Khu vui chơi đáng sợ

Chương 124: Hỏi đáp tử vong (hoàn)


"Chính xác!" Một lúc lâu sau Mr. Vưu mới công bố đáp án, điểm số trên bàn điều khiển cũng theo đó tăng lên, điểm số của Phong Bất Giác lúc này đã là 120.

Khán giả bùng nổ một tràng hoan hô và tiếng vỗ tay, người phụ trách âm nhạc cũng phát một đoạn nhạc nền với tiết tấu nhanh, ánh đèn cũng theo đó lóe lên một hồi.

"He he, tuyển thủ số một xem ra đang ở trạng thái tốt." Mr. Vưu cười nói: "Vậy thì, tiếp theo anh ta sẽ phải đối mặt với câu hỏi số bốn." Gã đốt tấm thẻ câu hỏi số ba, liếc nhìn câu hỏi mới một cái, vẻ mặt cười gian xảo, nhìn Phong Bất Giác nói: "Câu hỏi này, trị giá 120 điểm!"

Khán giả ồ lên, Tiểu Thán và mọi người cũng kinh ngạc.

"Tuyển thủ số một, bốn người các cậu…" Mr. Vưu nhìn xung quanh: "Mục đích căn bản của các cô cậu là sinh tồn, chứ không phải cạnh tranh. Trong vòng hai, ai thắng không quan trọng, điều thực sự quan trọng nhất chính là người thắng sẽ chọn ai vào Trận giác đấu." Mr. Vưu nói: "Điểm số của tuyển thủ số hai, ba, bốn lần lượt là 0 điểm, 20 điểm và 0 điểm. Có thể nói rằng, bây giờ cậu đã có ưu thế tương đối lớn. Chỉ cần họ từ bỏ ở ngay câu hỏi thứ hai thì có thể đảm bảo vị trí thứ nhất cho cậu."

"Ý ông là tôi không cần thiết phải mạo hiểm điểm số có thể về không mà đi tiếp phải không?" Phong Bất Giác hỏi.

Mr. Vưu đáp: "He he! Tôi chỉ giúp cậu phân tích tình hình thôi, nếu cậu là người phụ trách lên kế hoạch trong số bốn người thì tôi nghĩ các đồng đội của cậu cũng sẽ vui vẻ phối hợp thôi."

"Ông nói là đồng đội? Ha ha, nếu ngay từ đầu ông đã biết mục đích của chúng tôi là cả đội sống sót, chứ không phải tranh hạng nhất." Phong Bất Giác thay đổi vẻ mặt, ném về phía đối phương một nụ cười lạnh tà ác, dường như thực sự đã bị Joker đoạt xác, ngữ khí nói chuyện cũng thay đổi: "Vậy thì tôi muốn hỏi thử xem, sắp xếp chỉ hạng nhất mới nhận được phần thưởng có ý nghĩa gì chứ? Chúng tôi là một đội, ai có được phần thưởng có khác biệt gì chứ?"

"Ơ… Cái đó…" Mr. Vưu ngập ngà ngập ngừng, gã không phải là bị hỏi trúng tim đen mà là không muốn trả lời.

"Còn nữa, chỉ cần nhắc tuyển thủ khác thì tuyển thủ đó sẽ bị trừ điểm, quy định này rõ ràng cũng là thiết kế giành cho hình thức hợp tác đội ngũ. Nếu trong một trò chơi cạnh tranh với nhau, giữa các tuyển thủ sẽ không nhắc nhở lần nhau, căn bản không cần loại hạn chế này." Phong Bất Giác cười lạnh, "Hừ, xin hỏi có phải tôi có thể đưa ra một giả thiết như vậy không…" Anh giơ một cánh tay lên, chỉ vào tiêu đề chương trình hiển thị trên màn hình lớn, "Hỏi đáp tử vong, chương trình này bề ngoài là trò chơi bốn tuyển thủ tranh giành hạng nhất, nhưng trên thực tế lại là một trò chơi sinh tồn cho cả đội."

Phong Bất Giác dứt khoát ngồi thẳng lên, chỉnh lại micro nói: "Mỗi vòng đều sẽ có người vào Trận giác đấu, nhưng chưa chắc sẽ dẫn đến cái chết. Trận giác đấu chỉ là thí luyện sau khi kết thúc mỗi vòng, người chưa đạt được điểm số cao nhất đều có khả năng vào trong… Nói một cách đơn giản, không trả lời được cũng không sao, người có năng lực chiến đấu mạnh vẫn có thể vào được vòng sau." Phong Bất Giác nghiêng đầu, khuỷu tay chống lên bàn điều khiển, chăm chú nhìn đôi mắt lóe lên bất định của Mr. Vưu, nói: "Cho nên, cho đến bây giờ những thứ chúng tôi đã trải qua chỉ là bước đệm và tích lũy cho vòng cuối cùng của trò chơi này, vậy có lẽ là vòng ba, vòng năm gì đó… Tôi cũng không biết… Tóm lại, đến vòng cuối cùng mới thực sự là 'Hỏi đáp tử vong', còn lúc đó…" Phong Bất Giác lại dựa vào ghế tựa: "Tất cả 'điểm số' tích lũy được từ trước đó sẽ có tác dụng vô cùng quan trọng nào đó mà tôi không thể ngờ tới ở thời điểm này."

Trường quay lặng ngắt như tờ, ngoài một vài loài quái vật lúc nào cũng phát ra âm thanh, ví dụ như các khán giả là yêu quái nấc cụt, thì tất cả hoàn toàn cảm thấy vô cùng kính nể.

Mr. Vưu cầm micro, nhân viên phụ trách chiếu một cột sáng rực rỡ xuống người hắn. Gã đi đến trước quay phim, khuôn mặt dần lộ ra sự phấn chấn và ý cười: "Các vị khán giả, tuyển thủ số một cậu ta…" Giọng Mr. Vưu lần này khi nói rất thấp, chẳng qua bởi vì giờ khắc này cực kỳ yên tĩnh, tất cả mọi người đều nghe thấy rất rõ ràng: "Cậu ta đã đoán được sự thay đổi quy tắc của vòng ba… Điều này..." Gã bỗng nhiên cất cao giọng: "Đây là điều chưa từng có trước đây! Tất cả chúng ta hãy cùng vỗ tay hoan hô cậu ấy!"

Khán giả sôi trào, vỗ tay, huýt sáo, một trận quỷ khóc thần gào, trong đó còn có cả tiếng tru tréo của người sói.

Mr. Vưu lắc lư thân hình mập mà lùn của gã đến trước bàn điều khiển của Phong Bất Giác: "Nhưng rất đáng tiếc, bây giờ tôi không thể nói cho cậu biết quy tắc cụ thể của vòng cuối cùng."

"Tôi nghĩ tôi đã biết đủ rồi." Phong Bất Giác nói: "Tóm lại, câu thứ tư, 120 điểm, tôi chọn trả lời câu hỏi."

"Mời nghe câu hỏi!" Mr. Vưu giơ tấm thẻ câu hỏi lên nói: "Trong bốn nhân vật dưới đây, ai giàu có nhất…" Gã hơi ngưng lại: "A. Tony Stark; B. Bruce Wayne; C. Uncle Scrooge; D. Forrest Gump."*

(*) Tony Stark: Anthony Edward Stark (Người Sắt) là một nhân vật do Robert Downey Jr. thủ vai trong nhượng quyền điện ảnh Vũ trụ Điện ảnh Marvel (MCU).

Bruce Wayne: Người Dơi Batman là một nhân vật hư cấu, một siêu anh hùng truyện tranh được tạo ra bởi họa sĩ Bob Kane và nhà văn Bill Finger.

Uncle Scrooge: là một nhân vật hư cấu được tạo ra vào năm 1947 của Walt Disney, nhân vật này là chú của vịt Mc Donal

Forrest Gump là một bộ phim của điện ảnh Hoa Kỳ về cuộc đời của Forrest Gump, một người có chỉ số IQ là 75. Nội dung của bộ phim trải dài xuyên suốt một thời kỳ lịch sử của nước Mỹ.

Phong Bất Giác lập tức ấn phím C, Mr. Vưu không nhanh không chậm nói: "Đáp án của cậu là Uncle Scrooge?"

"Đương nhiên, chú vịt đó và ba người còn lại không phải cùng một cấp bậc."

"Trả lời…" Sau khi ngưng lại như trong dự liệu, Mr. Vưu nói: "Chính xác!" Điểm số của Phong Bất Giác đã đạt đến 240 điểm, trường quay toàn là tiếng vỗ tay vang dội.

Mr. Vưu đốt tấm thẻ câu hỏi thứ tư, liếc nhìn câu hỏi số năm, nói: "Tuyển thủ số một, nếu bây giờ tôi nói với cậu, câu hỏi số năm vô cùng, vô cùng khó trả lời, cậu có từ bỏ không?"

"Ông nói điểm số của câu hỏi trước đi." Phong Bất Giác đương nhiên không dễ dàng bị đối phương qua mắt.

"Giá trị của câu hỏi này là…" Vẻ mặt Mr. Vưu bỗng nhiên trở nên có chút cổ quái, "Một nghìn điểm giá trị thành thạo."

Khán giả và khách mời đều không có phản ứng quá lớn, nhưng bốn người chơi sau khi nghe xong câu này đều biểu hiện vẻ mặt khó tin.

"Cái gì… Giá trị thành thạo?" Phong Bất Giác hỏi thăm dò.

"Phí lời, cậu nói giá trị thành thạo gì cơ?" Mr. Vưu mở hai tay ra, cười với ống kính, khán giả cũng rộ lên tràng cười.

"Tôi muốn trả lời!" Phong Bất Giác kiên định nói: "Đọc câu hỏi đi." Anh chỉ thấy lạ khi trong phó bản này, giá trị thành thạo cũng được coi là một khái niệm bình thường.

"Hừ…" Mr. Vưu cười lạnh một tiếng, lấy thẻ câu hỏi ra: "Cho đến nay, trong "Khu vui chơi đáng sợ" cậu mới chỉ đạt được một cấp đánh giá sợ hãi…"

"Ông nói cái gì?" Phong Bất Giác mở to hai mắt, dường như là ngắt lời Mr. Vưu theo bản năng.

"Sao thế? Có vấn đề gì à?" Mr. Vưu hỏi, ngữ khí thoải mái.

"Rốt cuộc chuyện này là thế nào…" Phong Bất Giác vừa hỏi vừa thử thăm dò đứng lên, nhưng Mr. Vưu đã khẽ vẫy ngón tay, một luồng sức mạnh khổng lồ vô hình kéo anh về chỗ ngồi.

"Ai cho cậu đứng lên?" Mr. Vưu nói với giọng điệu như dạy dỗ trẻ con: "Nghe nói đọc hết câu hỏi đã."

Lúc này, Tiểu Thán, Bi Linh và Tự Vũ đều cảm nhận được cảm giác đè nén khó nói được thành lời, bầu không khí trên sân khấu này đã khác rồi, trở nên áp lực mà khủng khiếp…

Mr. Vưu đọc tiếp câu hỏi trong tay gã: "Cho đến nay, trong "Khu vui chơi đáng sợ" cậu mới chỉ từng đạt được một cấp đánh giá sự sợ hãi, xin hỏi đó là… A. Cả Người Gan Dạ; B. Dũng Cảm Đáng Khen; C. Hoảng Hốt Lo Sợ; D. Run Như Cầy Sấy."

Phong Bất Giác nhìn Mr. Vưu với vẻ mặt nghi ngờ, chậm rãi đưa tay ra, ấn nút đại diện cho lựa chọn A. Mr. Vưu còn chưa kịp tuyên bố đáp án anh đã nghe thấy nhắc nhở hệ thống: [Bạn nhận được 1000 điểm giá trị thành thạo]

"Chẳng lẽ ông là Diễn sinh giả?" Phong Bất Giác đè thấp giọng hỏi, phản ứng đầu tiên của anh là cái này, nhưng anh đã sai.

"Cậu nghi ngờ tôi là loài sinh vật còn có trình độ tư duy thấp hơn cậu?" Mr. Vưu cười nói: "He he he… Đừng đùa kiểu này chứ?" Ông ta đốt tấm thẻ câu hỏi đi, lấy ra tấm tiếp theo: "Câu thứ sáu, trả lời đúng phần thưởng là, một tấm giấy thông hành của 'Thế Giới Lý' trong "Khu vui chơi đáng sợ"." Gã nói, rồi khẽ động ngón tay, khoảng giữa ngón trỏ và ngón giữa xuất hiện một tấm thẻ nhỏ màu đen, "Nếu trả lời sai, vũ khí linh năng của cậu sẽ biến mất."

Đầu óc Phong Bất Giác nhanh chóng suy nghĩ… Từ khi phó bản bắt đầu cho đến bây giờ, các hiện tượng bất thường không ngừng tích tụ, dường như trong khoảnh khắc này sẽ khiến tất cả mọi thứ xảy ra sự thay đổi về chất, "Đủ rồi." Một giọng nói xa lạ vang lên.

Đó là một người đàn ông mặc âu phục, để tóc màu nâu, ông ta bỗng nhiên xuất hiện giữa sân khấu, đang đứng sau Mr. Vưu cách tầm một mét.

Khoảnh khắc đó, vẻ mặt Mr. Vưu khựng lại, nụ cười cứng đờ trên mặt. Ba người trên hàng ghế khách mời giống như đang bày trò cười trong văn phòng bỗng nhiên nhìn thấy lãnh đạo bước vào, cả tư thế và vẻ mặt đều thay đổi hoàn toàn. Khán giả trong trường quay cũng lặng ngắt như tờ.

Quả lựu đạn hạng nặng đáng sợ đã xây hoàn tất, chỉ chờ châm lửa… sẽ nổ tung cả trường quay.

Simon đứng sau lưng Mr. Vưu, từ trên cao nhìn xuống cổ tên mập đó: "Cậu chuẩn bị nói gì sau lưng tôi thế?"

"He… He he… Không dám… Không dám." Mồ hôi Mr. Vưu từ trong mũ chảy ra như thác nước, hai từ căng thẳng và sợ hãi đều viết hẳn lên mặt.

Simon lại chuyển ánh mắt sang phía quay phim. Hắn không nói lời nào, chỉ một ánh mắt, tên u linh nửa trong suốt đó đã phát ra tiếng kêu rên thống khổ tột cùng, toàn thân phủ lên một tầng ánh sáng mạnh, sau đó nổ tung như pháo hoa, hồn phi phách tán. Người quay phim trước mặt đương nhiên cũng nổ tung.

"Lũ cá tạp nham cút hết ra ngoài." Simon dùng âm lượng không cao cũng không thấp, thứ ngữ khí không cho phép nghi ngờ, đứng giữa sân khấu nói một câu như vậy.

Yêu ma quỷ quái trên hàng ghế khán giả giống như người gặp ma, phát ra các loại tiếng kêu như heo bị chọc tiết, lộn nhào, gà bay chó sủa đổ ra các lối cửa ra. Nhất thời bụi trần cuồn cuộn, máu thịt văng tung tóe, khung cửa ở các lối ra đều bị làm hỏng cả. Thậm chí còn có con phá tường ra và có con chui xuống đất chạy trốn.

Chưa đến ba mươi giây ngắn ngủi, toàn bộ trường quay chỉ còn lại bốn người chơi, Simon, Mr. Vưu và ba vị khách mời trên hàng ghế khán giả.

"Đã lâu không gặp, người anh em Simon, ha ha ha…" Hephaestus cười tiến lại gần.

Nhưng Simon chỉ nhàn nhạt trả lời: "Là cậu à… Hàng tôi đặt thế nào rồi?"

"Á… Anh cũng biết đấy, người anh em, chế tạo vũ khí thích hợp với anh rất rắc rối, hơn nữa chúng ta đã giao hẹn khi kết thúc thế kỷ hai mươi mốt mới giao hàng…"

"Nhưng tôi thấy hình như cậu rất rảnh mà?" Hắn cắt ngang.

"Hiểu rồi! Hiểu rồi! Tôi biến mất ngay đây! He he! Anh cứ tự nhiên, he he…" Hephaestus nói vậy rồi biến mất thật.

"Không ngờ cô cũng đến những nơi như thế này." Simon lại chuyển sang nhìn Lucifer.

"Hừ…" Cô ta hừ lạnh một tiếng, "Ông quản nhiều chuyện thật đấy."

"Tôi đây cũng chỉ là làm việc công thôi." Simon trả lời: "Nếu như cô có chuyện riêng gì muốn nói với tôi…"

"Hừ!" Lucifer không nghe ông ta nói hết đã biến thành một làn khói đen rời đi.

"Nhìn tôi làm gì?" Tiếp theo đó là thiếu gia Pestilence đối mặt với ánh mắt của Simon: "Tôi chỉ xem thôi không nói gì cũng không được à?"

"Cậu đã đặt cược." Simon đáp.

"Nhân viên cấp cao căn bản đều đặt cược." Pestilence dáng vẻ vô tội.

"Tôi là trọng tài." Simon tiếp lời.

"Đó là vì không ai đánh được anh, nhưng…"

"Còn nhưng gì nữa?" Simon trầm giọng nói.

"Được được… Tôi sai, tôi sai, được chưa, tôi đi là được chứ gì." Pestilence ho khụ hai tiếng, hóa thành ánh sáng đen rồi đi.

Ánh mắt Simon một lần nữa chuyển về nhìn Mr. Vưu, "Được rồi, mời anh giải thích, chuyện này là thế nào?"

"À… Vị đại ca này, tôi có thể hỏi rốt cuộc tình huống này là sao?" Phong Bất Giác vẫy tay về phía Simon, vẻ mặt chân thành xen vào hỏi.

Simon liếc nhìn Phong Bất Giác, sau đó búng tay một cái, một giây sau, bình SCP-500 liền xuất hiện trong tay, hắn ném thuốc cho Phong Bất Giác, nói: "Các cô cậu đã vượt map rồi."

Phong Bất Giác đón lấy chai thuốc bay tới, cũng không xem kĩ thuộc tính, lập tức hỏi: "Chuyện này rốt cuộc là sao chứ? Phó bản này…"

"Cậu yên tâm, tôi bảo đảm tình huống này sẽ không xảy ra một lần nào nữa, ít nhất thì trong thời gian ngắn sẽ không xảy ra…" Simon nói xong câu này, bốn người chơi đều hóa thành ánh sáng trắng bị cưỡng chế truyền tống đi.

...

Trong không gian đăng nhập, Phong Bất Giác lập đội truyền tin: "Mọi người đều bị truyền tống rồi sao?"

Tiểu Thán tiếp lời: "Đúng vậy."

"Phó bản vừa rồi là sao vậy?" Giọng Bi Linh cũng xuất hiện.

Giọng Tự Vũ vang lên: "Hình như là giữa các boss trong phó bản đó nảy sinh mâu thuẫn, sau đó đuổi chúng ta đi à?"

Tiểu Thán nói: "Kỳ lạ thật. Ở đây chỗ tôi hiển thị nhiệm vụ hoàn thành là 0/0, nhưng phần thưởng vượt map thì rất đầy đủ, đây là bug gì à?"

Phong Bất Giác nói: "Người đàn ông mặc đồ tây bỗng nhiên xuất hiện đó… Nghe giọng điệu của ông ta thì hình như là GM, làm không tốt chúng ta sẽ gặp phải chuyện lớn đó."

"Vậy phải làm sao bây giờ?" Tiểu Thán hỏi.

"Cái gì mà làm sao? Thưởng vượt map lấy được rồi đó thôi? Cậu tìm chăm sóc khách hàng hỏi, có lẽ cũng không được gì, cậu không thể báo cáo nói là… chơi được một nửa thì qua được map quá dễ dàng chứ." Phong Bất Giác nói.

"Bất Giác, đến bây giờ tất cả đánh giá mức độ sợ hãi đều là 'Cả Người Gan Dạ' ư?"

"Công hội trưởng, không phải là anh bật Plug-in* đấy chứ?" Bi Linh nói tiếp.

(*) Plug-in: Một phần mềm mở rộng trình duyệt cho phép sửa đổi giao diện, chặn quảng cáo và quản lý cookie.

"À… Cái đó à…" Phong Bất Giác vẫn chưa nghĩ xong phải trả lời câu hỏi này thế nào, anh và hai cô gái đó không quen thân lắm, chỉ là bạn bè quen biết chưa được bao lâu trong game mà thôi. Chẳng lẽ thẳng thắn nói ra chuyện mình mắc bệnh về não bộ ra ư?

Nhưng anh nghĩ một hồi, giả sử bây giờ bịa ra một lý do lấp liếm cho qua, cho dù lý do này tạm thời chấp nhận được, nói không chừng họ cũng sẽ nghe ngóng được sự thật từ phía Tiểu Thán… Đắn đo một hồi, Phong Bất Giác mới nói: "Không phải là Plug-in, đương nhiên cũng không phải là tiêm thuốc trấn tĩnh gì khi chơi game… Tôi chỉ là, không cảm nhận được sự sợ hãi."

Vừa nói xong, Tự Vũ và Bi Linh đương nhiên sẽ muốn hỏi tiếp.

Phong Bất Giác liền nhanh chân nói tiếp trước khi hai cô gái đưa ra câu hỏi: "Nhưng vì sao lại như vậy, thứ lỗi tôi không thể nói được, hai cô cũng đừng đi hỏi Tiểu Thán. Cứ coi như là chút riêng tư của tôi đi, hy vọng hai cô có thể giữ bí mật này."

Sau một khoảng im lặng, Tự Vũ nói: "Được rồi, chúng ta không nhắc đến chuyện này nữa."

Nghe cô nói vậy, Bi Linh cũng tiếp lời: "Tôi không có ý kiến, yên tâm đi, tôi cũng biết giữ mồm giữ miệng lắm."

"Ừm… cảm ơn, vậy hôm nay chúng ta giải tán ở đây thôi." Phong Bất Giác nói.

"Được thôi, tôi cũng mệt rồi, giải tán thôi." Tiểu Thán đáp.

Tự Vũ và Bi Linh cũng nói chuẩn bị offline, bốn người tạm biệt nhau rồi lần lượt thoát game.

...

Thời gian lặng lẽ đếm ngược, mấy phút trước, tại hiện trường ghi hình Hỏi đáp tử vong.

Simon nhìn xuống Mr. Vưu nói, "Ai cho phép cậu mang họ đến Hỏi đáp tử vong? Cậu định không làm tiếp chương trình này nữa đúng không?"

"Ừm… Chỉ là đến ghi hình ảo, họ sẽ không chết thật đâu…" Mr. Vưu dường như muốn giải thích.

"Vừa rồi cậu định làm gì?" Simon hỏi.

"Là do tên Woody phạm quy trước! Hắn để Phong Bất Giác mới cấp mười mấy đã vào được Thế giới Phích Lịch, dễ dàng có được vũ khí linh năng." Mr. Vưu trực tiếp giải thích.

"Ý cậu là, cậu đang giúp tôi sửa lại một vài hậu quả do phạm quy tạo ra?" Simon hỏi.

Mặt Mr. Vưu đã tái mét, gã biết trong câu nói này ẩn chứa cái bẫy cực kỳ nguy hiểm. Nếu gã trả lời là "có", thì có nghĩa là mình đang lạm dụng quyền lực của trọng tài. Với tính cách của Simon, chỉ cần cho hắn một lý do đủ thuyết phục, đừng có nói là bán thần, cho dù là chân thần hắn cũng dám giết.

"Không!" Mr. Vưu nói: "Tôi tuyệt đối không có ý đó."

"Cậu tặng cho cậu ta 1000 điểm giá trị thành thạo, sau đó lại chuẩn bị cướp đi vũ khí linh năng của cậu ta, tự cho rằng làm vậy có thể giải quyết đúng không?" Simon nói: "Cậu thấy nếu biết được cậu ra vẻ thể hiện như vậy Woody sẽ làm thế nào?"

"Ơ…" Mr. Vưu nhất thời nghẹn lời.

Simon lạnh lùng nói: "Anh ta sẽ không hề ho dự ném cái tên cậu đánh cược đó xuống địa bàn của Diễn sinh giả cấp 1, đem thực lực của cậu ta trừ hẳn mười level."

"Nhưng… Nhưng…" Mr. Vưu vẫn còn muốn nói gì đó.

"Phong Bất Giác có được vũ khí linh năng chẳng có gì không thỏa đáng cả, với thực lực của cậu ta hoàn toàn không cần phải đợi đến cấp ba mươi mới có được. Đó là phán quyết với tư cách là trọng tài của tôi." Simon nói: "Bắt đầu từ bây giờ, mấy trò vặt vãnh của mấy người các cậu cũng nên dừng tại đây thôi." Hắn hừ lạnh một tiếng: "Tôi đã sửa hệ thống xong, cửa sau Woody để lại đã không còn tồn tại nữa. Các cậu đừng hòng can dự vào được, dù chỉ là một giây."

Simon nói, đi về phía máy quay tại vị trí cố định trên sân khấu, hắn đứng trước ống kính, ánh mắt lạnh lẽo như lưỡi dao sắc nhọn: "Ván cược bây giờ mới chính thức bắt đầu, ai còn dám vươn tay ra trên bàn, tôi sẽ chặt đứt tay người đó."
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status