Khắc cốt ghi tâm
Chương 46
Chương 46: Cô muốn cảm ơn tôi thế nào
Hàn Duy Thái lái xe rất nhanh đến bệnh
viện.
Mới đang ở hành lang, Trân Thanh Lan
đã nghe thấy tiếng khóc trong phòng bệnh
của Trương Diễm.
Trân Thanh Lan bước nhanh hơn, mở
cửa phòng bệnh, hai y tá đều đang sắp
không giữ được cô, Trần Thanh Lan tới trước
giúp đỡ.
“Cô muốn làm gì vậy?” Trần Thanh Lan
không hiểu, lúc đi, cô vẫn chưa kích động tới
vậy, sao tỉnh dậy lại thành thế này rồi.
Thấy Trần Thanh Lan cô như tìm được
ngọn cỏ cứu mạng, nắm lấy Trần Thanh Lan
không buông, “Ở một mình tôi cảm thấy rất
sợ, nhắm mắt lại đều là những cảnh tượng đó.”
Trần Thanh Lan hiểu được tâm trạng cô
đang sụp đổ, vỗ vỗ lưng an ủi, “Sẽ qua thôi,
tất cả đều sẽ qua thôi.”
Thật ra trong lòng cô hiểu rõ, có bao lâu
nữa, có những vết thương, sẽ mãi không lành
lại được, có lúc thậm chí sẽ theo thời gian, sẽ
mọc rễ trong chính tâm hồn mình, đau khổ
cả đời.
“Cô chết rôi, thì chết, sẽ rất nhanh bị
người khác lãng quên, còn những người làm
tổn thương cô, vẫn sẽ có một cuộc sống vui
vẻ hạnh phúc, cô chết không ảnh hưởng tới
bất kì ai, chỉ có người thân đau khổ, kẻ thù thì
không.”
Khi Trương Diễm nói tới cái chết, cô nghĩ
tới bản thân khi trước, cô cũng đã từng muốn
chết, là đứa trẻ ngoài ý muốn đó đã giúp cô
vượt qua một năm khó khăn nhất.
Nghĩ tới đứa bé, trái tim cô lại đau đớn,
cô nhắm mắt lại, “Tôi đã từng trải qua, còn
đau khổ hơn cô, nhưng tôi vẫn sống, chỉ có
sống mới có cơ hội trừng phạt những người
làm tổn thương cô.”
Hàn Duy Thái đứng ngoài cửa, nhìn thấy
sự đau đớn từ trong ánh mắt Trần Thanh
Lan, tâm trạng trống rỗng.
Biết cô là một người phụ nữ đã xảy ra
nhiều chuyện, chỉ có điêu chưa bao giờ giống
như bây giờ, muốn hiểu rõ cô hơn, hiểu rõ
quá khứ của cô.
Rốt cuộc đã trải qua điều gì, mới có thể
nói ra những điều như vậy.
Trương Diễm được Trần Thanh Lan an ủi,
từ từ bình tình lại đôi chút, không nói chuyện
sông chết nữa, nhưng không chịu buông
Trần Thanh Lan ra.
“Tôi không muốn ở một mình.” Cô không
ngủ được, một mình là lại nghĩ ngợi lung
tung.
Trần Thanh Lan võ lưng cô, “Tôi không
bỏ cô đi đâu, tôi ở đây với cô.”
“Tôi muốn về nhà.” Cô luôn cảm thấy ánh
mắt người khác nhìn cô có chút khác lạ.
Cô không chịu nổi người khác chỉ trỏ bàn
tán về cô.
Trần Thanh Lan đồng ý, đưa cô ấy về nhà.
Nhưng lại không yên tâm cô ấy ở nhà
một mình, nhỡ đâu cô nghĩ ngợi lung tung,
bên cạnh không có ai cũng không được.
Đánh giá: 9.3 /10 từ 8 lượt.