Khu vui chơi đáng sợ

Chương 125


"Tay cậu không sao chứ?" Phong Bất Giác hỏi.

"Hả? Đương nhiên là không sao rồi, cho dù có sao thì cũng chỉ là chuyện của nhân vật trong game thôi." Tiểu Thán đáp, "Anh Giác, anh gọi điện thoại đến không phải chỉ để hỏi tôi chuyện này thôi đấy chứ? Tôi còn đang phải trực đây."

Buổi chiều hôm sau, Phong Bất Giác ở nhà gọi điện cho Tiểu Thán.

"À, đương nhiên là không rồi, tôi chỉ tiện thì hỏi thôi." Phong Bất Giác lập tức bắt đầu chuyện chính: "Là thế này hôm nay tôi ra ngoài bàn chuyện hợp tác không liên quan đến viết lách với biên kịch."

"Cái gì?"

"Ngày kia, tức là thứ bảy tuần này. Tôi phải đến đài truyền hình ghi hình một chương trình, bên đó đi lại không tiện lắm, hôm đó chắc cậu được nghỉ đúng không, đến làm tài xế cho tôi được chứ?" Phong Bất Giác nói.

"Hả?" Tiểu Thán hơi ngẩn người, sau đó hét lớn: "A?"

"Cậu làm gì vậy?" Giọng điệu Phong Bất Giác vẫn hết sức bình thường, "Mất hồn nên lấy hộp nuôi cấy vi khuẩn làm thạch trái cây ăn rồi à?"

"Cuối cùng anh cũng chịu lên truyền hình rồi à anh Giác? Anh muốn nổi tiếng sao?" Tiểu Thán hưng phấn hỏi.

"Không phải."

"Aigu! Sau này cuối cùng anh cũng có thể nằm mà kiếm tiền được rồi."

"Câu này của cậu hình như là nói tôi sắp kiếm tiền bằng nghề khác không bằng…"

"Ý tôi là cuối cùng anh cũng có thể sống như những tác gia lớn nằm trên tiền nhuận bút, không cần hàng tháng kỳ cạch gõ chữ nữa."

"Cho nên tôi đã nói là không phải rồi." Phong Bất Giác nói: "Không có gì thay đổi cả, cậu nghĩ nhiều rồi."

Tiểu Thán hưng phấn đến mức hoàn toàn bỏ qua lời phủ định của Phong Bất Giác, cậu ta lại hỏi: "Đúng rồi! Là chương trình gì vậy? Anh Giác."

"Tôi là biên kịch." Anh bình tĩnh trả lời.

"Hả? Tôi biết mà, tôi muốn hỏi anh lên chương trình nào?"

"Tôi là biên kịch." Phong Bất Giác lặp lại lần nữa.

"Hả?" Tiểu Thán dường như lại lâm vào bế tắc rồi.

"Haizzz…" Phong Bất Giác thở dài thật sâu, "Chương trình đó tên là 'Tôi là biên kịch', là một chương trình giải trí theo cơ chế đấu loại trực tiếp lẫn nhau giữa các người chơi."

"Ồ? Vậy ngoài anh ra còn có ai tham gia nữa?" Tiểu Thán nói.

"Không biết cũng không hỏi." Phong Bất Giác đáp.

Tiểu Thán đập bàn cười to: "Ha ha… Anh Giác, anh ngầu vch."

"Không biết là vì thông tin các người chơi khác được bảo mật." Phong Bất Giác nói: "Không hỏi là vì dù có hỏi cũng không có tác dụng gì… Cá nhân tôi hy vọng chỉ thi một vòng thôi, bị loại ngay vòng đầu, đỡ phải đi thêm nữa."

"Đừng mà! Khó khăn lắm mới có cơ hội lên ti vi…"

"Kẻ hèn này không thích xuất hiện ở mấy chỗ đông người, để lại quá nhiều tài liệu hình ảnh không phải là điều tôi muốn…" Phong Bất Giác nói: "Thực sự là vì thù lao cho lần xuất hiện này cũng cao… Nên tôi mới…"

"Anh Giác anh đã nói với Bao đại nhân chưa?" Tiểu Thán nói.

"Chưa, dù sao thì tôi có nói rồi cậu cũng sẽ gọi điện thoại cho cậu ta, cho nên cứ để cậu nói đi." Phong Bất Giác hơi ngưng lại một lát rồi lại nói tiếp: "Tôi nhấn mạnh là, cậu nói với Bao đại nhân chuyện này là được rồi, đừng có nói lung tung khắp nơi."

"Sao lại… Thế được chứ?" Tiểu Thán nâng cao giọng trả lời.

"Nhớ khi tôi xuất bản cuốn sách đầu tiên, cả bà chủ hàng hoa quả cách nhà cậu năm sáu con phố cũng biết chuyện." Phong Bất Giác nói.

"Ha… ha ha… Chuyện đấy à…"

"Vậy, cứ chốt như thế nhé, trưa thứ bảy cậu lái xe qua đón tôi. Sau đó không còn chuyện gì của cậu nữa, sau khi kết thúc tôi tự về được rồi, dù sao thì thẻ giao thông công cộng của tôi cũng vẫn còn tiền." Phong Bất Giác nói.

"Tôi có thể vào trường quay xem được không?" Tiểu Thán hỏi.

"Không được."

"Thật là…"

"Không được."

"Được thôi." Tiểu Thán thất vọng nói: "Vậy chương trình đó khi nào thì được chiếu?"

"Không biết."

"Thôi bỏ đi, tôi tự lên mạng search vậy."

"Cậu tiếp tục ca trực đi… Buổi tối nói chuyện." Từ đầu đến cuối Phong Bất Giác vẫn giữ nguyên giọng điệu uể oải.

"Được, bye bye."

"Tạm biệt."

Sau khi tắt điện thoại, Phong Bất Giác lại thở dài thật sâu: "Ừ… Chỉ có thể cầu mong tên nhóc này dừng lại đúng lúc thôi."

Hai tiếng sau… Có người gõ cửa.

Phong Bất Giác đáp lại một tiếng "Tới đây" rồi đi về phía cửa, ai ngờ anh vừa đi ra cửa, người bên ngoài đã cầm chìa khóa mở cửa.

"Tôi nói… Dì Lưu… Nếu dì không định đợi tôi mở cửa thì sao còn gõ cửa làm gì chứ…" Phong Bất Giác hỏi.

Người đang đứng ở cửa chính là bác gái Lưu chủ nhà: "Đám thanh niên các cậu cũng có riêng tư chứ, nhỡ chẳng may cậu giữ cô gái nào trong nhà thì sao? Nhỡ chẳng may cậu đang làm chuyện gì không cho người khác biết được thì sao? Cho nên tôi cứ gõ cửa trước, thấy cậu đáp lại rồi thì tôi biết là tôi vào được chứ sao."

"Dì nói câu trước câu sau mâu thuẫn, hơn nữa logic của dì rất dễ gây ra hiểu lầm…"

"Cậu đừng có nói mấy lời đó với tôi." Bác Lưu đánh giá anh từ trên xuống dưới: "Tôi nghe nói… Cậu sắp đi quay phim à?"

Từ đầu tiên vọt lên trong lòng Phong Bất Giác lúc này là "Đệch!" Nhưng ngoài miệng chỉ thở dài một tiếng, nói: "Dì nghe ai nói thế?"

"Tôi đi chợ nghe thím Vương nói vậy." Bác Lưu bắt đầu thao thao bất tuyệt: "Ài, tôi nói này, Tiểu Phong à, cháu ngoại tôi năm nay mười sáu tuổi, cực kỳ có năng khiếu diễn xuất…"

Phong Bất Giác thực sự muốn đập đầu vào cửa sổ chết, "Dì Lưu… Đầu tiên, tôi chỉ đến đài truyền hình ghi hình một chương trình giải trí mà thôi, chỉ vài giờ đồng hồ. Khi chương trình đó được phát trên ti vi sẽ cắt đi chỉ còn mấy chục phút, còn ống kính chiếu tôi có lẽ cộng lại cũng chỉ vài phút." Anh hơi ngưng lại, rồi nói tiếp: "Thứ hai, cho dù tôi có đi quay phim, cũng không thể sắp xếp cho cháu gái dì đi diễn cùng, muốn vậy phải đi tìm nhà sản xuất…"

"Hả? Là vậy à?" Bác Lưu sửng sốt nói: "Sao tôi lại nghe bảo vệ khu nói có bài bản hẳn hoi, nói là cậu sắp tự biên kịch tự đạo diễn tự diễn xuất…" Nghe ý này của bà ta dường như không chỉ một hai người nghe nhầm lời đồn bậy.

"Được được được rồi… Dì nghĩ nhiều quá rồi…" Phong Bất Giác vội xua tay nói: "Tin đồn! Chỉ là tin đồn thôi mà! Tôi không ăn cơm nghề đó được, cũng không có hứng thú với giới giải trí, tôi chỉ đi tham gia một chương trình giải trí thôi, kiểu như trả lời câu hỏi có thưởng thôi."

"Ồ…" Bác Lưu gật đầu nói: "Ài, Tiểu Phong à, chương trình đó bao giờ chiếu thế?"

"Dì muốn làm gì?"

"Sao? Khó khăn lắm mới có người quen lên ti vi, tôi xem thôi cũng không được à?"

"Được…" Phong Bất Giác thực hết cách với bà, "Thứ bảy tôi đi quay, quay xong tôi sẽ hỏi ê kíp làm chương trình. Dì yên tâm, mấy ngày sau tôi sẽ nộp tiền thuê nhà tháng này, trả tiền nợ chi cho con mèo cho dì và nói cho dì biết thời gian phát sóng, như vậy được chứ?"

"Cậu hứa rồi đấy nhé, tôi đợi tin cậu đấy…" Bác gái Lưu đáp.

"Được được. Dì về nhé…" Phong Bất Giác liên tục dỗ dành tiền bà về, đóng cửa lại. Anh dựa vào cửa thở phào nhẹ nhõm: "Tốc độ lan truyền tin đồn và dị biến thật đáng sợ… Thêm bốn tiếng đồng hồ nữa, có khi nói mình sắp xuất ngoại nhận giải Oscar cũng có người tin."

Anh lắc đầu, đi về phòng, khóa cả ba khóa sau cửa, bao gồm cả khóa xích dây. Sau đó đến khoang game, cởi giày ngồi vào đó.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status