, buốt đến thấu xương. Hoàn Nhan Viên Hạo lao lên đỉnh thành hoang, phía cuối đoạn thành, giá y Gia Hỷ đỏ như huyết u uất loạn bay hòa cùng tóc huyền xõa dài chấm gót chân.

Sương giá giăng sầu đau lên vai hoàng bào đẫm tuyết trắng, Hoàn Nhan Viên Hạo từng bước chậm rãi tiến về cao đài. Ngàn dặm đào lý dưới chân thành khô khốc giữa đông hàn, cũng như nàng, mỹ nhân năm xưa nay héo tàn bởi thời cuộc. Hoàn Nhan Viên Hạo man mác sầu thương, nàng giống như gió đông, hắn không thể lưu, không thể giữ.

Gia Hỷ nhắm mắt, quay lưng lại, hạnh mâu khép hờ, gót hài lùi dần rồi bất ngờ gieo mình từ hoang thành rơi xuống vách núi. Gió đông hóa dao sắt cuốn phăng áo choàng trên hỷ phục, giá y này nàng chưa một lần mặc, lần đầu tiên khoác lên người với nàng cũng là mãi mãi. Tuyết trắng phủ màu che khuất giai nhân.

Giữa cùng cực cô độc và tuyệt vọng, bàn tay Gia Hỷ như có ai giữ lại, cả thân người nàng rơi vào một luồng hơi ấm áp đến không ngờ. Gia Hỷ mở mắt, Hoàn Nhan Viên Hạo hôn lên trán nàng, tuyết đang rơi, hay trời cao đang khóc, ống tay áo hắn lau đi oán lệ còn sót lại trên má nàng ửng đỏ. Mùi thơm thảo mộc nhàn nhạt từ thân thể nam tử hòa lẫn với phấn hoa hương lãng đãng bay trong không khí. Hoàn Nhan Viên Hạo bần thần, hương thơm này, vốn là của nàng, tỏa trên người nàng mới thực sự khiến hắn mê đắm đến trầm luân.

Một tay ôm lấy thân thể mỏng mảnh hơn cành liễu mỹ nhân giữa ngực, tay còn lại giữ chặt dây thừng, hắn nghe được gay gắt mùi máu tươi xộc vào khứu giác.

- Phùng Gia Hỷ, Hoàn Nhan Viên Hạo ta yêu nàng đã hơn bảy năm...bảy năm nhân sinh thương đau này...

Tháng giêng, trời phương Bắc thê lương từng cơn, máu tuông từ tim nàng trôi theo khóe miệng họa nỗi đau tình, lệ rơi mặn môi nam tử loang loang trên gương mặt mỹ nhân kề cận.

- Ta buông bỏ...chàng để ta buông bỏ...cuộc đời này không phải của ta, thân xác này không phải của ta, oán hận cừu thù tình trường bi ai này cũng không phải của ta...

Hoàn Nhan Viên Hạo siết dây thừng, dùng công lực nâng cả hai dần lên, nhưng hơi thở đứt quãng vẫn mang theo ý cười vô định:

- Ta biết, nàng có thể từ bất kỳ nơi nào đến đây, là thần tiên hạ thế hay yêu nữ hóa người ta đều không quan tâm! Chỉ cần là nàng, đời này ta không tiếc hận đã yêu nàng!

Hoàn Nhan Viên Hạo ôm Gia Hỷ đứng trên cao đài, phía xa xa, pháo hoa từng đợt nở tung giữa nền trời, năm mới đã qua.

Bảo Đường.

Gia Hỷ vừa yên ngủ, nàng đã uống quá nhiều rượu, ngũ tạng tổn thương xuất huyết nặng nề. Hoàn Nhan Viên Hạo sửa lại lớp chăn thêm lần cuối mới ra ngoài đại sảnh. Người của Bảo Đường cũng đều đã quỳ ở đó, Hoàn Nhan Viên Hạo nhìn qua Tô An vì gấp gáp đuổi theo hắn mà phờ phạc bộ dáng, lại nhìn hạ nhân đang run rẩy, phượng mâu hóa nghiêm nghị:

- Tất cả ra ngoài quỳ nửa canh giờ! Riêng Phùng Dư, ngươi lưu lại đây!

Hoàn Nhan Viên Hạo chậm rãi dùng trà, nguội lạnh và chát đắng cô trên đầu lưỡi, bấy giờ hắn mới nhìn ra nơi này không hề có than bạc, tất cả đều ám vị khói nhờ nhờ của than đen. Hắn buông tách trà, trầm giọng:

- Cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì?

Phùng Dư hơi tiến đến, giọng nói mang theo thanh âm thì thầm:

- Nương nương là thương nhớ Thương Vương nên...

Hoàn Nhan Viên Hạo gạt tay áo, nhẫn ngọc gõ xuống mộc bàn thanh thúy kinh động:

- Trẫm muốn nghe sự thật!

Phùng Dư như hít phải một luồn hơi lạnh, khẽ liếc nhìn mành ngọc che khuất cửa tẩm phòng:

- Đêm qua Thịnh Vương tìm gặp nương nương!

Hoàn Nhan Viên Hạo không để lộ cảm xúc, nhưng trong lòng dâng bực dọc, ám vệ không dưới mười tên luôn bảo vệ Tân Hoàng thành, thế mà Hoàn Nhan Viên Thuyết lại có thể ra vào như chốn không người.

Phùng Dư thấy Thần Long đế im lặng thì tiếp tục:

- Nô tài đoán...Thịnh Vương đã cố gắng vũ nhục nương nương! Khi nô tài vào trong, thân thể nương nương vương đầy máu, nhưng trên người không mang vết tích gì! Đoán chừng nương nương chống trả khiến Thịnh Vương bị thương!

Hoàn Nhan Viên Hạo khẽ gật đầu để Phùng Dư lui đi, bản thân quay vào tẩm phòng, nàng vẫn nằm đó, dung nhan trong tĩnh lặng thanh thản lạ lùng. Hắn nắm lấy bàn tay xương gầy mảnh khảnh lạnh toát, nếu Hoàn Nhan Viên Thuyết thật sự muốn làm vậy, nàng đã không thể có cách chống trả. Hoàn Nhan Viên Hạo trầm mặc tựa người vào thành giường, ưu tư hiện rõ trên nét mặt Đế Vương.

Mùng ba Tết.

Gia Hỷ tỉnh dậy trong mơ hồ hương thảo dược, giữa phòng lò than tí tách nổ, hơi ấm lan tỏa đến từng ngóc ngách, bình hồng mai cắm nơi kệ gỗ nở đỏ rực tươi đẹp. Nàng dở chăn bông dày nặng bước xuống giường, đại sảnh trang hoàng hỷ khí, treo kín đèn lồng đỏ tươi thắm. Bối Lan đưa theo bốn năm cung nữ đi vào, hầu hạ nàng rửa mặt, chải tóc. Đổi xong y phục, Phùng Dư cũng vừa vặn đem thuốc nóng đến. Gia Hỷ ngỡ ngàng hồi lâu mới mở miệng:

- Hoàng thượng hạ lệnh?

Đạm Ngọc tươi cười thi lễ:

- Dạ vâng, nương nương bị ngất, Hoàng thượng vô cùng lo lắng, đã ở lại Bảo Đường ba ngày, sáng sớm nay hồi Cấm Thành để thiết triều đầu năm!

Gia Hỷ khẽ lắc đầu, nhìn qua cửa sổ chỉ thấy tuyết trắng phủ ngập trời. Không rõ hiện tại, hắn coi nàng là yêu ma hay tiên nữ, nàng điên rồi mới dám để lộ chuyện kinh thiên động địa như vậy.

- Hoàng thượng có để lại lời nhắn gì không?

Bối Lan tươi cười nhìn Đạm Ngọc, hào hứng hiện rõ trong ánh mắt:

- Hoàng thượng nói nương nương cứ từ từ chăm sóc sức khỏe, người sẽ chọn ngày tốt đưa nương nương về Cấm Thành! Cấm túc cũng được bãi bỏ!

Gia Hỷ khẽ gật đầu, sinh tử một khắc, hiện tại sau khi tỉnh lại nàng thấy tâm mình đã thanh thản hơn rất nhiều, nhưng nàng biết bản thân chỉ đang trốn tránh, tìm cách không nhắc lại hắn, người mà kiếp này nàng không thể nào quên được.

Buổi chiều, Phùng Bạch Thảo đệ bài tử vấn an, đã gần một năm kể từ ngày Phùng Bạch Thảo xuất giá, Gia Hỷ mới gặp lại nàng ta, đoán nhìn thì Phùng Bạch Thảo có lẽ đã sống rất tốt. Gia Hỷ ngồi cạnh nàng ta, mở lời:

- Bạch gia có ức hiếp muội?

Phùng Bạch Thảo lắc đầu, môi cười đầy đặn:

- Tướng công đối với muội tương kính như tân, phủ không thiếp thất không mẹ chồng, muội còn có thể tìm được nơi nào tốt hơn hay sao!

Gia Hỷ vỗ vỗ mu bàn tay nàng ta:

- Muội có muốn gặp phụ thân?

Phùng Bạch Thảo cũng gật đầu:

- Muội muốn, hôm nay muội đến đây ngoài thăm tỉ tỉ sau cấm túc còn là để gặp phụ thân!

- Muội không...chuyện Ngũ thẩm?

Phùng Bạch Thảo thở dài, hơi thở luẩn quẩn sương mờ:

- Bà ta...chưa bao giờ đối xử với muội như nữ nhi! Cho dù muội không phải thân sinh nhưng muội cũng một tay bà ta nuôi lớn...

Phùng Bạch Thảo bật khóc, Gia Hỷ đưa khăn tay an ủi, lại để Bối Lan đưa nàng ta đi. Lúc này, Bạch Thực Thần mới bước vào.

- Tham kiến nương nương, nương nương vạn phúc kim an!

Gia Hỷ đưa tay ngụ ý mời Bạch Thực Thần ngồi, Đạm Ngọc dâng trà rồi lui khỏi rèm ngọc. Bạch Thực Thần chăm chú đánh giá Long Tĩnh tỏa hương, ướm lời:

- Sức khỏe nương nương đã bình phục?

Gia Hỷ mỉm cười, cũng không che giấu:

- Bản cung đã ổn, Bạch đại nhân không lên triều?

- Vi thần gần đây phải ra ngoài giữa đêm, thân thể không được tốt, đành cáo ốm dưỡng bệnh!

Gia Hỷ hơi siết tay vào phượng y, Bạch Thực Thần là kẻ thờ hai chủ, liên lạc bí mật chỉ cũng có thể với Thịnh Vương, nghĩ lại đêm đó, dung hoa nàng liền hiện lên kinh sợ cùng đau đớn.

Bạch Thực Thần chú ý từng chút biểu cảm một của Gia Hỷ, ngẫm nghĩ Thịnh Vương đã thành công rồi, khiến Hoàng hậu không còn đủ can đảm đối mặt. Vốn dĩ Thịnh Vương đã rất bạc ác, còn ai có thể diễn vai ác hay hơn một tên ác nhân.

- Long Diện Tướng quân mùa xuân này hồi kinh, nương nương có muốn gặp?

Gia Hỷ thoáng bừng tỉnh, nàng gật đầu:

- Hắn là hi vọng duy nhất của Viên Hầu phủ lúc này, bản cung không thể không thử qua!

Bạch Thực Thần khẽ cười, mắt nâu nhạt màu lay động:

- Nương nương từng ra tay với mẫu thân hắn, thật sự người đủ can đảm đối diện?

Gia Hỷ cau hai hàng mày liễu dài thành một đường cong tuyệt mỹ:

- Bạch đại nhân! Bản cung là Hoàng hậu Đại Quốc, đại nhân không được nói bừa!

Bạch Thực Thần chớp mắt ra vẻ vô tội:

- Thần vô lễ, nương nương tha tội!

Gia Hỷ nhếch môi, mắt hạnh liếc nhẹ:

- Không hổ danh Đệ nhất cao thủ tra án Đại Quốc triều, đại nhân cái gì cũng rõ, cái gì biết!

Bên ngoài sân tuyết, Phùng Bạch Thảo cũng đã quay lại, Bạch Thực Thần chấp tay đứng dậy:

- Nương nương, mỗi người một số mệnh, người là Hoàng hậu, vĩnh viễn không thể thay đổi được! Cũng như kẻ nơi đất khách kia, hắn có giấc mộng của hắn, tình cảm của người chỉ khiến hắn mềm yếu đi! Người buông bỏ, hắn buông bỏ, nhân mệnh tự nhiên thuận theo thiên ý!

Gia Hỷ ngồi đó, giữa sảnh rộng tràn ngập hương thơm hoa mai, nàng hiểu ý Bạch Thực Thần, cũng hiểu được người hắn đang nhắc đến là ai.

Lệ châu hai hàng rơi trên tuyết.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status