Nữ phụ nhà giàu không nghĩ có được tình yêu

Chương 17: Không nể mặt



Tài xế Dịch gia tới thật không đúng thời điểm, dù là đối với Hứa Tân Di, Dịch Dương, hay là đối với Tần Nghiên.

Khi Tần Nghiên nghe bạn mình nói, Dịch Dương ở trên lầu hai phòng chờ mình, cô cho rằng đó chỉ là một trò đùa của bọn họ mà thôi, điều khiến cô không ngờ tới chính là, bọn họ dám chuốc thuốc Dịch Dương.

"Nghiên Nghiên, cậu đừng do dự nữa, ai không biết Hứa Tân Di chen chân giữa tình cảm của cậu cùng Dịch Dương? Hứa Tân Di mới là kẻ thứ ba, huống chi Dịch Dương căn bản là không thích cô ta."

"Bọn họ sớm hay muộn sẽ ly hôn, cậu muốn lại chờ thêm mấy năm nữa cũng được, nhưng nếu cậu không muốn chờ, thì hiện tại hãy đi lên lầu hai ngay đi, không cần cậu thật sự xảy ra quan hệ với anh ấy, chỉ cần cậu ở trong phòng một hồi, tụi này sẽ giúp cậu làm thỏa đáng."

Đang lúc Tần Nghiên hết sức động tâm, Dịch Dương tài xế tới, mang theo nhân viên resort đi thẳng lên lầu hai. Lúc ấy cả đám đều luống cuống.

"Mấy người đang làm gì?"

Nhân viên resort giải thích, nói: "Tần tiểu thư, vị tiên sinh này nói anh ta là tài xế của Dịch tiên sinh, Dịch tiên sinh gọi điện thoại kêu anh ta lại đây."

Tần Nghiên đại khái đoán được, Dịch Dương sợ là đã tỉnh, cảm xúc tiếc nuối chợt lóe mà qua.

Cửa phòng mở ra. Căn phòng chỉ dựa vào một chiếc đèn ngủ ở đầu giường soi sáng, xem không được đầy đủ tình huống khắp phòng, nhưng tình hình ngay mép giường lộn xộn ra sao, đủ để xem rõ mồn một.

Dịch Dương cả người ướt đẫm, Hứa Tân Di cầm dây lưng đứng ở mép giường. Trường hợp có chút táo bạo. Tài xế tay mắt lanh lẹ trở tay đóng cửa lại.

"Thực xin lỗi, quấy rầy."

Mấy người đứng ở ngoài cửa, hai mặt nhìn nhau, còn không có phục hồi tinh thần lại từ tình huống chấn động vừa rồi. Tài xế thấp giọng ho khan một tiếng: "Dịch tiên sinh cùng Dịch phu nhân vẫn là rất ân ái."

Sắc mặt của mọi người đều khác nhau. Trong lòng Tần Nghiên rõ ràng, dựa theo tình hình bên trong tới xem, chỉ sợ mọi chuyện đã bại lộ, nếu Dịch Dương không tin cô, nghĩ cô có tham dự một tay ..... Cô cần thiết phải nghĩ ra đối sách.

Năm phút trôi qua, Hứa Tân Di từ trong phòng ra tới, tức đến phun lửa, giọng điệu trào phúng, nói: "Tần tiểu thư, cô còn trẻ tuổi, sao lại làm chuyện đáng xấu hổ như vậy ở ngay trong tiệc sinh nhật của cô kia chứ?"

"Cô nói chuyện khách khí giùm tôi." Lũ chó hùa F4 trung thành bảo vệ chủ.

"Tôi hiện tại còn tính khách khí, hiện tại mấy người tốt nhất nên nghĩ đợi lát nữa nên giải thích như thế nào đi"

Ai, cô thật sự xem trọng Tần Nghiên, tưởng là vương giả, kết quả là đồng thau, còn tưởng rằng cô ta có thể thu phục Dịch Dương, kết quả tự tìm đường chết. Dựa vào cục diện hiện tại mà nói, Dịch Dương có thể thích cô ta mới là lạ.

"Tiểu Trương"

Hứa Tân Di ra lệnh cho tài xế nói: "Anh đi tìm một bộ tây trang tới, còn nữa, lấy một hộp băng keo cá nhân lại đây."

"Dạ, phu nhân."



Tần Nghiên khẩn trương hỏi: "Dịch Dương làm sao vậy? Anh ấy không sao chứ?"

"Không sao, chỉ là ăn vài thứ không nên ăn thôi." Hứa Tân Di liếc nhìn sắc mặt thay đổi liên tục của mấy người kia, đặc biệt là lũ chó hùa F4 trực tiếp bỏ thuốc kia, xoay người đi vào phòng đóng cửa lại.

Trong phòng, trên giường là một mớ lộn xộn, giường niệm ướt đẫm nước, tụ thành mấy vũng khuếch tán khắp nơi.

Sau khi bình tĩnh lại, Dịch Dương cúi đầu ngồi ở trên sô pha. Hứa Tân Di nhìn thoáng qua, tìm remote bật máy sưởi, đi vào phòng tắm lấy một chiếc khăn lông to ra đưa cho anh.

"Anh đi vào trong phòng tắm cởi quần áo ra đi, bên trong có áo tắm dài, nhớ rõ lau khô đầu tóc, đừng đề bị cảm."

Dịch Dương ngồi như một bức tượng điêu khắc, sau một lúc lâu cũng không động đậy, Hứa Tân Di thật muốn ném khăn lên trên đầu anh.

Nhưng nghĩ lại, buổi tối hôm nay Dịch Dương cũng là người bị hại, hơn nữa ba thao nước kia là do cô tạt, cũng đành bỏ qua ý niệm này. Thôi, nhìn anh đáng thương như vậy không so đo với anh chi cho mệt.

Hứa Tân Di đi qua, dùng khăn lông sạch giúp anh chà lau sát đầu tóc ướt đẫm. Cơ thể Dịch Dương khẽ run, chậm rãi ngẩng đầu, không hề chớp mắt nhìn Hứa Tân Di, con ngươi đen nhánh trong sáng đào hoa, ánh đèn màu cam ấm áp hòa chung ánh mắt, đồng tử như một cây đuốc đang cháy.

Hứa Tân Di chớp chớp mắt, nhìn lại anh. Tóc của Dịch Dương rũ rượi xuống, không có sự cao ngạo khinh người đầy lạnh lùng như ban ngày, nhiều thêm vài phần cảm giác đáng thương.

Hứa Tân Di không chịu nổi nhất chính là ánh mắt này, vốn dĩ cô thuộc câu lạc bộ nhan khống, bề ngoại của Dịch Dương càng không cần phải nói, dưới ánh mắt rực lửa này, cô có chút chống đỡ không được, ngay từ đầu ở trong lòng một bụng lửa giận, nhất thời tan thành mây khói.

—— "A a a a, tên lưu manh Dịch Dương này dám sử dụng mỹ nam kế với mình"

"Lạnh không? Ráng chờ thêm một chút nữa, em đã mở máy sưởi rồi, một lát sẽ ấm áp ngay thôi"



Hứa Tân Di vừa lau tóc cho anh, vừa lẩm bẩm: "Anh xem anh đó, kết bạn toàn thứ gì đâu không, dám bỏ thuốc vào rượu cho anh uống, mấy thứ thuốc đó có thể tùy tiện uống được sao? Nếu không may xảy ra vấn đề gì thì biết làm sao bây giờ?"

" Đợi lát nữa anh phải đi bệnh viện một chuyến, kiểm tra toàn diện cho chắc, lỡ như thực sự có vấn đề thì cũng sớm phát hiện kịp thời chạy chữa. Anh cũng thật là, dù là bạn bè nhiều năm không gặp, cũng không thể buông lơ cảnh giác như vậy"

Thấy tóc của Dịch Dương rốt cuộc khô dần, không còn nhiễu nước nữa, nói: "Anh đi vào phòng tắm thay quần áo trước đi, bằng không đợi lát nữa bị cảm mạo thì làm sao đây, em đã kêu tài xế lấy một bộ tây trang dùm anh, đợi lát nữa anh thay là được."

"Cô làm sao biết được?" Im lặng thật lâu, Dịch Dương rốt cuộc mở miệng vàng.

"Cậu phục vụ làm đổ rượu lên người anh nói cho em biết, nói nhìn thấy có người bỏ cái gì đó vào trong ly rượu, rồi đưa cho một người phục vụ khác bưng cho anh, thấy anh uống, cho nên em mới biết được việc này, anh không có việc gì đi?"

Lại là một trận dài dòng im lặng. Dịch Dương cúi đầu, mỏi mệt xoa xoa ấn đường, đứng dậy: "Không có việc gì, tôi đi thay quần áo trước"

Chân trước anh mới vừa bước vào phòng tắm, tài xế đã mang tây trang tới, ngoài ra còn có thêm hộp băng keo cá nhân do Hứa Tân Di dặn dò.

Nhiệt độ không khí trong phòng chậm rãi tăng lên, lúc Dịch Dương mặc tốt tây trang từ trong phòng tắm bước ra, không khí ấm áp ập vào trước mặt, nháy mắt xóa tan cái lạnh đầy băng giá trên người anh, rốt cuộc không còn cảm nhận một chút lạnh lẽo nào.

"Vừa rồi Tần Nghiên tới nói, Tần lão tiên sinh muốn gặp anh, chuyện này anh muốn làm sao bây giờ?"

"Nên làm như thế nào thì cứ làm như thế"

Dịch Dương cài nút cổ tay áo sơ mi, biểu tình khó phân biệt, im lặng lại âm u: "Đi thôi."

"Từ từ" Hứa Tân Di đi đến trước mặt anh, cười cười, sau đó nhón chân, dán băng keo cá nhân vào vị trí bị dây nịch quất trúng, từ hàm dưới đến cổ sưng đỏ một khối, cô dán che đến kín mít.

Hứa Tân Di vừa lòng: "Ok, đi thôi."

Trò hay mở màn.

Tiệc sinh nhật của Tần Nghiên làm rất long trọng, nhưng kết thúc thật sự hấp tấp, Tần tiên sinh tiễn khách đi rồi, Tần lão tiên sinh để lại một ít con cháu, người thân có, người ngoài có.

Resort mở CAM an ninh, tìm ra người phục vụ đưa ly rượu có chứa thuốc kích dục cho Dịch Dương, dưới sự đe dọa cùng dụ dỗ, người phục vụ cái gì cũng đều nói ra hết, chỉ vào lũ chó hùa F4, hội bạn thân từ nhỏ của Tần Nghiên, nói: "Là bọn họ kêu tôi đưa."

Lũ chó hùa F4 mới đầu không thừa nhận, nhưng sau khi lục soát được một túi thuốc từ một trong bốn người bọn họ, rốt cuộc nói không nên một câu giảo biện.

"Dịch Dương?"

Tần lão tiên sinh nhìn Hứa Tân Di cùng Dịch Dương sóng vai mà đến, biểu tình rất là lo lắng: "Không có việc gì đi?"

Dịch Dương mắt nhìn thẳng đi đến trước mặt Tần lão tiên sinh: "Không có chuyện gì lớn, sức khỏe của lão tiên sinh vẫn còn tốt chứ?"

"Tốt, rất tốt"

Tần lão tiên sinh cười cười, nói: "Con không có việc gì thì tốt rồi, ông mới vừa nghe nói việc này, cũng tức giận đến muốn phát bệnh."

Ông trừng mắt liếc nhìn mấy người kia: "Mấy đứa nói rõ ràng chuyện này cho Dịch Dương hiểu đi."



Lũ chó hùa F4 bối rối nhìn nhau, sau đó buột miệng thốt ra những câu, những lời đã soạn thảo sẵn.

"Dịch Dương, đừng keo kiệt như vậy, tụi này chỉ đùa một chút mà thôi."

"Đúng vậy, chúng ta đã nhiều năm không gặp nhau, không cần thiết vì chút việc nhỏ này mà làm lớn chuyện, ảnh hưởng đến tình bạn của chúng ta."

"Tụi này hướng cậu nói lời xin lỗi, được không?"

Tần Nghiên cũng nói: "Đúng vậy Dịch Dương, chuyện này thật sự chỉ là một trò đùa mà thôi, em cũng không biết lại gây lớn chuyện đến như vậy, hôm nay là sinh nhật 25 tuổi của em, coi như nể mặt mũi của em, cho qua đi, được không?"

Hứa Tân Di đổ mồ hôi lạnh, e sợ tên khốn nạn Dịch Dương này ngại mặt mũi của Tần lão tiên sinh mà cứ vậy cho qua.

—— "Cáo già cùng một đám hồ ly con, nếu thật sự không biết thì cần gì đến trước mặt Dịch Dương nói nầy nói nọ, còn không phải muốn dùng mặt mũi của bản thân, cậy già lên mặt, ép Dịch Dương phải bỏ qua sao."

Tần lão tiên sinh thở dài: "Dịch Dương, ông biết việc này thật xin lỗi con, nhưng hôm nay là sinh nhật của Nghiên Nghiên, làm lớn chuyện ai cũng mất mặt rất khó coi, làm bọn họ cúi đầu xin lỗi con, việc này xem như cho qua, được không?"

—— "Mình biết ngay mà. Một đám lưu manh, bắt tay khi dễ chồng của bà? Phi"

Hứa Tân Di không bình tĩnh như Dịch Dương: "Lão tiên sinh, ngài là người lớn, che chở con cháu có thể hiểu được, nhưng có đôi lúc, ngài cũng nên biết đến cái gì gọi là đạo lý, chuyện này còn chưa điều tra rõ ràng, như thế nào có thể nói cho qua được?"

"Còn có chỗ nào không rõ ràng lắm sao?"

"Đương nhiên là có"

Hứa Tân Di nói: "Cháu gái của ngài thích Dịch Dương, chuyện này tất cả mọi người đều biết, ai biết mấy người bạn kia của cô ta chuốc thuốc Dịch Dương, có phải là vì muốn tác hợp hai người bọn họ hay không?"

"Cô nói hươu nói vượn cái gì đó. Bỏ thuốc Dịch Dương xác thật là tụi này làm, nhưng tụi này không có ý gì khác, chỉ đùa một chút mà thôi, huống chi cô đã kết hôn với Dịch Dương, thì sao tụi này có thể đi tác hợp Nghiên Nghiên cùng Dịch Dương được?"

Hứa Tân Di phản bác: "Như thế nào không có khả năng? Trước đó Tần Nghiên còn đe dọa tôi, nói cô ta đối với Dịch Dương nhớ mãi không quên, ép tôi phải ly hôn với Dịch Dương, muốn cùng Dịch Dương hợp lại kia kìa."

Tần Nghiên nháy mắt thay đổi sắc mặt: "Cô nói bậy, tôi không có nói"

Hứa Tân Di làm trò trước mặt cô, lấy điện thoại di động ra, vuốt mở phần ghi âm.

"Em quen biết Dịch Dương từ thuở nhỏ, lúc còn rất nhỏ em đã chơi chung với anh ấy...... Anh ấy nói, lớn lên sẽ cưới em ...... Chiếc lắc tay này là quà sinh nhật năm em mười tám tuổi anh ấy đích thân đeo cho em, mấy năm nay em vẫn luôn mang ở trên người" 

"Anh ấy đối xử với em không giống như những người khác, em có thể cảm nhận được, em tin tưởng, người anh ấy yêu là em ......"

Phần ghi âm là cuộc trò chuyện trước đó của Tần Nghiên cùng Hứa Tân Di ở vườn hoa resort.

Tần Nghiên sắc mặt chuyển sang màu xanh trắng, không thể tin mà nhìn Hứa Tân Di, thần sắc cực độ hoảng loạn: "Cô ......"

Hứa Tân Di vẻ mặt vô tội: "Chị cũng là không cẩn thận vô tình chạm vào nút ghi âm, tình cờ ghi lại thôi."

—— "Tức không? Tôi ghi lại hết nha, không nghĩ tới đi"

—— "Còn may là mình thông minh, có dự kiến trước, nói chuyện cùng tình địch, cần thiết phải giấu nghề. Lúc đó không lấy ra tới là cho cô mặt mũi, nào biết đâu rằng cô lại muốn cho tôi đội nón xanh, tôi đâm chết cô luôn"

Hứa Tân Di ỷ vào bản thân mình có lý, âm thanh cất cao, nếu không phải hiện trường không cho phép, cô thậm chí còn muốn lấy cái loa phát ra cho tất cả khách trongn resort cùng nghe.

"Tần lão tiên sinh, ngài xem, động cơ có, chứng cứ cũng có, tôi có lý do tin tưởng, chuyện này căn bản không phải trò đùa, bọn họ chính là một đám, hơn nữa còn là cố ý bỏ thuốc Dịch Dương, cho tôi đội nón xanh, nhân cơ hội làm Dịch Dương ly hôn với tôi"

Nói đến đây, Hứa Tân Di thở dài, gắt gao bám vào cánh tay Dịch Dương: "Đều nói thà hủy đi mười ngôi chùa, không hủy một cuộc hôn nhân, lão tiên sinh, tôi còn chưa có chết đâu, cháu gái của ngài đã lo nhớ thương vị trí Dịch phu nhân rồi, ngài cảm thấy cháu gái ngài làm như vậy là thích hợp sao?"

Tần lão tiên sinh cũng bị phần ghi âm sợ tới mức không nhẹ. Nhìn Tần Nghiên, lại nhìn Hứa Tân Di, run run rẩy rẩy nửa ngày chưa nói ra lời nói nào.

Tần Nghiên nước mắt rào rạt rơi xuống, ánh mắt của mọi người xung quanh dù là tốt hay là không tốt, đều giống như một lưỡi dao sắc bén cắm thẳng vào ngực cô.

Làm thế nào cô cũng không nghĩ tới, những lời này sẽ bị Hứa Tân Di ghi lại, còn phát ra ở trong trường hợp này, mặc kệ hết tất cả, xé rách thể diện nhục mạ cô. Thật sự chịu không nổi, trước mặt công chúng bị lột một lớp da, không còn mặt mũi nào, Tần Nghiên mang theo làn váy, khóc lóc chạy khỏi đại sảnh.

"Lão tiên sinh, ngài xem, cháu gái ngài cũng không phủ nhận, xem ra việc này chính là như thế."

Tần lão tiên sinh bị Hứa Tân Di nhanh mồm dẻo miệng làm tức muốn chết, chỉ vào cô: "Cô ...... Nơi này không có chỗ cho cô nói chuyện"

Hứa Tân Di cười: "Không có chỗ? Chẳng lẽ tôi phải mời ông nội đến, địa vị như ông nội mới xứng nói chuyện cùng ngài?"

Tần lão tiên sinh hít một hơi thật sâu, không hề dây dưa cùng Hứa Tân Di, hỏi Dịch Dương, "Dịch Dương, chuyện này nhất định có hiểu lầm, con bé Tần Nghiên kia con cũng biết, tâm địa thiện lương, con bé cũng không có ý gì khác với con đâu."



Hứa Tân Di buồn bã nói: "Là không có ý gì, chỉ là muốn làm Dịch phu nhân mà thôi."

"Cô......" Tần lão tiên sinh sắc mặt trắng xanh, chỉ vào cô, bộ dáng như muốn ngất xỉu.

—— "Giả vờ, nói không lại thì tung chiêu giả vờ ngất xỉu, tuổi tác nhỏ hơn ông nội nhiều, rõ ràng cơ thể không có bệnh tật, ăn gì cũng ngon, còn giả vờ giống như có bệnh tim."

Lũ chó hùa F4 vội vàng chạy lại đỡ lão tiên sinh.

"Ông nội, ông không có việc gì đi? Ngồi xuống nghỉ ngơi một lát đi ông."

"Hứa Tân Di, sức khỏe của ông nội Tần thân không tốt, cô có thể bớt tranh cãi dùm tôi được hay không?"

"Chuyện này là tụi này làm sai, tụi này nhận, nhưng không có quan hệ với ông nội Tần, cô đừng nói chuyện lung tung nữa"

Tần lão tiên sinh uống chút nước, tình huống đỡ hơn, nhìn về phía Dịch Dương, đáy mắt nhiều một chút mỏi mệt: "Dịch Dương, con nói một câu đi, chuyện hôm nay, có thể cho qua đi hay không?."

Dịch Dương đảm đương vị trí người xem một hồi lâu, giương mắt nhìn đám bạn chơi chung từ hồi còn nhỏ, im lặng.

Có thể nói, Dịch Dương là cùng những người này cùng nhau vượt qua thời thơ ấu.

Anh từng có một thời thơ ấu đầy hạnh phúc, cha mẹ yêu nhau, ông nội Dịch tinh thần khỏe mạnh, dưới sự yêu thương cưng chiều của cha mẹ, anh có thể làm bất cứ cái gì mình muốn dù là việc học, không cần giống như con nhà người ta, bắt ép học cái này cái nọ, thừa kế sự nghiệp gia tộc.

Lúc đó Dịch thị còn chưa hoàn toàn giao cho cha của Dịch Dương, ông nội Dịch chung sức với cha của Dịch Dương cùng nhau nắm tay đánh chiếm ra giang sơn Dịch thị.

Cho đến sau đó, sau một sự cố cha của Dịch Dương bất hạnh gặp nạn qua đời, ông nội Dịch người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, sức khỏe ngày càng xuống dốc.

Cha qua đời, ông nội bệnh tình nguy kịch, Dịch Dương là người thừa kế duy nhất của Dịch gia, từ đây mất đi tư cách chơi đùa cùng lũ bạn chơi cùng lứa.

Tiểu học, cấp hai, cấp ba, đại học, trừ bỏ học tập ở ngoài, còn học tập nghiệp vụ kinh doanh.

Ông nội Dịch một mình một người căng mười mấy năm, rốt cuộc chống được tới lúc Dịch Dương có thể tiếp nhận công ty, lúc này mới công thành lui thân.

Dịch Dương tuổi còn trẻ đã có năng lực đảm đương giang sơn Dịch thị, nắm chắc Dịch thị trong tay, đây cũng là nguyên nhân Tần lão tiên sinh kiêng kị anh.

—— "Anh nếu dám nói cho qua, đánh tôi mặt, hôm nay tôi dù liều cái mạng này, cũng muốn kéo theo anh lên đường"

Dịch Dương rũ mi, che dấu ý cười nơi đáy mắt, lại mở to mắt ra, đáy mắt toàn là mũi nhọn sắc bén. 

"Lão tiên sinh, ngài là người lớn, theo lý thuyết tôi hẳn là cho ngài mặt mũi, chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ coi như không có, nhưng điều làm tôi không nghĩ tới chính là, Tần Nghiên dám nói dối như vậy trước mặt phu nhân của tôi, tôi thật sự khó có thể tiếp thu, cho nên chuyện này không thể dễ dàng cho qua như vậy."

Tần lão tiên sinh trầm giọng nói: "Con không thể yên lặng cho qua? Con cứ như vậy không thuận theo cũng không buông tha, vậy Tần gia hợp tác với Dịch thị ......"

"Dịch thị cùng Tần gia của ngài hợp tác hay không là chuyện công việc, tôi nghĩ có khả năng yêu cầu một lần nữa thương nghị lại. Còn có" Dịch Dương nắm tay Hứa Tân Di, lấy một loại lạnh băng kiên định nói:

"Tình cảm của tôi cùng Tân Di rất tốt, tôi sẽ không ly hôn, đời này đều sẽ không ly hôn."

"Hôm nay tới đây thôi, chuyện kế tiếp sẽ có luật sư cùng cảnh sát điều tra giải quyết, không có chuyện gì nữa thì chúng tôi xin cáo từ trước"

Hứa Tân Di thiếu chút nữa tụt huyết áp.

—— "...... Dịch Dương, tên lưu manh này dám lấy oán trả ơn, đời này đều sẽ không ly hôn là sao? Là sao?"

Hết chương 17

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.2 /10 từ 18 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status