Hán tử trên núi sủng thê: Không gian nông nữ điền mật mật

Chương 136: A Ngốc đáng yêu


"Vậy thì chờ huynh giải quyết hết tất cả rồi nói!" Tô Khả Phương quay đầu, không nhìn ánh mắt mang theo khẩn cầu của hắn.

Một lát sau, Tô Khả Phương đột nhiên thở dài, lời nói mang theo sự châm chọc: "Hạng Tử Nhuận, thật ra tình cảm giữa hai chúng ta không sâu, vẫn chưa tới mức gặp tình cảnh không có nhau thì không sống nổi, không cần thiết biến thành bi tình như vậy.”

Nghĩ lại thấy thật khó tưởng tượng nổi, số lần bọn họ gặp nhau có thể đếm được trên đầu ngón tay, không hiểu rốt cuộc tình cảm từ đâu mà đến?

“Đây chính là thái độ nàng đối đãi với tình cảm giữa hai ta?” Loại thái độ thờ ơ này khiến cho lòng Hạng Tử Nhuận bốc lên một ngọn lửa không tên, hắn đè nén tức giận ở đáy lòng, chất vấn: “Nàng cứ vội vã như vậy là muốn rời khỏi ta sao?”

Không đợi nàng trả lời, hắn lại bá đạo tuyên thệ: "Tô Khả Phương, đời này, nàng chắc chắn phải là nương tử của ta, ta có chết cũng sẽ không buông tay để nàng rời đi!"

Tô Khả Phương quay đầu nhìn hắn, há to miệng, rồi dừng lại, thật lâu mới mở miệng lần nữa: "Hạng Tử Nhuận, huynh cần gì phải thế chứ?"

Biến thành như vậy, lòng nàng không dễ chịu, nàng tin hắn cũng giống vậy. Nhưng có Kiều Ỷ Nguyệt chắn ngang ở giữa, nàng thật sự không có cách nào coi như không có chuyện gì xảy ra mà bước tiếp cùng với hắn.

"Phương Nhi, chúng ta đã thành thân, chuyện Kiều Ỷ Nguyệt trước hết cứ để qua một bên, có được không? Cho ta thời gian, ta sẽ giải quyết!" Hắn mềm giọng khẩn cầu bên tai nàng.

"Phương Nhi, sắp hết năm rồi, nàng theo ta về nhà đi, nương vẫn luôn lẩm bẩm hỏi nàng đâu, bao giờ nàng mới về." Thấy nàng không nói lời nào, hắn lại tiếp tục khuyên nhủ.

Tô Khả Phương cân nhắc chốc lát, rồi nói: "Ta có thể về nhà cùng huynh, nhưng ta có một điều kiện, chúng ta phải phân phòng ngủ."

Nháy mắt sẽ đến tết, ngộ nhỡ người lớn hai nhà nhìn ra mánh khoé, chắc hẳn không thể qua năm mới vui vẻ. Tất cả cứ chờ sang năm rồi nói sau.

"Phân phòng thì không được, nhưng nếu nàng chưa đồng ý, ta sẽ không động vào người nàng được không?” Hạng Tử Nhuận không chút nghĩ ngợi nói.

"Được."

Tô Khả Phương không quá kiên trì, chỉ cần nàng có thể giữ vững cả người mình là tốt rồi.

Thấy nàng chịu về nhà cùng mình, Hạng Tử Nhuận âm thầm thở ra nhẹ nhàng.

"Hạng Tử Nhuận, ta phân Kiều Nhậm Phi ra sống riêng, huynh sẽ không oán ta chứ?" Tô Khả Phương ngẫm nghĩ, hỏi.

Dù sao trên danh nghĩa Kiều Nhậm Phi chính là tiểu cựu tử (em trai vợ) của hắn. Nhưng nếu hắn không để Kiều Nhậm Phi sống một mình, vậy nàng không cần thiết phải trở về nữa. Vì nàng còn chưa có tấm lòng lớn đến mức đi bao dung một người hận không thể khiến mình biến mất ngay lập tức.

Hắn đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, cười nói: "Nương đã nói với ta rồi, nàng làm thế vì tốt cho Phi Nhi, sao ta có thể oán nàng chứ? Thêm nữa, những chuyện Phi Nhi làm cũng quá mức.”

Hành động thân mật của Hạng Tử Nhuận khiến cơ thể Tô Khả Phương cứng đờ. Lúc này nàng mới giật mình nhớ ra mình đang bị hắn ôm. Đột nhiên kéo tay của hắn ra, đem cơ thể xê ra cách xa khỏi vòng ôm.

Nụ cười trên mặt Hạng Tử Nhuận trì trệ, một khắc sau hắn đưa tay cưỡng chế kéo nàng lại: "Phương Nhi, ta biết lòng nàng có nhọt, thế này khiến nàng không thoải mái, ta có thể đáp ứng nàng không làm tới bước cuối cùng. Nhưng chúng ta là phu thê, nàng không thể đối xử với ta quá hà khắc, ngay cả đụng cũng không cho.”

"Nếu dám có suy nghĩ về nhà ngoại tránh, nàng có tin ta sẽ đến nhà ngoại ở cùng nàng luôn không?” Ngẫm nghĩ, hắn chặt đứt đường lui của nàng.

Nghe vậy, Tô Khả Phương bất đắc dĩ thở dài, người này sao lại bá đạo thế?

Rõ ràng nàng muốn hạ quyết tâm tỏ ra hung ác, vì sao lại cảm thấy mềm lòng đây?

Bầu không khí quá kiềm chế, Hạng Tử Nhuận dời chủ đề: "Nàng biết không, lúc đầu ta lựa chọn ở lại thôn Phong Quả, vì biết đằng sau động đá có một con đường nhỏ thông xuống núi. Ta nghĩ, nếu triều đình sai truy binh tìm đến thôn Phong Quả, nương và Tường Nhi cũng có chỗ trú ẩn, không được nữa, cũng có thể từ nơi này rút lui.”

"Khi đó không phải huynh trở về rồi sao, vì chuyện gì mà tình nguyện ở lại trong động chứ không về nhà?" Vấn đề này hôm qua nàng đã muốn hỏi.

“Lúc đó ta đang ở Thịnh Kinh xử lý sự tình, nghe tin tức nàng ngã xuống núi bị thương nặng mới chạy về. Ta không dám về nhà, vì sợ người có tâm liên tưởng đến ta ở Thịnh Kinh và ta ở thôn Phong Quả là cùng một người." Hạng Tử Nhuận dừng một lát, lại nói: "Mặc kệ nàng tin hay không, từ thời điểm ta cưới nàng, ta chưa từng nghĩ sẽ bỏ rơi nàng. Huống chi sau khi chân chính gặp nàng.”

Khác nhau ở chỗ, bắt đầu là trách nhiệm, sau này là để bụng.

"Vậy Kiều Ỷ Nguyệt đâu, huynh không thay nàng ta suy nghĩ sao?" Tô Khả Phương cau mày hỏi.

"Thật ra đối với Kiều Ỷ Nguyệt, chúng ta đều cảm thấy nàng ta đã lành ít dữ nhiều rồi. Nhưng chỉ cần còn một tia hi vọng, chúng ta sẽ tiếp tục tìm kiếm nàng ta không bỏ cuộc. Lúc ta thành tân nương đã nói, nếu tìm được Ỷ Nguyệt, nương sẽ nhận nàng ta làm dưỡng nữ. Sau này nương sẽ tìm nam nhân tốt, để nàng ta nở mày nở mặt gả đi. Đương nhiên, cũng phải xem ý nguyện của nàng ta.”

Nghe đến đó, Tô Khả Phương sửng sốt: "Việc này sao vừa rồi huynh không nói với ta?"

Nói ra thì vừa rồi nàng sẽ không tức giận như vậy, khó chịu như vậy, không biết phải làm sao như vậy.

Hạng Tử Nhuận cười khổ: "Đây chỉ là mong muốn và suy nghĩ của riêng chúng ta. Ngộ nhỡ Kiều Ỷ Nguyệt không đồng ý thì sao? Ta không thể lấy đó làm lý do thoái thác.”

Che giấu chính là che giấu, hắn không có lý do gì để trốn tránh trách nhiệm.

Tô Khả Phương không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, bởi vì nàng sợ mình sẽ không ngăn được rung động.

"Sắc trời không còn sớm, chúng ta xuống núi thôi." Tô Khả Phương đẩy hắn ra, đứng lên.

"Cũng tốt, ở đây gió quá lớn." Hắn khăng khăng nắm lấy tay nàng, dẫn nàng đi, không cho phép nàng cự tuyệt.

Hai người đi không bao xa liền thấy A Ngốc, bộ dạng nó giống như muốn tới gần lại sợ chọc Hạng Tử Nhuận tức giận, Hạng Tử Nhuận nghiêm mặt quát lớn: "Đây là nương tử ta, về sau không được phép dọa nàng, có nghe thấy không?"

A Ngốc chậm rãi gật đầu, bộ dạng thoạt nhìn rất đáng thương.

Tô Khả Phương thấy vậy có chút không nhịn được, trừng mắt lườm Hạng Tử Nhuận: "Đừng mắng nó!"

Hạng Tử Nhuận nghiêng đầu nhìn nàng, khóe môi cong lên nhỏ đến không thể thấy: "Được, nghe nàng."

"Ngao ngao~~" A Ngốc gầm nhẹ một tiếng.

"A Ngốc thích nàng đấy." Hạng Tử Nhuận thấp giọng cười nói.

Mắt hạnh của Tô Khả Phương sáng lên: "Thật sự?"

"Thật sự." Hắn theo thói quen đưa tay xoa đầu của nàng, môi chứa ý cười cưng chiều.

Tô Khả Phương hơi mím môi: "Ta cũng rất thích A Ngốc."

Nàng vừa nói xong, A Ngốc lại gầm nhẹ một tiếng.

"A Ngốc nói cái gì thế?" Hai mắt Tô Khả Phương sáng rực, tò mò ngẩng đầu hỏi.

"Nghe nàng nói thích nó, nó vui vẻ."

"A Ngốc thật đáng yêu." Tô Khả Phương không nhịn được phì cười.

Thấy cuối cùng nàng cũng cười, tâm tình Hạng Tử Nhuận theo đó mà khá hơn: "Chúng ta trở về đi, nếu nàng thích A Ngốc, sau này chúng ta thường đến thăm nó."

Hạng Tử Nhuận đưa Tô Khả Phương đến cửa Tô Gia, nói: "Nàng thu dọn trước một chút, buổi tối ta tới đón nàng về nhà."

Tô Khả Phương gật đầu, vào nhà.

Tô Khả Phương đi vào sân, Tô Khả Bân quan sát nàng một lúc, thử thăm dò: "Gây gổ với muội phu à?”

Tô Khả Phương sờ mặt mình, cau mày nói: "Rõ ràng như vậy sao?"

Sắc mặt Tô Khả Bân bỗng dưng trầm xuống, khẽ nguyền rủa: "Đàm Trọng An chết tiệt.”

Mệt hắn một mực coi Đàm Trọng An là huynh đệ, ai ngờ hắn ta âm hiểm đến như vậy?

Tô Khả Phương không hiểu cớ sự: "Ca, bọn muội gây gổ liên quan gì tới Đàm Trọng An?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status