Hẹn kiếp sau gặp lại chàng

Chương 86: Quỷ hồn của chung tuyết



Nghe được sự nhạo báng trong giọng điệu của Tiết Xán, tôi liền lúng túng, vội vàng nói toạc móng heo tất cả những chuyện trước đó còn giấu Tiết Xán, từ lời cảnh báo của dì Hoàng, đến lời nói của con quỷ nhà họ Ninh trong thang máy, và cả những lời mà Nguyệt Nguyệt nói với tôi.

Chẳng qua là, khi nhắc tới người con gái tên Uyển Uyển mà Nguyệt Nguyệt nói tới tôi đều nhìn vào Tiết Xán, nhưng tôi chỉ thấy vẻ mặt hắn rất bình tĩnh, không bác bỏ cũng chẳng thừa nhận.

Cho tới tận khi nghe thấy việc hút cạn máu của tôi có thể giúp cho linh hồn đã chết tái tạo lại được cơ thể thì sắc mặt hắn mới hơi chăm chú. "Tiết Xán" Tôi không nhịn được hỏi: “Anh cảm thấy những lời Nguyệt Nguyệt nói, có thật không?”

Nguyệt Nguyệt nói Tiết Xán muốn lấy máu của tôi, rõ ràng là nói dối. Như vậy việc cô ta nói máu của tôi có thể giúp quỷ hồn tái tạo lại thân thể, cũng là nói dối đúng không?

"Tôi không chắc chắn” Tiết Xán thản nhiên đáp: "Người nhà họ Ninh chắc chản muốn lấy máu của em, nhưng rốt cuộc là tại sao, chúng ta vẫn không thể xác định được. Nhưng nếu lời cô ta nói là sự thật, vậy dòng máu trong người em thật sự sẽ là niềm mong mỏi tha thiết của rất nhiều quỷ hôn" Tôi rùng mình và hỏi: "Xác thịt thật sự quan trọng với quỷ hồn đến vậy sao?"

"Đó là đương nhiên. Có thân thể sẽ có thể thi triển rất nhiều thuật Huyền Môn. Quan trọng là, chỉ sau khi có được thân xác, quỷ hồn mới có cảm giác mình đang sống”

Tôi nửa hiểu nửa không gật đầu.

Tiết Xán đưa tay cốc trán tôi, hắn nói: “Nói xem, em còn gì chưa nói hết không?"

"Đã nói tất cả rồi, chỉ còn một câu hỏi này.” Tôi nhìn Tiết Xán, thu hết can đảm mở miệng: “Nữ quỷ đó nói, khi còn sống anh có yêu một cô gái, lúc cô ấy chết thân thể đã bị hủy, có phải vậy không?"

Trải qua chuyện của Nguyệt Nguyệt lần này, tôi đã nhận ra rằng, vốn đĩ trước đó bản thân tôi không hoàn toàn tin tưởng Tiết Xán, là vì hắn luôn có điều che giấu tôi.

Nếu hiện tại tôi quyết định sẽ tin tưởng hẳn, tôi muốn chủ động tìm hiểu nhiều hơn về hắn.

Tiết Xán nhìn tôi không hề né tránh, một lát sau, hẳn lên tiếng đáp: "Tôi không biết”

Tôi ngây người.

"Cô ấy thực sự đã chết rồi" Tiết Xán bình tĩnh nói: "Nhưng cơ thể có bị hủy hay không, tôi không biết. Nhưng tôi không tìm thấy cơ thể hay linh hồn của cô ấy”

Tôi không ngờ hắn lại thừa nhận nhanh chóng như vậy, rất ngạc nhiên, cũng không nhịn được mà chửi rủa...

Xí.

Vậy mà lúc trước hẳn còn nói cái gì mà không tin vào tình yêu, tên lừa đảo!

"An Tổ, em đang suy nghĩ gì?” Tiết Xán lại cốc một cái lên trán tôi.

Trán tôi đã bị gõ tới đỏ lên, chỉ có thể ôm lấy trán và lườm hẳn một cái.

“Tôi chỉ đang nghĩ.” Tôi cảm thấy nếu đã hỏi, thì cứ thành thật hỏi cho rõ ràng: "Trước kia anh nói, vốn đĩ anh trở thành quỷ hồn, là có một câu hỏi muốn hỏi một người, chẳng lẽ chính là cô gái kia?”

Tiết Xán nhìn tôi, đôi mắt đen giống như bóng đêm không thể xua tan, nhìn tới nỗi khiến tôi hơi sợ.

Có phải tôi đã hỏi quá nhiều hay không?

"Đúng" Ngay lúc tôi đang thấp thỏm thì Tiết Xán bỗng dưng đáp lại một cách thản nhiên.

Tôi giật mình.

Xem ra tình cám của Tiết Xán đối với cô gái đó quả thật rất sâu sắc, cô đơn suốt chín trăm năm cũng chỉ để hỏi cô ấy một câu?

Rốt cuộc hẳn muốn hỏi cô ấy điều gì?

"Em còn muốn hỏi gì nữa?" Tiết Xán liếc nhìn tôi, vẻ mặt không hề tức giận, nhưng không hiểu sao vẫn khiến tôi cảm thấy áp lực.

Tôi không dám tiếp tục truy hỏi chuyện cô gái kia nữa, đành phải chuyển chủ đề lên người nhà họ Ninh.

"Chúng ta đã thấy pháp thuật mà chín trăm năm trước người nhà họ Ninh thực hiện trong hang động, thật ra cũng giống với thứ bọn họ đang làm hiện tại, đều là thuật hôi hồn được nâng cấp” Tôi hỏi hắn: “Vậy người mà bọn họ muốn làm sống lại có giống như chín trăm năm trước không?"

Tiết Xán lắc đầu: "Không rõ lám."

"Còn có một vấn đề." Tôi tiếp tục hỏi: "Chín trăm năm trước, bọn họ đã giết mấy nghìn trẻ em nam nữ vì pháp thuật này, tại sao bây giờ chi giết vài người công nhân?"

"Tôi không biết."

Tôi lại thất bại.

Qua chuyển đi đến khu nhà cũ của nhà họ Ninh lần này, chúng tôi xem chứng đã biết được rất nhiều bí mật, nhưng nghĩ kĩ lại thì chuyện chủng tôi muốn biết nhất vẫn không có được manh mối nào.

Suy cho cùng người nhà họ Ninh muốn ai sống lại?

Rốt cuộc bọn họ cần máu của tôi để làm gì?

Thứ Thuật hồi hồn được cải tạo mà bọn họ thực hiện, rốt

cuộc sẽ có thêm những hiệu quả gì?

Thậm chí bây giờ chúng tôi còn có nhiều câu hỏi hơn.





Người mà nhà họ Ninh muốn làm sống lại chín trăm năm, trước là ai? Tại sao lại thất bại?

Tại sao pháp thuật lúc này lại không cần phải giết nhiều trẻ em nam nữ như vậy nữa?

Tôi cảm thấy sự việc của nhà họ Ninh giống như một lớp sương mù dày đặc, mỗi lần tôi xua được lớp sương trắng kia, đi, nghĩ rằng mình đã tới rất gần chân tướng, lại phát hiện phía sau màn sương vẫn cứ là sương mù giãng lối.

Tâm trạng tôi đang hậm hực, bỗng nhiên nghe thấy tiếng gào khóc thể lương thảm thiết phát ra từ phía núi rừng xa xa,

Tiếng gì vậy?" Tôi sợ hãi nắm lấy tay áo của Tiết Xán,

"Kết giới dưới đáy giếng ở dãy nhà cũ nhà họ Ninh đã bị phá, e râng tối hôm nay trên núi sẽ không được yên bình" Tiết Xán nhìn thoáng qua phía xa xa.

"Tiết Phong và đại sư Thừa Ảnh đầu rồi?" Tôi không khỏi lo lang

"Không chết được." Tiết Xản vẫn mang dáng vẻ không liên quan gi tới minh như trước, nhưng vẫn năng tay lên, một con hạc giấy bỗng nhiên xuất hiện trên tay phần: "Để tỏi dẫn bọn họ tới." Tôi gật đầu.

Con hạc giấy bay đi chưa được bao lâu đã đột ngột quay trở lại, nhưng nó không dẫn theo Tiết Phong hay đại sư Thừa Ảnh.

Chi thấy con hạc giấy bay tới trước mặt Tiết Xán rồi đột ngột

bốc cháy, phát ra một âm thanh như có như không.

"Đại nhân Tiết Xán. cứu chúng tôi."

Tôi nhận ra giọng của Tiết Phong, sác mặt không khói thay đối.

Hai người Tiết Phong nhất định đang gặp nguy hiếm.

"Tiết Xuân, anh mau đi cứu nhóm Tiết Phong đi." Tôi không kim được nói.

Tiết Xán liếc nhìn tôi một lất, dường như đang lo lắng cho tôi.

"Tôi không sao, dường như những con quỷ kia không dám tới gần khu nhà cũ của họ Ninh. Nếu anh thật sự lo lắng thì mang tôi theo đi" Tôi cảm động nói.

"Mang em đi quá chậm" Tiết Xán đáp lại, rồi đột nhiên cần chảy máu tay, dùng máu vẽ lên lòng bàn tay tôi một lá bủa: "Nếu như võ tình gặp phải cái gì, cứ đánh thắng một đòn lên người nó."

Tiết Xán dặn dò xong liền nôn chăn rời khỏi khu nhà cũ của nhà họ Ninh.

Khu nhà cũ của họ Ninh lại hoang vu như trước, bốn phía yên tĩnh nặng nề, chỉ có thể nghe thấy tiếng gào khóc thảm thiết thi thoảng vang lên từ trong núi rừng.

Tôi năm chặt lòng bàn tay, đứng yên trong sân, không dám chạy lung tung.

Bỗng nhiên, tôi cảm thấy có một luồng gió lạnh lướt qua phía sau cổ,

Tôi rùng minh một cái, lập tức cảm thấy có gì đó không ổn.

Gần như theo bản năng, tôi vội vàng lùi lại một bước và quay đầu, liền nhìn thấy một bóng ma trắng như tuyết đã thình linh đứng ở sau lưng mình.

Vừa nhận ra bóng ma này tôi liền run rẩy.

Chính là linh hồn của Chung Tuyết!

Chung Tuyết đang đợi tôi, con mắt cô ta trống rồng đỏ ngầu.

"An Tố!" Cô ta gào lên với tôi, quỷ khí cuồn cuộn: "Đồ chó má! Mày giết tao còn chưa đủ à, tại sao còn không buông tha người nhà của tao!"

Tôi thầm chửi rủa trong lòng.

Phải may mắn cỡ nào mới gặp được hồn ma của Chung Tuyết cơ chứ!

"Người nhà cô tự sát, không liên quan gì tới tôi!" Mặc dù trong lòng tôi đang sợ hãi, nhưng vẫn không cam chịu tỏ ra yếu kém mà hét lại.

"Nhưng nếu không tại mày, bọn họ sẽ không chết!" Cô ta hét lớn một tiếng, bóng ma nhanh chóng bay về phía tôi. Quý khí lạnh như băng ùa vào mặt khiến tôi hoảng sợ vô cùng, không ngừng lùi về phía sau.

Nhưng không ngờ, tôi đột nhiên mất thăng bằng, cá người liền ngã nhào về đằng sau.

Cùng lúc đó, Chung Tuyết đã lao tới trước mắt tôi!

Tôi nâng tay lên đỡ theo bán năng.

Trong phút chốc, đột nhiên tôi cảm thấy lòng bàn tay mình nóng lên.

Giây tiếp theo, tôi nghe thấy Chung Tuyết rú lên một tiếng kêu thảm thiết như tan nát cõi lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 1560 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status