Kết hôn âm dương

Chương 103: Thân phận giả



Tôi giật mình quay lại là nhân viên bán hàng cô ta đang nhìn tôi với ánh mắt đầy miệt thị.

Tôi thấy mình trong gương trông thật nhếch nhác và bẩn thỉu. Cả người chỉ có một chiếc áo khoác người tinh mắt có thể nhìn ra không có nội ý bên trong. Điều quan trọng nhất là tôi có thể ngửi thấy mùi hôi thối trên mình.

Bây giờ chỉ thiếu cái bát với một cây gậy là tôi có thể ra ngoài đi xin ăn.

Tôi không nói bất cứ điều gì, cố gắng lấy thêm một vài bộ quần áo có thể mặc.

“Này, bỏ tay của cô ra đi, cô không biết tay mình bẩn đến mức nào sao, cô chạm vào rồi có ma nào dám mua nữa?” Nhỏ nhân viên bán hàng giận dữ nói, nhưng cô ta cũng không dám chạm vào tôi. Thứ nhất vì trông tôi rất bẩn và thứ hai trên tay tôi đang bế một đứa trẻ.

Cô ta giận dữ hét lên “Nếu cô còn làm thế nữa tôi sẽ gọi cảnh sát! Cô đang giữ gì vậy? Cô lấy đứa trẻ ở đâu? Cô là một kẻ buôn người!”

Cô ta run rẩy bỏ đi tìm điện thoại.

Tất nhiên tôi sợ cảnh sát.

Vì vậy, tôi bước thật nhanh tóm lấy tay cô ta, cô ta hít một hơi quay lại nhìn tôi đầy thách thức, có vẻ cô ta cũng không sợ tôi.

Nhưng thay vì đe dọa cô ấy, tôi rút điện thoại ra và để lên quầy.

“Thanh toán.” Tôi nói một cách bình tĩnh.

Cô ấy vừa hồi phục lại tinh thần nhìn tôi đầy nghi ngờ: “Cô có tiền không?”

Tôi nhìn lại cô ta đầy tự tin” tất nhiên là có”

“Những bộ quần áo này rất đắt, cô có chắc là mua được” cô ta vẫn nhìn tôi với ánh mắt nghi ngờ và có chút khinh khỉnh

“Tôi có thể mua được, kiểm tra mau đi” nếu không phải rơi vào bước đường cùng này thì tôi cũng là tiểu thư của một gia đình khá giả những thứ này chả lẽ tôi chưa từng nhìn qua!!!

Hành động của cô ta trông rất miễn cưỡng, nhưng cô ta cũng nhấc máy lên và quét lại lần nữa. Lần này tôi lấy rất nhiều quần áo, nên mất hơn 10 phút. Sau khi trợ lý cửa hàng quét xong, cô ta nói, “Tổng cộng 2347 nhân dân tệ.”

Điện thoại di động và tài khoản cũng là của Tiểu Tinh. việc sử dụng tài khoản của Cô ấy để quét tiền sẽ không thu hút cảnh sát. Ngoài ra, trong đó vẫn còn hơn 100.000ndt đủ để mẹ con tôi sống trong một thời gian.

Sau khi thanh toán hóa đơn, tôi ngồi trên ghế bên cạnh và dỗ dành đứa trẻ. Lúc này, nhân viên bán hàng không nói gì và giúp tôi đóng gói quần áo

Ra đến ngoài cửa tôi vẫn còn nghe thấy tiếng nói than thân trách phận ở đằng sau” chúa ơi con làm việc chăm chỉ cả năm trời cũng không bằng một người ăn xin”()

Tôi: “……”

Sau đó,, Tôi lại đến cửa hàng mẹ và bé và mua một số nhu yếu phẩm. Thật bất ngờ, hầu như tất cả các cửa hàng đều trông giống nhau. Khi tôi buoc vào họ nhìn thấy tôi, phản ứng đầu tiên là đuổi tôi đi, nhưng khi tôi muốn trả tiền, mọi người đã thay đổi.

Tôi không dám ở bên ngoài quá lâu, vì vậy tôi không có thời gian để chọn nó một cách cẩn thận. Tôi nhặt những gì tôi và con tôi phải sử dụng rồi bỏ đi ngay lập tức.

Tôi chọn một khách sạn nhỏ nằm trong hẻm để ở.

Không chỉ riêng tôi đứa trẻ cũng phải được tắm rửa cẩn thận.

Khi tôi bắt đầu tắm cho nó tôi đã rất choáng váng

Ừm …

Có rất nhiều điều để nói, nhưng tôi không biết phải nói gì.

Tại sao?

Bởi vì …

tôi nghĩ đó là con trai, nhưng hóa ra lại là con gái.

Haizz

Haizz

Haizz

Điều tôi lo sợ cũng đến

Điều khiến tôi khóc và cười nhiều nhất là đứa trẻ được sinh ra đã ba ngày và nó bò quanh tôi hơn một lần, và tôi không nhận ra rằng con tôi là con gái …

“Có vẻ như chúng ta không xứng đáng là cha mẹ của con…” Tôi thở dài.

Đứa trẻ nằm dưới nước một cách thông minh. Cô ấy là một đứa trẻ bình thường vào ban ngày. Tất cả các đặc điểm đều phù hợp với đứa trẻ mới sinh. Cả hai mắt đều không mở. Hầu hết, nó đang ngủ, nhưng không phải vào ban đêm, sau đó Thật dễ hiểu cảm xúc là gì

Tôi không biết cô ấy có nghe những gì tôi nói không.

Nhưng tôi thực sự cảm thấy rằng đối với đứa trẻ này cả Âm Thao và tôi đều rất hổ thẹn

Đột nhiên cánh cửa bị ai đó mở ra

Tôi vội vàng lắp bắp.

Hạ Doanh thật nhanh gắn liền với tôi.

Tôi ngay lập tức lấy lại bình tĩnh có hồn ma trên người, tôi có thể sử dụng sức mạnh bẩm sinh của ma để làm rối mắt mọi người để họ không thể nhìn thấy vẻ ngoài vốn có của tôi

Chỉ có cảnh sát mới đột nhập vào một cách thô lỗ như vậy

Họ xông đến chĩa súng vào mặt tôi. Tôi thận trọng lùi lại một bước “Đừng di chuyển tôi, tôi đang bế em bé!”

Vì vậy, họ không dám di chuyển khuôn mặt căng thẳng ra hiệu:

“Để đứa trẻ xuống!” Người cảnh sát mắng.

“Được.” Tôi khéo léo hợp tác và nhẹ nhàng đặt đứa trẻ vào bồn tắm. Một sĩ quan cảnh sát muốn đi tới đưa đứa trẻ đi, nhưng đứa trẻ này được sinh ra như một con quỷ hỗn hợp,!Nó đã không chờ cảnh sát đến đón con bé bật khóc.

Tôi thì thầm: “Để tôi ôm con?”

tôi giữ đứa trẻ bình tĩnh dưới ánh nhìn của mọi ánh mắt. Khi tôi ôm đứa trẻ, đứa trẻ ngừng khóc.

Mấy tên cảnh sát nhìn nhau.

Một lúc sau, có người nói: “Nó là con của cô à?”

“Tất nhiên rồi.” Tôi nhìn họ một cách khiêm tốn, và hỏi nhẹ nhàng nhưng hờ hững: “Đứa trẻ không phải con tôi chẳng lẽ bị bắt cóc? Tôi cũng muốn biết, các anh muốn làm gì khi đột nhập như thế này? Có nhầm lẫn gì không? Tôi chỉ là một phụ nữ có con nhỏ, các anh đang chĩa súng vào tôi, chuyện gì vậy?Luật pháp nào quy định cảnh sát có thể ngẫu nhiên đột nhập vào phòng của người khác và chĩa súng vào đầu một công dân vô tội? “

Tôi ra đòn tấn công phủ đầu cảnh sát.

Họ lúng túng thả súng xuống bất kể lý do họ đột nhập là gì cho dù họ bắt giữ kẻ chạy trốn La Hy hay đến để điều tra một nghi phạm buôn người – giờ họ cũng có thái độ rất e ngại.

Mấy tên cảnh sát cất súng ngắn và còng tay nói trong sự bối rối: “Chúng tôi … đang ở đây để kiểm tra chứng minh thư …”

Trước khi họ kết thúc, tôi ngắt lời họ.? “ các anh đến từ chi nhánh nào? Tôi muốn khiếu nại với bạn! “

Cho dù bây giờ tình huống là gì tôi cũng phải bình tĩnh không để lộ ra sơ hở gì

Cảnh sát sững sờ. Họ hẳn chưa bao giờ nghĩ rằng họ lại bị điều tra ngược lại.

Một lúc sau, có một cảnh sát nhỏ thông minh bên cạnh tên cảnh sát đang lúng túng kia, Biểu hiện của anh ta rất tàn nhẫn, và anh ta nói với tôi một cách thô bạo: “Kiểm tra thẻ ID, làm sao phải nói nhiều như vậy? Lấy nó ra và đưa cho chúng tôi xem! Nhanh lên! “

Cấp trên của anh ta cũng khôi phục lại tâm trạng và đi lại gần tôi “Ừ! Mang thẻ căn cước của cô ra”

Tôi mỉm cười khinh bỉ:” Hãy nhìn tôi xem có thể có thẻ căn cước không? “

Đây là phòng tắm.

Tôi đang mặc áo choàng tắm, tóc thì sũng nước. Đây rõ ràng là những gì tôi vừa làm sau khi tắm. Ai cầm chứng minh thư khi đi tắm?

Tôi hất cằm chỉ ra bên ngoài và nói: “Thẻ ID ở bên ngoài.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.9 /10 từ 250 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status