Hệ thống livestream của nữ đế

Chương 199: Không phục? vậy thì nhịn! (8)


Theo như ý của Khương Bồng Cơ, tốt nhất là nên bán số ngựa này đi, để tránh Mạnh thị lần theo manh mối tìm được cô. Thậm chí Từ Kha cũng đã bắt đầu đưa ra tính toán, nhưng sau khi Mạnh Hồn biết được chuyện này liền đưa ra ý kiến khác.

“Thuộc hạ lại không tán thành cách làm này của lang quân, tổn thất quá lớn.”

Mạnh Hồn liếm đôi môi khô nẻ, ánh mắt ông ta sáng rực, nóng bỏng nhìn mấy con ngựa chiến béo tốt, đối với một võ tướng mà nói có được một con ngựa tốt hợp ý mình thì ngang với chuyện bọn họ có được một người bạn đời thứ hai.

“Không bằng thế này, giấu chúng nó trong rừng sâu một thời gian, đợi chuyện nhà họ Mạnh lắng xuống rồi tính tiếp..”

Khương Bồng Cơ quan tâm đến câu trước hơn: “Tổn thất nhiều đến mức nào?”

Mạnh Hồn nói: “Những con ngựa chiến có chất lượng tốt như thế này thì bình thường trị giá khoảng 70 đến 80 lượng bạc một con, đấy là giá giao dịch đàng hoàng. Nếu như bán lậu cho lái buôn thì sẽ không được giá đó, thường sẽ bị giảm xuống 40-50%...”

“Mất nhiều như thế sao?” Khương Bồng Cơ hỏi.

“Này đã là tính gặp được lái buôn có lương tâm rồi, nếu như gặp phải mấy kẻ tham lam còn bị ép giá ác hơn nữa. Nếu như ngựa có thương tật ngầm thì coi như hoàn toàn vô giá trị. Thế cho nên giá càng cao thì bán lậu lại càng mất giá…”

Mạnh Hồn thở dài não nề, đưa tay vuốt vuốt bờm của một con ngựa màu mận chín, con ngựa mạnh mẽ, những cơ bắp rắn chắc tràn đầy lực lượng khiến người ta say mê.

Từ Kha cũng rơi vào thế khó xử, bán đi thì lỗ mà để lại thì quá mạo hiểm. Cho dù có giấu trong núi sâu cũng khó mà đảm bảo sẽ không bị ai phát hiện ra.

Khương Bồng Cơ cụp mắt nghĩ ngợi nói: “Lần này ta nghe ngươi, dù sao cũng là thứ cướp được từ tay nhà họ Mạnh, có xử lý thế nào ta cũng không lỗ vốn. Sau này cần huấn luyện cưỡi ngựa bắn cung thì cũng đã có chúng nó, đỡ tốn một khoản tiền mua ngựa…”

Từ Kha hỏi: “Nhưng nếu như có người phát hiện ra chúng nó rồi nghi ngờ thì sao…”

Chuyện này Khương Bồng Cơ cũng đã có đáp áp từ lúc đồng ý dùng cách của Mạnh Hồn: “Chuyện này cũng không có gì là khó, vốn dĩ ta cũng có ý định chuyển việc huấn luyện bộ khúc vào trong núi sâu.” Khương Bồng Cơ nói, “Chẳng qua là không phải bây giờ, bây giờ nghĩ cách giấu mấy con ngựa này đi đã, cho dù có bị lộ cũng không phải lo, Mạnh thị cũng không làm gì được ta…”

Nói rồi, Khương Bồng Cơ cười một cái trông rất vô hại: “Dù sao ta cũng chỉ là một quý tử sĩ tộc tay trói gà không chặt, làm sao có thể chạy mấy chục dặm, giết 27 người, còn để lại một người… bảo là Mạnh Hồn làm có khi còn đáng tin hơn ấy chứ?”

Dây thần kinh ở mép Từ Kha sắp đứt đến nơi rồi, lúc Mạnh Hồn chưa bị kéo xuống hố thì ngài bẫy ông ấy cũng được, bây giờ người ta đã là thuộc hạ của ngài rồi mà ngài vẫn cứ bẫy người ta, ngài có biết xấu hổ không vậy?

Nhưng điều khiến người ta kinh ngạc lại là, Mạnh Hồn cũng cảm thấy rất có lý.

“Cũng đúng, người bình thường chắc chắn sẽ nghĩ như thế. Tiểu lang quân dù biết võ nhưng vẫn không thể so được với những tên tùy tùng được huấn luyện cẩn thận? Ngài có thể nói rằng những con ngựa này là ngài mua lại từ lái buôn ở chợ đen, Mạnh thị có muốn tính sổ cũng làm gì được ngài?” Mạnh Hồn cười sang sảng, nếu như là người khác dám nói câu này với nhà họ Mạnh thì đảm bảo sẽ gặp chuyện không hay.

Nhưng Khương Bồng Cơ lại có chỗ dựa!

Chẳng qua chỉ là hai mươi mấy con ngựa mà thôi, Mạnh thị không thiếu cái đó, cái Mạnh thị thiếu là sĩ diện!

Khương Bồng Cơ lấy lý do đấy ra, chẳng lẽ Mạnh thị còn dám vì hai mươi mấy con ngựa chiến mà đối đầu với Liễu phủ?

“Nếu đã như vậy thì cứ đưa số ngựa này vào trong núi trước đã. Nhưng mấy con ngựa này tính tình khá là hung hãn, tốt nhất nên tìm một người có kinh nghiệm để tránh bị chúng nó gây thương tích.” Khương Bồng Cơ đưa ra quyết định, nụ cười trên mặt Mạnh Hồn lại càng vui vẻ.

27 con ngựa chiến, kiểu gì ông cũng được chia một con, đúng không?

Từ Kha thấy vậy, âm thầm đỡ trán.

Lang quân nhà mình một câu không hợp là giết người cướp đồ, tuy là cướp của nhà họ Mạnh, giết cũng là giết người nhà họ Mạnh. Nhưng mà lang quân xuất thân cao quý, bình thường Liễu phủ cũng đâu có để ngài ấy thiếu ăn thiếu mặc, mà tại sao… tại sao lang quân lại có cái tác phong như phường lưu manh cướp bóc thế này?

Mạnh Hồn cũng vậy, trước kia khá tốt, nhưng giờ hình như cũng bị lang quân làm ảnh hưởng rồi.

Không!

Hai người này thông đồng với nhau mới được bao lâu?

Tốc độ ảnh hưởng này cũng quá nhanh rồi!

“Những con ngựa này chắc ăn uống cũng khác với ngựa bình thường chứ?”

Mạnh Hồn đáp: “Đúng là như thế, thức ăn của chúng cầu kỳ hơn, đắt hơn.”

Gân xanh trên trán Từ Kha giần giật, mấy con ngựa này toàn là đại gia phải hầu hạ hết.

“Haizzz hy vọng lá thư đó mau chóng đến được tay Mạnh thị, bằng không lang quân không nuôi nổi mất.” Từ Kha quản lý sổ sách nên cậu biết rất rõ tình hình tài chính bây giờ, hiện tại thu chi vẫn phải dựa vào Liễu phủ.

Bây giờ cả bộ khúc bốn mươi mấy miệng ăn, cộng thêm hai mươi mấy con ngựa đều trông chờ hết vào lương thực của Mạnh thị.

Mạnh Hồn: “…”

Gần mực thì đen, gần đèn thì rạng.

Có lẽ không chỉ có một mình Mạnh Hồn thay đổi, mà Từ Kha cũng dần dần trở nên vô sỉ.

Lang quân nhà bọn họ, thật đúng là có độc.

***

“Hay cho cậu Phong Hoài Du, tìm được cậu đúng là vất vả.”

Phong Cẩn định hôm nay đến gặp Khương Bồng Cơ, không ngờ vừa mới ra cửa liền nghe thấy một giọng nói quen thuộc.

Nhấc rèm lên nhìn, ồ, hóa ra là người quen thật!

“Văn Bân?” Phong Cẩn xuống xe, gương mặt hiện lên sự vui mừng khi gặp lại bạn cũ, “Sao cậu lại ở đây?”

Hai người chắp tay chào nhau, rồi Phong Cẩn mời một cậu thiếu niên dáng dấp xinh đẹp vào nhà.

“Chẳng phải sắp đến kỳ thi tuyển chọn rồi sao, đang định rủ cậu cùng đi thi. Không ngờ Tam đệ nhà cậu lại bảo cậu đi với Tứ hoàng tử đến Hà Gian rồi… đường xá cũng không xa lắm liền vòng qua đây, có khi lại gặp được cậu. Đúng là như thế, vừa mới vào thành liền nhìn thấy cậu.”

Nụ cười trên mặt cậu thiếu niên rực rỡ sáng lạn, không rụt rè như những người bình thường, những đường nét trên gương mặt cậu ta đều tỏa ra sự phấn chấn.

Phong Cẩn cười khổ: “Văn Bân đến đúng lúc lắm, vừa hay giúp Cẩn được một chuyện.”

“Sao thế?” Hàn Úc nhướng mày, cười nói, “Chẳng lẽ là bị nương tử nhà nào quấn lấy không thoát ra được à?”

Dù sao cũng là bạn với nhau từ nhỏ đến lớn, hai người lại cùng tuổi, Phong Cẩn cũng không giữ cái vẻ già dặn thường ngày trước mặt Hàn Úc nữa.

“Xem cậu kìa, càng ngày càng không nghiêm túc, thật không biết Uyên Kính tiên sinh dạy cậu như thế nào nữa.” Phong Cẩn không vui vỗ vai đối phương, nhỏ giọng nói, “Tứ hoàng tử thích đến những nơi phong trần, lần nào cũng gọi Cẩn đi cùng… thật sự là không chịu nổi.”

“Chẳng lẽ… Tứ hoàng tử nhìn trúng Hoài Du?”

Phong Cẩn khẽ ho một cái, đè giọng xuống nói: “Đương nhiên là không phải… Cẩn không thích đến những nơi ăn chơi hưởng lạc đó thôi.”

Không thích đi nhưng lần nào cũng bị rủ đi, từ chối một hai lần thì có thể, nhưng lần nào cũng cũng từ chối thì ngay đến thằng ngốc cũng nhận ra vấn đề.

Huống hồ, Tứ hoàng tử - Vu Mã Quân lại thông minh hơn thằng ngốc không chỉ có một tý.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.4 /10 từ 44 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status