Hoạt sắc sinh kiêu

Chương 168: Còn nhiều thời gian (P2)


Sau khi ra khỏi thành, bên người Hổ Phách còn vài hòa thượng, tâm tình bà rất tốt không lấy tính mạng của bọn họ, chỉ có điều lệnh cho bọn họ dừng lại, lăn qua đám rối loạn trở lại Đại lôi âm đài.

Võ sĩ thuộc hạ A Hạ gần như đánh hết, nhưng chạy trốn tới chỗ yên lặng thì cáo biệt Tống Dương, cùng quân Yến Bắc Môn khai chiến có thể hiểu nhầm là làm loạn trong thành, nhưng như vậy thoát khỏi Đại Yến, khiến cho hiểu lầm không cách nào giải thích, A Hạ và chủ quản dân tộc Hồi Hột cần lưu lại.

Đứng nơi khoảng trống cáo biệt, Nhị ngốc quan sát cửa trạm gác, đem Lưu ngũ bỏ vào vùng đồng nội, đại điểu là mục tiêu quá lớn, căn bản không có cách nào chạy nạn cùng bọn họ. Cuối cùng một nhóm Tống Dương, chỉ còn lại vài kỳ sĩ, phản tặc, Tô Hàng, Hổ Phách, Hồ đại nhân và vài đặc phái viên quan lại thuộc hạ may mắn… Tô Hàng bị Tống Dương ôm chặt nơi thắt lưng, gần như chân không chạm đất, do hắn ôm theo bay về phía trước, ngửa đầu nhìn cằm hắn:

- Ngươi đang cười gì?

Đợi Tống Dương gật đầu, nàng thở dài:

- Cảnh Thái vẫn sống, ngươi không nên vui.

Nụ cười của Tống Dương càng thêm tươi:

- Ta đã gắng sức, nhưng có một số việc ngay cả mình làm không được, tính kế, năng lực hoàn toàn không liên quan, ai cũng không thể trách… Không sao cả, còn nhiều thời gian, lần sau lại tới là được rồi.

Hổ Phách nằm trên lưng Tống Dương cười khàn giọng;

- Con ta!

Lúc này, La Quan phụ trách đội bảo vệ bỗng nhiên kêu lên:

- Người nào!

Cùng tiếng quát trường cung đã giương lên, chỉ về phía trước, tất cả mọi người dừng chân như thấy đại địch.

Cây cỏ um tùm lay động, trên một mặt phẳng đầy phấn trắng, nam nhân toàn thân trang phục lộng lẫy từ trong bụi cỏ đứng lên, bà ngoại.

Bà ngoại không để ý tới người bên cạnh, ánh mắt chuyển động sau một lúc cuối cùng tìm được chủ nhân, tren mặt lộ vẻ vui mừng:

- Hàng tỷ không việc gì, đây có thể là được Phật tổ phù hộ.

Tô Hàng cười hì hì, từ trong lòng Tống Dương đứng xuống mặt đất, nói với bạn ở phía sau:

- Người của ta, chúng ta đều đi cùng hắn.

Cảnh Thái vốn phải theo đại đội nhân mã ra khỏi cung, trận đại hỏa cháy tới hoàng cung sẽ biến nó thành tro bụi, ở lại chỉ có con đường chết, khóc lóc náo động tạm thời thức tỉnh tinh thần, chuẩn bị đưa người đi trốn, lúc này không thể nói cứu đế vương tôn quý, càng là Hoàng đế, lại càng bị ép trụ tới cùng, không ngờ lão vừa mới xuống lầu thành, thái giám Tiểu Trùng Tử bỗng nhiên chạy tới bên người:

- Bệ hạ.

Thanh Ngưu hộ vệ chủ quản bên cạnh Hoàng đế lúc ấy liền nóng nảy, trước mặt hắn một chữ nghe cũng không hiểu, nhưng tiếng cuối cùng rõ ràng là vạn tuế thối, lúc này quát lớn:

- Lên cơn điên sao, cút ngay!

Nói xong, giơ bàn tay to muốn đánh, nếu không phải thái giám ở bên cạnh Hoàng đế, y đã rút đao rồi.

Nhưng ngoài dự kiến, Cảnh Thái nghe được câu nói, vẻ mặt lộ rõ kinh ngạc, giơ tay ngăn thị vệ, cúi đầu dặn dò Tiểu Trùng:

- Ngươi lặp lại lần nữa.

- Từng chữ từng chữ, Tiểu Trùng nhắc lại.

Từ đầu tới cuối tất cả đều là từ ngữ khí, từng chữ đều không có ý tứ cụ thể, chín chữ xâu lại ở một chỗ càng không có bất kỳ ý nghĩa gì. Nhưng chính bởi không có ý nghĩa, một chút cũng không liên quan, tuyệt không thể đánh lầm nói lầm được, trừ phi cố ý ghi nhớ.

Thần chú cũng thế, Cảnh Thái cũng sẽ nhớ, từ nhỏ thì đã vậy, dường như khi bắt đầu biết ghi nhớ mọi việc, lão trái lại càng nhớ sâu sắc …Quốc sư nói:

- Sẽ có một ngày gặp cảnh vây khốn, đối với người nói ra chín chữ này hoàn toàn có thể tin cậy, hắn sẽ cứu mạng ngươi.

Cảnh Thái ngây ngẩn cả người, coi như không không thấy sống chết trước mắt, lão cũng không ngờ " người kia " sẽ đến, càng không nghĩ người kia là Tiểu Trùng.

Tiểu Trùng liếc nhìn bọn thị vệ một cái có chút rụt rè, nhỏ giọng nói với Cảnh Thái:

- Vạn Tuế, người đi theo ta.

Sau khi chủ quản cấm vệ quân, mấy vị trọng thần trong triều, thủ quản nội cung hô đánh, đại đội nhân mã như cũ mang theo cờ hiệu của Hoàng đế xuất cung, Cảnh Thái tự mình đi theo Tiểu Trùng, thậm chí cả một tên thị vệ cũng không mang. Tiểu Trùng nói được tin được, mang theo nhiều người cũng có thể, nhưng ngoại trừ một mình vạn tuế, nhưng người khác theo bao nhiêu, chết bấy nhiêu.

Đại hỏa từ phía nam mà tới, đã cháy qua tường vây…Tiểu Trùng đứng ở ao Thanh Liên bên ngự hoa viên, nói với Cảnh Thái ở bên cạnh:

- Vạn tuế gia, chờ ta một lát.

Nói xong, nhảy bùm xuống ao.

Vườn của Hoàng đế, cái ao quyết không thể quá sâu, ngày thường lui tới nơi này đều là quý nhân, nếu chẳng may người nào trượt chân rơi xuống nước, chết đuối quá nguy hiểm, Tiểu Trùng tuy là đứa nhỏ, dáng người thấp bé, nhưng ở trong nước còn có thể hở ra bả vai. Một bàn tay nắm cái mũi, lặn xuống làn nước đi ở đáy ao tìm một lát, dường như tìm được cơ quan gì, dùng sức kéo một chút, chỉ nghe tiếng kẹt trầm đục, mực nước nhanh chóng giảm xuống, chỉ trong chốc lát nước trong hồ đã rút không còn giọt nào, đáy ao lầy lội, ở giữa lộ ra một cái động lớn, dựa theo ánh lửa, mơ hồ có thể nhận thấy một bậc thang dài đầy rêu xanh, quanh co khúc khuỷnh không biết thông đến nơi nào.

Tiểu Trùng vẫy vẫy bàn tay bé nhỏ:

- Mời vạn tuế đi hướng này…

Cảnh Thái mỉm cười:

- Chạy nạn mà, ít vẻ nho nhã!

Nói xong, cũng không cố cầm long bào tạo vẻ uy nghiêm, nhảy vào vũng bùn, dọc theo bậc thang ẩm thấp mà đi xuống dưới, Tiểu Trùng cản phía sau, đi sau Hoàng đế mấy bậc, lại từ trên vách đá tìm được vòng sắt dùng sức uốn éo, tiếng kẹt kẹt lại dấy lên, khép cánh cửa lại, đồng thời nước ao mở ra, rất nhanh ao sen nhanh chóng được đổ đầy, khôi phục lại nguyên trạng.

Tiểu Trùng hai ba bước đã chạy tới trước mặt Hoàng đế đi đốt đèn, nhưng vóc dáng hắn thấp rất tốn sức, tình cảnh này Cảnh Thái còn gì để kiêng kỵ thân phận chủ tớ, huống chi tiểu thái giám trước mắt đã nói ra chín chữ đó, đối với Cảnh Thái mà nói chính là người thân rồi!

Cảnh Thái tiến đến giúp đỡ, ở chỗ Tiểu Trùng chỉ, vừa đi, vừa châm ngọn đèn bên vách tường, đèn dầu tràn đầy, hiển nhiên thường có chuyên gia sửa chữa, bảo dưỡng. Cùng lúc đánh giá xung quanh, mật đạo không tính là hẹp, có thể ba người mập mạp sóng vai cùng đi, một đường này đều uốn lượn xuống dưới, xâm nhập ngầm, sóng nước ẩm ướt lạnh lẽo.

Tiểu Trùng Tử ở phía trước dẫn đường, cười hì hì nói:

- Sư phụ nói qua cho ta, mật đạo này…

Vừa mới nói vài chữ, Cảnh Thái liền ngắt lời hỏi:

- Sư phụ?

- Sư phụ, chính là Quốc sư đương triều, Thịnh Cảnh đại pháp sư!

Tiểu Trùng giọng đầy tự hào mà thành kính, lập tức tiếp tục đề tài mới nói:

- Đây là vườn chơi đùa thời nhất thời không có ai phát hiện ra, nối thẳng tới Tây Giao, hẳn là từ tiền triều lưu lại, triều đại không ai biết được, ba mươi năm trước sư phụ muốn tiên đế xây dựng cải tạo biệt uyển ở Tây Giao, chính là vì mật đạo này.

- Sư phụ cẩn thận kiểm tra qua, mật đạo này xây dựng sửa chữa khéo léo, thông gió rất tốt, lại có nước ẩm, cơ bản không sợ lửa, Vạn Tuế cứ yên tâm đi, vào cũng rất an toàn. Còn nữa, chạy dọc theo đường đi sư phụ đều sớm đã bố trí kịch độc, trừa phi từ nhỏ được ăn thuốc giải, nếu không chỉ cần đi vào tới giữa, chết là không cần nghi ngờ.

Mật đạo là lưu lại để Hoàng đế chạy nạn, quốc sư không phải thần tiên đoán trước, lão tính không ra tình hình hôm nay, chỉ có điều dựa theo lẽ thường suy đoán, một khi muốn dùng tới nơi này, phía sau Cảnh Thái hơn phân nửa sẽ có truy binh… Độc, chỉ dùng độc để bóp chết truy binh. Về Cảnh Thái, Tiểu Trùng, từ nhỏ đã được Quốc sư cho uống qua thuốc đặc biệt, có thể nói là thuốc giải loại kịch độc trong mật đạo này.

Đi tới, Cảnh Thái nhíu mày:

- Lão… Vì sao không nói cho ta biết?

Tiểu Trùng thanh âm trong trẻo đáp:

- Sư phụ nói, chút việc nhỏ này không cần Vạn Tuế phải lo lắng, tự chúng ta ghi nhớ là được rồi.

Toàn bộ lời giải đáp không vấn đề, tuy nhiên hắn hiểu lầm ý tứ của Cảnh Thái, Hoàng đế thở dài:

- Ta không phải nói mật đạo, ta là nói ngươi… Còn nữa, Tiểu Đậu Tử có phải cũng giống ngươi không?

Tiểu Trùng gật gật đầu, trả lời vẫn một kiểu " sư phụ nói ":

- Sư phụ nói, dùng người như thế nào, dùng người nào trong lòng người đều biết, thì sẽ an bài, sẽ làm theo ý Hoàng đế là tốt rồi, nếu trước tiên biết được thân phận của chúng ta, bất luận thế nào sẽ khiến người khác nghi ngờ vô căn cứ, Tiểu Đậu Tử và ta giống nhau, hắn là sư huynh của ta…

Nói xong, Tiểu Trùng Tử tát vào miệng, giọng điệu khổ sở:

- Hắn chết cũng thật oan uổng.

Tiểu Đậu Tử chết quả thực oan uổng, Cảnh Thái giết hắn là bởi vì không thể để hắn " nghe được việc không nên nghe ", lại căn bản không biết Tiểu Đậu Tử là tâm phúc của Quốc sư.

Cảnh Thái cũng không để ý tới chút ngỗ nghịch nho nhỏ này, lắc đầu cười khổ:

- Đúng vậy! Giết lầm rồi, tại ta.

Mật đạo uốn lượn quanh co, tuy nhiên không có lối rẽ, đi đứng toàn bộ không cần lo lắng, Cảnh Thái không có võ công, tối nay trước sau hai lần hộc máu, nhưng thân thể của lão vô cùng tốt, hàng năm khi giữa hè, cách ba đến năm ngày đều đến hồ lớn Đông Giao bơi lội, bơi một buổi chiều không thấy mệt mỏi. Hiện tại khí huyết dần thông, bước chân cũng càng chạy càng nhanh, Trùng Tử gần như phải chạy mới có thể theo được, trong mật đạo đi được một lúc lâu, rốt cục bắt đầu chậm rãi hướng về phía trước, cuối cùng xuất hiện ở cửa không phải biệt uyển, mà là khu vườn rau diếu đặc biệt hơn mười dặm của gia đình nông dân vùng ngoại ô.

Khi đi ra, Cảnh Thái tùy tay xé một lá cây dưa chua nếm thử, ném xuống… Tới đây đối với lão, người trong hộ nông hoàn toàn không nhận ra, dường như đột nhiệt xuất hiện hai người căn bản không tồn tại, Tiểu Trùng quen thuộc, dẫn Cảnh Thái đến một căn phòng yên tĩnh nghỉ ngơi.

Mới đi vào giữa, Cảnh Thái liền đứng lại.

Căn phòng yên tĩnh thiết kế đơn giản, có một chiếc giường, một bàn án, bởi vậy trên tường treo một bộ chữ khá tốt cũng rất bắt mắt.

Không có câu đề tặng, lực bút lơ là, thậm chí có chút cong vẹo, Cảnh Thái nhận được đây là chữ Quốc sư viết. Tay Quốc sư thối rữa, viết chữ không được, viết rất ít, bình thường pháp chỉ đều dùng một kiểu bút.

Sáu chữ cái trên tường:

- Không sao, còn nhiều thời gian.

Nhìn ra được, tờ giấy hơi ố vàng, đã treo ở nơi này khá lâu…Giờ phút này, cao giọng hát vang, chân trời tờ mờ sáng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.8 /10 từ 4 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status