Hoạt sắc sinh kiêu

Chương 169: Nhục nhã (P1)


Nghỉ ngơi, Tiểu trùng Tử lại đưa Cảnh Thái vừa thay y phục thường ngày ra ngoài cách đó ba dặm, sau đó nói:

- Tiểu Trùng tử đi mời các vị đại thần tới nghênh giá, Vạn Tuế an tâm tĩnh dưỡng, ở đây đều là người mình, rất an toàn.

Đợi một lát các đại thần sẽ tới, cho nên mới cần đổi chỗ cho Hoàng đế, cửa ra của mật đạo người ngoài không thể biết được.

Nói xong, Tiểu Trùng Tử đi ra cửa, nhưng lại dừng bước, do dự một lát, lại quay đầu quỳ rạp xuống đất:

- Vạn tuế, có mấy câu thần không nên nói, nhưng không chịu được, người đừng trách thần.

Cảnh Thái đứng dậy:

- Sau này khi ở cùng một chỗ, không cần quỳ, không cần cảm tạ, không cần thật cẩn thận, có gì thì cứ nói ra, coi như Trẫm….cho dù trẫm nghe xong tức giận, chỉ có thể giết người khác cho hả giận, cũng sẽ không trách ngươi.

Thân tín của Quốc sư, trong mắt Cảnh Thái cũng là người một nhà.

Nói xong, Cảnh Thái đỡ Tiểu Trùng Tử đứng dậy:

- Nói xem, có gì vậy.

- Sư phụ rời khỏi lâu như vậy, đêm qua có người mạo danh ông ấy. Nô tài biết, Hoàng thượng lo lắng cho ông ấy, sợ ông ấy sẽ không trở về. Nô tài cũng lo, nhưng nô tài không sợ! Sư phụ là ai? Đường đường là Quốc sư Đại Yến, đệ nhất Trung Thổ. Có lẽ ông ấy không cẩn thận nên bị đạo chích đánh lén, bên cạnh có phiền toái nhất thời không thoát ra được, sư phụ nhất định sẽ không gặp chuyện gì, người có thể gây thương tích cho ông ấy, căn bản còn chưa sinh ra, Sư phụ nhất định sẽ trở về, Tiểu Trùng Tử đợi. Vạn tuế, ngươi cũng đừng sợ.

Khi nói chuyện, nước mắt cũng rơi xuống má, Tiểu Trùng Tử lấy tay áo lau, xoay người chạy ra nhà lớn, dắt ngựa từ trong nông trang ra, chạy tới Biệt uyển gọi người.

Một trận vó ngựa ù ù truyền đến, các đại thần trong triều đã tới, mà bất ngờ là, Cảnh Thái không hề tức giận hay nản lòng như trong tưởng tượng của mọi người. Quốc Sư chỉ là không rõ tung tích, ngay đến thái giám hay tiểu hòa thượng đều nhận định Quốc sư sẽ trở về, bản thân sao lại có thể uể oải như vậy? Hoa Tiểu Phi vẫn chưa trở về, bây giờ lại tuyệt vọng, không tránh khỏi có chút nóng vội.

Cảnh Thái quả thật đã tỉnh lại nhiều, quần thần nhìn thấy dáng vẻ của Hoàng đế như vậy, tất nhiên cũng cảm thấy vui mừng, nhất loạt quỳ lạy ho to vạn tuế, Cảnh Thái khoát tay áo, bảo mọi người bình thần, các đại thân thi nhau báo lên các tin tốt, phản loạn ở kinh sư hoàn toàn bình định, đến nay hoàn toàn yên ổn, đại quân trấn thủ bốn phương, nhưng không có ai dám nhắc tới hỏa hoạn ở Hoàng cung vẫn chưa dập tắt, và đội ngũ hốt hoảng bị tập kích bất ngờ.

Cảnh Thái nghe qua, liền nói ngay đến tình hình mình đang quan tâm:

- Thiên quyền có tin tức gì không? Minh Nhật sơn trang thế nào?

Minh Nhật Sơn Trang đã công chiếm thuận lợi, sau đó không thấy có tin tức gì, đại doanh không có khả năng xảy ra chuyện, nghĩ là không có gì để trình báo lên. Cảnh Thái không thể kiên nhẫn hơn, liền ra mệnh lệnh:

- Lập tức truyền lệnh qua hỏi, rốt cuộc đánh tan phản tặc chưa?

Sau đó, Cảnh Thái cũng không hỏi gia quyến của mình chạy nạn có thuận lợi không, nhìn lướt một lượt đám người đang quỳ dưới kia, giơ tay chỉ một võ quan trong đó:

- Gia Cát Tiểu Ngọc, ngươi đi theo ta.

Năm đó sau khi Tạ đại nhân qua đời không lâu, triều đình triệt bỏ hắn, và lập một Võ Di Vệ thay vào đó, Gia Cát Tiểu Ngọc là chủ quản nhậm chức không lâu, tuổi còn trẻ, nhưng ngẩng đầu tuổi mới 30 mà dáng người gầy yếu, ánh mắt hung ác nham hiểm.

Hắn nơm nớp lo sợ đi theo Cảnh Thái vào gian nhà sau, còn không đợi Hoàng đế mở lời, Gia Cát Tiểu Ngọc liền quỳ rạp xuống đất:

- Thần không làm tròn bổn phận, tội không thể tha, xin Vạn Tuế trách phạt.

Tình thành dân biến, phản tặc khởi sự, Võ Di Vệ phụ trách dò hỏi trong dân gian, một chút tin tức cũng không biết, bất luận thế nào cũng không thoát được tội.

Không ngờ Cảnh Thái nghe xong sửng sốt, liền cười nói:

- Ngươi không nói, Trẫm thật không nghĩ tới, tội của ngươi rất lớn.

Trong lòng Gia Cát Tiểu Ngọc thầm nghĩ " Ngươi sớm muộn gì cũng nghĩ tới. nhưng miệng lại trầm giọng nói:

- Thần có tội, không thể biện minh, xin Thánh Thượng giáng tội.

- Việc phạt lát nữa sẽ nói, ngươi cứ đứng dậy:

Cảnh Thái khoát tay, đợi Gia Cát đứng dậy lại tiếp tục nói:

- Truy vấn bè đảng như thế nào, không cần Trẫm chỉ bảo. Ngoài ra, còn có hai việc cần ngươi đi làm, tất cả những loạn dân tham dự bạo loạn tối hôm qua, cả ba đời không ai được phép còn sống sót, ta không quan tâm ông nội ở trong núi gửi cháu ở nông thôn, hay là gì, dù sao tất cả đều phải chết.

Dân biến bây giờ đã hoàn toàn bị trấn áp, vô số người chết dưới gót sắt, nhưng cũng rất nhiều người trốn được về nhà, người đông, Hoàng đế nhất định phải truyền chỉ đại xá, nhưng Cảnh Thái hễ nghĩ đến bọn họ còn có thể sống, trong lòng vô cùng không thoải mái.

Gia Cát Tiểu Ngọc cắn chặt răng, hơi cúi người xuống.

- Việc thứ hai, Trẫm không muốn thiên hạ này có có người thuộc dòng họ La, ngươi hãy hủy diệt dòng họ này cho Trẫm.

Cảnh Thái giọng điệu lạnh lùng.

Gia Cát Tiểu Ngọc sửng sốt nhưng sau đó lại kinh ngạc.

Nhất Phẩm Lôi thất bại, sinh ra oán hận, nếu không phải nguyên nhân này, quy mô của loạn dân ít nhất sẽ giảm đi một nửa, cái tên "La Quan" này, Cảnh Thái hận đến tận xương tủy, cay nghiệt muốn đánh Nam Lý, sau này lại không còn người Hán mang họ La, từ nay về sau sẽ chặt đứt dòng họ La.

Gia Cát Tiểu Ngọc tính cách âm trầm của, từ trong cổ họng cũng có chút khô:

- Vạn tuế…, Trong triều còn có ba vịđại nhân họ La. Không muốn còn có người họ La, rất khó hiểu sao?

Ánh mắt Cảnh Thái sáng ngời, nhìn thẳng vào Gia Cát Tiểu Ngọc,

- Thì sao? Không làm được à? Năm đó có những việc tương tự, Tạ đại nhân đã làm cho sóng yên bể lặng, thật sự rất gọn gàng.

Gia Cát Tiểu Ngọc thở dài, trầm giọng tuân mệnh.

Cảnh thái cười ha hả, vỗ vai hắn:

- Tội kia, phạt ngươi ba năm bổng lộc, ngoài ra giảm hai bậc quan,chức vụ không thay đổi cho nhà người lấy công chuộc tội. Cho ngươi thời hạn hai năm. Cần cái gì cứ nói, Trẫm đều điều cho ngươi, nhưng cần nhớ kĩ tám chữ: Hoàng đế Đại Yến, yêu dân như con.

Tám chữ như vậy, mười tám năm trước khi truyền chỉ tàn sát yêu tinh, hắn cũng từng nói với Tạ đại nhân.

Gia Cát Tiểu Ngọc đương nhiên hiểu được hàm ý bên trong, lại cúi người, lĩnh chỉ.

Cảnh Thái hiểu rất rõ, hai chỉ dụ này là những việc ngay cả hôn quân cũng không làm được, nhưng cái đêm ngày 8 tháng 9 chính là một đêm kinh hoàng, cho dù là vì lời nói của Tiểu Trùng Tử, lão tỉnh lại rất nhiều, nhưng trong lòng lại thấy rất khó chịu, buộc lão phải điên, không điên không được.

Sau khi điên lên, trong lòng thấy dễ chịu hơn nhiều, Cảnh Thái quay lại nhà chính:

- Đứng dậy cả đi, quay vào Biệt uyển, còn phải giải quyết nhiều việc lớn, đừng ai nghĩ ở trong này nhàn hạ.

Lúc đại quân khởi hành, Cảnh thái mới chú ý đến, đến ngênh đón mình là quân mã của Tây Giao Thiên Ki, không phải hai vệ Vũ Lâm, Thanh Ngưu, hơn nữa Thái tử vẫn cũng chưa tới ngênh giá. Hoàng đế hỏi người đứng bên cạnh, nhưng mấy đại nhân sắc mặt khó coi, trả lời ấp úng, là Tiểu Trùng Tử nắm chỗ trống, gật đầu đáp:

- Vạn tuế, chủ quản hai cung đều ở Biệt uyển, đợi đến đó người đích thân hỏi họ đi ạ.

Sắc mặt Cảnh Thái lại âm trầm, tạm thời không hỏi thêm gì nữa, ngừng một lúc lâu sau, đúng là đối với một số việc, hỏi trực tiếp chính chủ vẫn tốt hơn… Quy mô của biệt uyển so với Hoàng cung còn kém xa, nhưng cũng có thể coi là đầy đủ mọi thứ, từthẩm cung đến triều điện những thứ cần có đều có, Cảnh Thái vừa tiến vào đại điện đã thấy hai vị chủ quan bên trong, máu tươi đầm đìa, từ trán rỏ xuống cằm, da thịt lăn lóc, thương tích nhìn thấy ghê người.

Cảnh Thái nhíu mày, lão cũng có thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra, nói:

- Ta chịu nhục rồi?Phản tặc trăm phương ngàn kế, có, đã tính toán không quản việc gì, mai phục chẳng qua cũng chỉ là chuyện bình thương.

Nói chuyện bản lĩnh đi tới trước mặt hai người, hai tướng quân dũng mãnh đập đầu, dâng lên một tập sổ ghi chép:

- Mời Hoàng thượng xem.

Không cần truyền qua tay thái giám, Cảnh Thái nhận lấy, mở ra xem, là hai bản danh sách, trong đó có không ít tên lão biết, là hai vệ quan quân Thanh Ngưu và Vũ Lâm, từ Tướng quân, trung hãn tới Chúc Quan, Binh Tào tất cả đều có trong danh sách, mà tất cả tên quan quân đều có chức tước.

Cảnh Thái không hết ngạc nhiên:

- Tất cả quan tướng đều chết rồi sao? Đánh hết? thực lực của phản tặc mạnh vậy sao?

Nếu không như vậy, sao có thể có danh sách tất cả tên của các quan quân. Đã có thể tính sẽ mai phục, nếu phản tặc thật sự có năng lực có thể xóa sạch hai vệ quân, hiện tại Tình thành cũng sẽ tuyệt đối không yên tĩnh trở lại, nhất định còn đang huyết chiến.

Quả nhiên, Tướng quân lắc đầu, giọng điệu kịch liệt:

- Danh sách mà Vạn Tuế chứng kiến, đều không phải là những người bỏ mình trong chiến đấu, mà là tự vấn thấy tội nặng, không có mặt mũi nào bái kiến Vạn tuế, chỉ lấy tự sát để tạ tội.

Hai vệ quả thật là xuất ra một cái sọt.

Quan quân trong danh sách đều không phải là cam tâm tình nguyện tự sát, nhưng ai cũng biết Cảnh Thái tàn bạo, tự sát có lẽ còn có thể miễn tội chu di. Mặt của chủ quản hai vệ cũng không phải là bị thương do tác chiến, mà là tự mình sát thương tỏ thái độ không còn mặt mũi nào để gặp Hoàng đế.

Cảnh Thái hít một hơi thật sâu, đại loạn ở Kinh sư ban đầu ổn định, lòng người trong triều trong không yên, hai vị chủ quản cũng là tướng tài, Cảnh Thái trấn tĩnh lại một chút, chỉ cần Hoàng hậu, Thái tử không chết, lão cũng không định giết hai vị tướng quân này, tha cho họ lấy công chuộc tội, hẳn là có thể làm yên lòng các đại thần khác.

Cảnh Thái trở về Long Ỷ, ngồi ngay ngắn, tâm tình hơi loạn, cũng không suy nghĩ tìm từ, liền hỏi:

- Thái tử Nghiên sao? Hoàng Hậu chết rồi sao?

Tướng quân lắc đầu, còn chưa kịp nói, Cảnh Thái thoải mái lại:

- Chưa chết thì tốt, vậy là bị thương à? Hay hoàng nhi bị thương rồi?

Vũ Lâm tướng quân cắn răng, lấy lại dũng khí, mới nói:

- Chư vị Điện hạ tính mạng không sao, chư vị Quý phi nương nương cũng, cũng vẫn tốt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.8 /10 từ 4 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status