Hàn mặc tân thiêm đại mặc hương

Chương 168: Vạn Niên Lưu Dấu (thượng) 1.2


Gia Lăng Vương không hồi kinh, chỉ cử một nha thần dâng sớ xin rằng bản thân đang lâm bệnh, không thể ngàn dặm xa xôi yết kiến Thần Long Đế. Tuy rằng ai cũng có thể nhìn rõ đây là một cái cớ, nhưng cái cớ này không sai lệch, không thể bắt bẻ được. Trước mặt quần thần, Hoàn Nhan Viên Hạo cũng chỉ có thể truyền lời dặn dò Gia Lăng Vương vài câu giữ gìn sức khỏe sớm ngày hồi kinh, mặc dù nét mặt hắn hiện rõ không vui.

Kết thúc đại triều, Hoàn Nhan Viên Hạo long nhan giận dữ tiến vào Ngự Thư phòng, Tô An ra ám hiệu, toàn bộ cung nữ ngự tiền vội vàng lui hết. Hôm nay là mùng ba Tết, đại triều đầu năm vốn dĩ chỉ dâng sớ thỉnh an sức khỏe hoặc chúc mừng năm mới tránh điều xui xẻo. Nhưng Gia Lăng Vương lại chọn đúng ngày này để nha thần đến xin cáo bệnh, chính là muốn khiêu khích tính kiên nhẫn của Hoàng đế.

Hoàn Nhan Viên Hạo nâng trà nóng lên ngang tầm mắt tận hưởng chút cảm giác thư giãn. Thái độ Gia Lăng Vương tuy gây khó chịu nhưng bất quá cũng tốt, như vậy đã chín phần khẳng định Gia Lăng Vương thật sự có tâm tạo phản. Bên ngoài cửa, Đoan Tần xin diện thánh, Hoàn Nhan Viên Hạo cũng không gây khó dễ mà đồng ý.

Đoan Tần mang theo canh mai hoa đến, canh được giữ ấm hoàn hảo, Hoàn Nhan Viên Hạo nghe hương thơm ngọt mới nhớ ra bản thân cả ngày hôm qua chỉ dùng chút thức ăn qua loa. Vị canh dịu dàng trôi xuống vòm miệng, Hoàn Nhan Viên Hạo gật đầu hài lòng:

- Trời đang rất lạnh, nàng vì sao lại ra ngoài?

Đoan Tần thướt tha vòng ra sau Thần Long Đế, mềm mại ngọc thủ xoa bóp bờ vai:

- Tần thiếp muốn gặp người!

Hoàn Nhan Viên Hạo thản nhiên đứng dậy thoát khỏi cử chỉ thân mật của nàng ta:

- Chỉ vậy sao?

Đoan Tần khăn tay che miệng, hơi ngượng ngùng:

- Tần thiếp đã hoài thai!

Hoàn Nhan Viên Hạo ngạc nhiên nhìn lại, Tô An nhanh chóng truyền Thái y, Đoan Tần đúng thật đã hoài thai, lại còn hoài thai hơn ba tháng. Hoàn Nhan Viên Hạo mỉm cười, truyền khẩu dụ:

- Chọn ngày tốt, tấn vị Đoan Tần trở thành Quý Tần đi!

Đoan Tần vui vẻ nhảy cẫng lên, Tô An hốt hoảng giữ nàng ta lại, Hoàn Nhan Viên Hạo hơi cau mày:

- Cẩn thận, nàng có mệnh hệ gì mẫu hậu sẽ không vui đâu!

Đoan Tần hành lễ cảm tạ rồi ngượng ngùng quay về. Thai tự ba tháng mới báo lên, Tuyên Thái hậu xem ra bảo bọc hài tử này rất kỹ lưỡng. Như vậy cũng tốt, mong ước của Thái hậu chính là có một thân Vương hướng về Tương gia. Hoàn Nhan Viên Hạo khẽ lắc đầu, thân Vương thì được, còn có hướng về ngoại thích hay không lại là chuyện khác.

Triệu Tử Đoạn đi qua sân rộng, lại nhìn theo bóng dáng của Đoan Tần mà nở nụ cười:

- Đây là hậu quả khi Hoàng thượng quá nặng lòng si tình! Nhưng mà hậu quả này cũng không tệ lắm!

Hoàn Nhan Viên Hạo im lặng, hắn đã từng nghĩ rằng chỉ cần cùng nữ nhân khác hoan ái thì sẽ dần quên được nàng, nhưng đến cuối cùng hắn mới nhận ra mọi thứ thay thế đều không phù hợp.

Đầu năm tấu chương cũng chẳng có bao nhiêu, Hoàn Nhan Viên Hạo mới lấy tinh mỹ kỳ bàn đặt lên tháp dài cạnh cửa sổ. Triệu Tử Đoạn thong thả xếp từng ngọc kỳ quân:

- Để thần hầu người!

Hoàn Nhan Viên Hạo gật đầu, nhìn linh lung ánh sáng loang loáng trên tuyết, mi tâm hiện rõ ưu phiền:

- Ngươi nghĩ Trẫm có phải một Hoàng đế tốt?

Triệu Tử Đoạn nghe thâm tâm xót xa, Thần Long Đế có lẽ đang cảm thấy đau lòng:

- Người tất nhiên là một Hoàng đế tốt, người lên ngôi hơn hai năm, nắm quyền ba năm, quốc khố dư giả, thuế khóa giảm đi nhiều, tham quan không nhũng loạn, tội phạm ít đi, người còn thấy gì không hài lòng?

Hoàn Nhan Viên Hạo hơi thở mang theo mịt mù sương giá:

- Vậy vì sao Hoàn Nhan Viên Tần lại muốn tạo phản? Hắn có đất phong, có mẫu phi phụng dưỡng, mỗi năm chỉ cần hai lần sưu cống triều đình. Hắn vẫn chưa hài lòng sao!

Triệu Tử Đoạn đi nước cờ đầu tiên, mắt nhìn vào nam tử tôn quý đối diện:

- Hoàng thượng, có những chuyện người cũng đã hiểu, không cần phải đau lòng!

Hoàn Nhan Viên Hạo trầm lặng:

- Trẫm từng nghĩ người như Viên Tần sẽ không lưu tâm đến hoàng quyền, hắn luôn tránh mặt phụ hoàng, luôn nhút nhát không thể hiện tài năng, thậm chí trước mặt Thái phó giảng dạy cũng chẳng dám lên tiếng! So với Viên Tường ở Song Điêu an phận, thì Viên Tần càng ít có bản lĩnh tạo phản hơn!

Triệu Tử Đoạn xoay quân cờ ngọc lạnh lẽo trong tay:

- Nguyên cớ dù sao cũng không phải từ người!

Mà là từ Vĩnh Nguyên Đế, Vĩnh Nguyên đế những năm tháng tại vị Đại Quốc vẫn duy trì thái bình thịnh thế, nhưng trong chính thiên gia đã ươm lên mầm mống về soán quyền đoạt vị. Vĩnh Nguyên Đế phong Thái tử cho đích trưởng tử không có gì sai, cái sai là thực quyền của Thái tử lại không bằng Thịnh Vương. Thái tử được quyền giúp đỡ phụ hoàng phê tấu, Thịnh Vương cũng liền được đặc quyền đó, hành động của Vĩnh Nguyên Đế khiến Thịnh Vương tự ảo tưởng bản thân là người được chọn lên ngôi cữu ngũ. Thịnh Vương nhận ân sủng vô biên, liệu rằng các Hoàng tử khác không dâng lên phẫn nộ hay ganh tị. Thế lực phi tần khi đó cũng không được hạn chế, kéo bè kết phái vô cùng nhiễu loạn.

Hoàn Nhan Viên Hạo hạ nước cuối cùng kết thúc ván cờ:

- Quân Vương nào cũng sẽ có sai lầm, Trẫm liền giúp phụ hoàng dọn dẹp vậy!

Đoan Tần sau khi rời Càn Thanh cung liền một mạch chạy đến Thọ Khang cung. Lúc này, Tuyên Thái hậu đang nằm trên tháp dài, bên cạnh là Vinh Quý phi. Từ khi Đoan Tần xuất hiện, câu chuyện liền xoay quanh việc chăm sóc thai tự. Đoan Tần hiện tại trong mắt Tuyên Thái hậu chính là đại công thần, Vinh Quý phi thừa thãi chán chường cắn hạt dưa, vỏ rơi đầy trên thảm đỏ.

Đoan Tần ôm ấm lô trong tay, nửa đùa nửa thật:

- Hoàng hậu nương nương có lẽ sắp hồi cung rồi!

Vinh Quý phi ngạc nhiên nhìn lại:

- Làm sao muội biết?

Đoan Tần cười cười:

- Hoàng thượng đã nghỉ lại ba đêm liên tiếp bên Bảo Đường, bỏ dỡ đại yến giao thừa, thì làm sao lại không muốn đưa Hoàng hậu về Cấm Thành để thuận tiện gặp mặt!

Vinh Quý phi bần thần hồi lâu, nàng đang giữ phượng ấn, nếu bây giờ Hoàng hậu trở lại, đồng nghĩa với quyền lực của nàng sẽ mất hết. Vinh Quý phi mệt mỏi hồi cung, lại nhìn tì nữ bên cạnh:

- Phùng thị đó thật khiến người khác chán ghét! Hoàng thượng sao có thể bị ả dụ dỗ!

Lục Sinh thấy chủ tử tức giận cũng không dám khuyên ngăn nhiều, chỉ an ủi:

- Nương nương, người xuất thân danh môn thế gia cao quý, Hoàng hậu là nữ nhi tội thần, tuy rằng đứng đầu lục cung nhưng người còn có Thái hậu đứng sau. Hoàng hậu có về đây cũng phải nể mặt người!

Vinh Quý phi xoa xoa mi tâm, môi đỏ cau có:

- Nếu có thể một lệnh xử lý được ả như Hoắc Ngọc Nhiên thì tốt biết bao!

Lục Sinh hoảng hốt nhìn trước nhìn sau, Hoắc Ngọc Nhiên chỉ là một Thường tại nhỏ bé, sau khi chịu "giam hình" liền biến thành kẻ tàn phế. Hoàng thượng vốn dĩ còn không biết đến người này, sao có thể đem ra so sánh với Hoàng hậu.

Vinh Quý phi lăn lộn trên giường gấm hồi lâu, mắt ngọc sáng lên:

- Phải cảnh cáo Phùng thị, để ả biết Hoàng cung này thật sự do ai làm chủ!

Mười lăm tháng giêng.

Theo lệ cũ, Tuyên Thái hậu cùng hậu cung đến Linh Sơn Tự bái phật cầu an. Linh Sơn Tự vốn gần Tân Hoàng thành. Sau khi dâng hương, Vinh Quý phi mới đề ra ý tưởng cùng phi tần đến vấn an Hoàng hậu. Tuyên Thái hậu thấy việc này không có gì là không ổn, bản thân nghỉ lại Linh Sơn Tự, để mặc các nàng tự do thoải mái.

Từ sau Hoàng đế dời cung, Tân Hoàng thành được trả lại đúng chức năng là nơi nghỉ mát mùa hè cho nên đầu xuân tuyết rơi ngập các đường đi lối lại, không có người dọn dẹp. Kiệu phu vất vả lắm mới đưa được chúng phi tần đến tẩm cung Hoàng hậu

Giữa Diêu Trì, yên hoa vương ngang dòng nước.

Người của Bảo Đường đang vui vẻ nấu rượu trên lò than nung đỏ, đây là nữ nhi hồng mới cất, rượu từ Hạ gia tặng vào. Hạ gia đến hiện tại cũng chỉ còn duy nhất Phùng Việt là đích trưởng tôn, chỉ là Phùng Việt theo di nguyện của sinh mẫu nhận Hoàng hậu làm dưỡng mẫu, đổi họ Phùng. Hạ gia không dám kinh động đến Hoàng hậu, càng khó đòi lại hài tử nối dòng duy nhất này. Phùng Việt không được uống rượu nhưng rất háo hức chơi đùa, từ khi còn ẳm ngửa hắn đã nắm áo mẫu hậu như cái đuôi con con, cho nên trong thâm tâm cũng chỉ duy nhất có người mẫu hậu này, cái gì là Hạ gia kia, hắn thật sự không hiểu.

Phùng Dư vẫy tay để hương rượu tràn lên mũi, nụ cười nở như hải đường tươi đẹp trên gương mặt thư sinh tuấn mĩ. Gia Hỷ chăm chú nhìn hắn, thầm tiếc nuối cho một đời người phong hoa. Phùng Dư thong thả cất rượu, động tác lưu nhuyễn như viết chữ vẽ tranh:

- Hạ gia là có ý gì khi đưa rượu còn chưa được cất đến nương nương...

Gia Hỷ lắc đầu, nàng nhìn Phùng Việt phụng phịu hít lấy hít để hương thơm nồng nàn thấm đẫm trong không khí.

- Bản cung không rõ, cũng không cần biết họ ngụ ý cái gì, Việt nhi này, bản cung không để ai lấy đi!

Phùng Việt nắm nắm tay áo mẫu hậu, lặp lại:

- Không để ai lấy đi! Không để ai lấy đi!

Đạm Ngọc cười khúc khích trêu chọc hài tử, Bối Lan nhìn quanh quẩn tìm bình gốm sạch, liền phát hiện đã để quên ở cung. Nàng uể oải ra mặt:

- Nô tì phải quay lại lấy đây! Đầu óc ngày càng lẩn thẩn mà!

Đạm Ngọc véo ngang eo Bối Lan, cợt nhã:

- Cô nương chỉ cần gần gũi nam nhân tự nhiên mọi sự bức bối sẽ mất hết!

Bối Lan xấu hổ đỏ bừng má đào, gục vào vai Đạm Ngọc nửa cười nửa khóc. Phùng Dư cũng lắc đầu nhìn hai nàng, gương mặt cũng đã phiếm hồng. Đạm Ngọc thấy Hoàng hậu không lên tiếng, càng thái quá:

- Phùng ca ca, ca ca tuy không phải nam nhân, nhưng mà...muội không để tâm đâu!

Gia Hỷ che tai Phùng Việt lại, bật cười:

- Nào nào, rượu sắp cạn rồi đấy! Không có rượu mới để dùng, bản cung liền gả cả hai đi, không lưu lại nữa!

Bối Lan tươi tắn thi lễ lui ra, nàng xuyên qua Uyển Minh viên tuyết trắng phủ đầy, bình gốm được đặt ngay trên bàn giữa đại sảnh. Lấy đủ đồ dùng nàng lại theo lối cũ đến Diêu Trì. Chỉ là vừa đi được nửa đường, liền đụng phải Vinh Quý phi cùng các tần phi khác.

Vinh Quý phi một mình bước đến, áo choàng gấm đỏ viền lông thỏ trắng muốt tôn lên hoa dung rực rỡ xuân sắc.

Bối Lan vội vàng hành lễ:

- Nô tì gặp qua Quý phi nương nương, nương nương vạn phúc!

Vinh Quý phi nhàn nhạt:

- Hoàng hậu nương nương đâu?

- Bẩm Quý phi nương nương, Hoàng hậu nương nương đang ở Diêu Trì!

Vinh Quý phi mi mắt híp lại, giọng nói đều đều:

- Đi thôi!

Bối Lan lùi sang một bên, Vinh Quý phi lướt ngang mặt nàng, đúng lúc đó, Lục Sinh - cận nữ Vinh Quý phi - cố tình hất mạnh khuỷu tay vào Bối Lan, lọ gốm cứ thế rơi xoẹt ngang vạt áo, vỡ tan dưới gót hài Vinh Quý phi.

Cái tát vang dội từ bàn tay mang đầy châu ngọc của Vinh Quý phi quất ngang mặt Bối Lan, vừa đánh người nàng ta vừa nghiến răng:

- Ngươi muốn hại chết bản cung? Tiện tì!

Dung phi hơi lùi lại, nàng cau mày, Vinh Quý phi hóa ra là muốn gây chuyện cùng Hoàng hậu. Nàng nhìn qua Uyển Quý Tần, chỉ thấy nàng ta cúi mặt không rõ biểu cảm. Dung phi suy nghĩ cẩn thận rồi ra hiệu cung nữ bên cạnh đi tìm Hoàng hậu.

Vinh Quý phi hả hê nhìn những vết rạch sâu dài trên gương mặt Bối Lan, khinh bỉ điệu cười:

- Lôi về Cảnh Dương cung! Bản cung thật muốn xem ngươi có mấy lá gan!

Đoan Tần vội vàng tiến lên:

- Nương nương, không được, đây là người của Hoàng hậu, có sai có phạt cũng là Hoàng hậu hạ lệnh!

Vinh Quý phi miễn cưỡng nở một nụ cười:

- Hoàng thượng để bản cung được giữ phượng ấn chính là tin tưởng bản cung đủ thực lực quản lý lục cung. Một cung nữ nhỏ bé cũng có thể dựa vào chủ tử mà làm càn hay sao?

Đoan Tần không nói nữa, tuy rằng nàng thật sự muốn Vinh Quý phi khiêu chiến Hoàng hậu, nhưng cách làm này của Vinh Quý phi có thể gây liên lụy đến toàn bộ phi tần đang đứng đây, nếu long nhan nổi cơn thịnh nộ, các nàng đến cơ hội nhìn thấy ngự liễn cũng không có.

Vinh Quý phi hạ lệnh, đám nô tài liền nghe theo, nhanh chóng lôi Bối Lan ra bên ngoài. Vinh Quý phi phủi phủi hai bàn tay:

- Bản cung không còn hứng thú thỉnh an Hoàng hậu nương nương nữa! Các muội ai muốn đi thì đi, bản cung không cản!

Dung phi nhìn xung quanh, lần lượt toàn bộ phi tần đi theo Vinh Quý phi quay về Linh Sơn Tự. Dung phi siết tay lại, trông chờ cung nữ bản thân. Đúng lúc này, chất giọng thanh thúy của Hoàng hậu vang lên:

- Chậm đã!

Vinh Quý phi hơi nhếch môi, tầng váy xoay theo gót hài nở rộ tựa mẫu đơn:

- Thần thiếp tham kiến nương nương!

Gia Hỷ trao ấm lô lại cho Đạm Ngọc, đến trước mặt Vinh Quý phi:

- Bản cung tự hỏi cận nữ bản cung đã làm gì khiến Vinh muội muội nổi giận?

Vinh Quý phi hé miệng, mắt long lên kiêu ngạo:

- Một cung nữ dám hãm hại phi tử Hoàng đế, không trừng trị thì còn gì là cung quy Đại Quốc!

Gia Hỷ nhếch môi, bạch y thấm đẫm tuyết trắng tôn lên nét thanh quý cao nhã vô song:

- Bối Lan không phải cung nữ bình thường, nàng là hồi môn cận nữ của bản cung! Bất cứ ai đứng đây cũng không có quyền đem nàng đi!

Vinh Quý phi không còn kiêng nể nữa, thẳng thừng nói ra:

- Phùng Gia Hỷ, ngươi còn nghĩ bản thân là mẫu nghi thiên hạ là Hoàng hậu Đại Quốc? Tần Dư Hoài ta mới là người nắm giữ phượng ấn! Một Hoàng hậu bị bỏ mặc lại Tân Hoàng thành còn có thể ra oai với ta hay sao?

Gia Hỷ không nói gì, đột ngột vung quạt ngọc trong tay đánh mạnh vào giữa mặt Vinh Quý phi:

- Hỗn xược! Bản cung có thất sủng cũng là thê tử được tam thư lục lễ rước qua cổng lớn, một thiếp thất như ngươi có tư cách hô to gọi nhỏ trước mặt bản cung?

Từ trước đến giờ, đây là lần đầu tiên Vinh Quý phi chịu nhục nhã như vậy, khóe miệng nàng ta tràn ra máu tươi. Vinh Quý phi không kịp suy nghĩ gì, muốn một tát trả lại một tát, chỉ là tay vừa giơ ra liền bị Gia Hỷ nắm cứng lại:

- Bối Lan đâu, thả nàng ra!

Vinh Quý phi nén cổ tay đang chịu đau nhức, cười khẽ:

- Nương nương chậm một bước rồi! Trước khi ngươi đến, ả đã bị lôi đi rồi!

Gia Hỷ buông tay Vinh Quý phi ra, hiện tại nàng không thể ra khỏi Tân Hoàng thành, Thần Long Đế chưa có lệnh để nàng về Cấm Thành. Vinh Quý phi xoa xoa cổ tay đau nhức, gằn giọng:

- Hồi Linh Sơn Tự!

Gia Hỷ chạy vội lên gác đài trên tường thành, nàng có thể nhìn rõ xe ngựa hạ nhân đưa Bối Lan đi còn lưu dấu trong tuyết dày. Phùng Dư tiến đến cạnh nàng:

- Hỷ nhi! Cần phải gặp Hoàng thượng!

Gia Hỷ gật đầu, gấp gáp viết một lá thư dài, nàng cuống quýt giao cho Lương Quý:

- Ngươi đến Bạch phủ, trao cái này cho Bạch đại nhân hoặc Bạch phu nhân đều được!

Lương Quý tuân lệnh, lại hối lộ thị vệ mấy lượng bạc trắng, bởi vì Lương Quý thường cùng bọn chúng gạ kèo đánh bạc nên dễ dàng xin xỏ. Hắn vừa đi được một đoạn thì đụng phải cỗ xe ngựa quý hiển.

Rèm xe vén lên, Vịnh Đan ngọt ngào vẫy tay:

- Lương Quý Tổng quản!

Lương Quý hềnh hệch cười, lại gần:

- Uyển chủ tử! Có gì sai bảo?

Vịnh Đan mỉm cười, dúi vào tay Lương Quý một hồng bao nặng trịch:

- Cứ để ta giúp ngươi chuyển thư này đi!

Lương Quý mở hồng bao ra, ước lượng hơn trăm lượng vàng, liền vui vẻ giao phong thư cho Uyển Quý Tần rồi đến sòng bạc quen thuộc.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status